Vì vậy, chẳng ai ngờ được hắn sẽ vì dân chúng Bắc Yến mà mạo hiểm lớn như vậy.
Ngay cả Sở Kiều cũng nghĩ không ra vì sao.
Có điều, cũng may thống lĩnh ở Đường Hộ Quan vốn là nghĩa tử của Tĩnh An vương, tuy sau khi Tĩnh An vương bị đánh bại, hắn kịp thời vào kinh bày tỏ lòng trung, nhưng người này nắm giữ binh quyền, lại canh giữ vị trí quan trọng với Biện Đường như vậy, quả thật vẫn không thể khiến người khác hoàn toàn yên lòng. Lần này Yến Tuân dẫn quân trừ khử hắn, tính ra với Biện Đường cũng chẳng phải là tổn thất một tướng tài.
Về phần chút ít lương thảo bị cướp đi kia…
Sở Kiều khẽ nhíu mi tâm, trong đầu lại hồi tưởng đến cao nguyên Thượng Thân nàng từng sinh sống nhiều năm, và cả những người dân hiền lành chất phác kia…
Thủ đoạn của Yến Tuân càng ngày càng lợi hại, che giấu thâm sâu, hành động nhanh nhẹn dứt khoát, điều động hơn vạn binh tướng mà không để lọt một tiếng gió, đánh bất ngờ, một kích trúng hồng tâm. Bàn về thủ đoạn, tầm nhìn, lòng can đảm, có thể nói là đứng đầu đương thời. Chỉ cần hắn còn ở Bắc Yến, Đại Hạ đừng mơ công phá được Long Ngâm Quan, cho dù là Triệu Triệt tự mình xuất quân thì cũng chưa chắc nắm được phần thắng hoàn toàn. Triệu Triệt có thể hơn ở phương diện chiến thuật, binh lực, tình báo, vũ khí hay tiếp tế hậu cần, nhưng nếu nói đến thủ đoạn tàn nhẫn, sự nhẫn nại kiên trì, hắn tuyệt đối không bì kịp Yến Tuân.
Sự đáng sợ của Yến Tuân trên chiến trường là ở chỗ hắn có thể hoàn hảo lợi dụng tất cả yếu tố xung quanh làm điểm hỗ trợ giành lấy chiến thắng. Và khả năng kích động lòng người của hắn cũng đã hơn hẳn người khác một bậc.
Hiện giờ, người có thể đánh ngang với Yến Tuân, có lẽ cũng chỉ có Gia Cát Nguyệt mà thôi. Yến Tuân hơn ở phần tàn nhẫn ngoan độc còn Gia Cát Nguyệt thắng ở phần thâm sâu lắm kế. Nếu hai người này có thể thẳng thắn đánh một trận mà không phải vướng bận phiền hà ở hậu phương bổn quốc, ắt hẳn sẽ tạo thành một cuộc chiến truyền kỳ trên sách sử.
Nàng nhẹ lắc đầu, tuy chán ghét những ngày tháng chìm đắm trong chiến tranh, nhưng thỉnh thoảng vẫn không tự chủ được, nghe được ít tin tức thì liền vạch ra tình huống đại khái, sau đó diễn giải, tính toán, bố trí đường hướng. Tựa như một người yêu cờ tha thiết, tuy đã bỏ cờ nhưng trong đầu vẫn còn mường tượng các thế đánh.
Chẳng qua ván cờ này, nàng thật sự không biết mình rốt cuộc hy vọng ai sẽ chiến thắng.
Sâu trong thâm thâm, cho dù không còn hòa hảo với Yến Tuân thì nàng cũng không hy vọng nhìn thấy hắn từ thịnh thành suy.
Vì vậy khi biết Yến Tuân thành công tập kích Đường Hộ Quan, nàng vẫn có chút mừng thầm, hoàn toàn không để ý mình chính là Tú Lệ vương của Biện Đường.
Sở Kiều tự giễu cười một tiếng, ngay cả nàng cũng không phải ngoại lệ. Mọi ân oán tình thù gì đó, qua thời gian đều chỉ còn là một bóng lưng mơ hồ, một đôi mắt âm lãnh và một cánh tay cầm kiếm.
Là ai phụ bạc ai, ai thiếu nợ ai, thật sự có thể nói rõ sao?
Hai người bọn họ, tuy không thể tay chung tay thì cũng không nhất định phải ngươi chết ta sống.
Gió bên ngoài đột nhiên trở lớn, đập vào cửa kêu *kẽo kẹt*, đẩy cái ghế chắn ngang cửa ra. Nàng tưởng là gió, vừa quay đầu định đi chắn chặt lại thì cửa phòng chợt bị mở ra, một bóng người khoác áo choàng đen đứng trước cửa, phía sau chỉ có một tùy tùng áo xanh.
Người nọ đứng ngược sáng không rõ mặt, chỉ thấy được một đôi mắt đen thẳm như vực sâu đang nhìn thẳng vào nàng.
…
Ánh mắt như vậy, Sở Kiều thậm chí còn tưởng rằng mình vừa nhìn thấy Yến Tuân.
Bên ngoài tối mịt không chút ánh trăng, chỉ có gió tuyết đầy trời, phả vào mặt lạnh buốt như mũi đao. Người nọ đứng đó, áo choàng phủ kín người, chỉ để lộ đôi mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm. Vài ngọn nến thưa thớt trong phòng đều bị gió thổi tắt, chỉ có ánh sáng xanh nhàn nhạt phản chiếu từ nền tuyết, tô thêm áp lực nặng nề tỏa ra từ thân ảnh kia.
Như rất lâu, nhưng cũng vừa như chỉ một thoáng qua, người nọ chậm rãi nhấc chân bước vào, đầu hơi cúi, dáng vẻ mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi, bàn tay gầy gò xương xẩu đưa lên che miệng, ho khan một tiếng.
Cửa phòng bị đóng lại, ba người cùng đứng khiến linh đường hơi chật chội. Người tùy tùng lưng còng mặc áo xanh nhanh chóng thắp lại nến, ánh sáng nhờ nhờ chiếu lên tóc mai hoa râm cùng bàn tay nhăn nheo bên dưới áo choàng.
Băng ghế nhỏ Sở Kiều dùng để chắn cửa khi nãy được người tùy tùng lau sạch sẽ, người nọ vừa ho khan vừa ngồi xuống, lưng hơi khòm, thấp thoáng nhận ra được bên dưới lớp áo kia là thân thể suy nhược đến cỡ nào.
Sở Kiều vẫn đứng yên tại chỗ, từ lúc bọn họ bước vào vẫn không nói gì. Nàng có hơi hoài nghi, một người bệnh gầy gò ốm yếu như vậy sao lại có thể khiến nàng thoáng chấn kinh, thậm chí còn cho là Yến Tuân đích thân đến nữa.
Viên tùy tùng lui ra đứng cạnh cửa, cả người như ẩn trong một góc tối, cúi đầu im lìm như một tảng đá.
Trong phòng nhờ nhờ ánh nến, gió luồn qua chỗ hổng trên trần kêu *vù vù* khiến ngọn nến chập chờn như muốn tắt. Người nọ chợt ngẩng đầu lên, đưa con ngươi sâu thẳm nhìn nàng, đột ngột lên tiếng: “Tối nay gió tuyết thật dữ dội.”
Sở Kiều sửng sốt, chẳng rõ vì sao mà khi đối mặt với người này, nàng cảm giác có chút căng thẳng không nói nên lời. Tựa như từ trên người đối phương tỏa ra một áp lực vô hình, dần dần tràn ngập khắp phòng, khiến hô hấp cũng khó khăn hơn.
“Vâng, đúng là rất lớn.” Nàng gật đầu, lẳng lặng đáp lời.
“Đã nhiều năm không có gió tuyết mạnh như vậy rồi.” Người nọ hẳn đã rất nhiều tuổi, giọng nói lộ ra vẻ già nua cùng mệt mỏi không cách nào che giấu, “Ngay cả mùa đông mười lăm năm trước cũng không có gió tuyết lớn như thế, đốn ngã cả cây hòe già trước cổng phủ doãn.”
Mười lăm năm trước…
Chính là cái năm Yến Tuân tan cửa nát nhà, mùa đông rét lạnh đến cùng cực, bọn họ co ro trong dịch quán tồi tàn ở nam thành, đốt rụi toàn bộ đồ đạc trong phòng vẫn bị lạnh đến nứt da nứt thịt.
“Hội hoa đăng năm nay có náo nhiệt không?” Người nọ tự nhiên hỏi, tựa như bọn họ là bằng hữu đã lâu không gặp vậy.
Sở Kiều hơi nghiêng đầu đáp: “Ông trời không phối hợp nên hội hoa đăng bị gián đoạn. Lão tiên sinh cũng đến ngắm hoa đăng rồi bị gió tuyết níu chân ở đây sao?”
Người nọ thấp giọng cười một tiếng rồi nói: “Thân thể ta thế này thì còn đi ngắm hoa đăng gì chứ?”
Sở Kiều chớp mi, trầm giọng hỏi: “Nói vậy tiên sinh đặc biệt đến đây là để tế bái Yến lão vương gia sao?”
Tuy không nhìn rõ mặt của ngươi nọ, nhưng Sở Kiều vẫn có thể nhận ra ông lẳng lặng mỉm một nụ cười.
Xa xa chợt vọng đến một hồi chuông ngân dài, đó là mười tám tiếng chuông báo hiệu giờ lành. Lúc này trên đài Thiên Trình trong cung Thịnh Kim, Khâm thiên giám sẽ chủ trì cho các cao tăng dâng hương lễ bái Phật, tụng kinh cầu bình an, xin cho sang năm được mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Nghe thấy hồ