Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78359)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2


Tối hôm đó Gia Cát Nguyệt đã uống đến say mèm, tửu lượng của chàng trước giờ không quá tốt, luôn tự biết giới hạn của bản thân mà dừng lại đúng lúc. Chỉ là hôm nay gặp lại bằng hữu nên chàng mới có hơi buông thả.


Nhưng Sở Kiều lại biết, là vì chàng đã quá mệt mỏi rồi.


Mấy ngày nay, khu vực Tây Bắc bão tuyết hoành hành không ngừng, mùa màng ở Tây Nam bị thất thu, một phần ba đế quốc chìm trong lũ lụt, lương thực vật dụng triều đình đưa đến tiếp tế cho nạn dân đều bị quan lại địa phương và thế gia đại tộc bòn rút không còn gì. Triệu Dương là người nắm quyền ở phía tây nhưng lại dung túng thuộc hạ công khai tham ô nhằm lấy lòng giai cấp thượng tầng, tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ. Không đến nửa tháng mà phía tây đã chết hơn hai mươi vạn dân, hơn trăm vạn dân chúng ngàn dặm xa xôi chạy nạn đến phía nam, phía đông, thậm chí còn có người chạy đến Tây Bắc. Rất đông dân chúng kéo đến tụ tập ở trước Nhạn Minh Quan, Đường Hộ Quan và Diệu Quan, mỗi ngày đều có hàng trăm hàng ngàn người chết vì đói và rét. Nhưng đế đô tình nguyện tổn hao vàng bạc sửa chữa cung điện chuẩn bị cho xuân yến chứ không nguyện ý phân phát lương thực, tranh thủ cho người dân một con đường sống.


Gia Cát Nguyệt đã viết hơn mười tấu chương can gián, nhưng trừ ít quan lại không có thực quyền thì văn võ cả triều không một ai nguyện ý ủng hộ hắn. Tấu chương của hắn bị xếp xó, bị dẹp sang một bên, quan lại triều đình chạy theo tiếng gọi hưởng lạc, hội trưởng lão như bị sâu mọt đục mắt, chỉ có thể nhìn đến mảnh đất lớn cỡ một bàn tay, thoải mái nhận lấy lời ca tụng công đức của quan viên địa phương, còn lại đều làm như không thấy thực trạng thiên tai.


Gia Cát Nguyệt nói ở địa phương bị thiên tai nghiêm trọng, dân chúng phía tây đã chết hai mươi vạn. Bọn họ lại nói Đại Hạ bốn bề thái bình, người dân vui vẻ an hưởng, cuộc sống sung túc, chỉ trích hắn xàm ngôn.


Gia Cát Nguyệt nói số dân chúng tụ tập ở Nhạn Minh Quan, Đường Hộ Quan và Diệu Quan đã lên đến vài chục vạn, một khi người dân cùng đường nổi dậy, chắc chắn sẽ trở thành đại họa. Bọn họ lại nói phòng thủ ở ba nơi đó kiên cố cỡ nào, ngoài quan ngoại là hoang nguyên rộng ngàn dặm, người dân biên thành đêm ngủ không cần đóng cửa, một bóng trộm cướp cũng không thấy.


Gia Cát Nguyệt nói tồn vong của Đại Hạ ở ngay trước mắt, hội trưởng lão lừa mình dối người, triều đình vô lương, quan viên địa phương tham ô vô tội vạ, nếu không trừng phạt thì ắt xảy ra đại loạn. Bọn họ lại vu ngược rằng hắn vô liêm sỉ, cố tình nhiễu loạn triều đình, muốn tự mình chuyên quyền.


Trên triều ngày nào cũng có khẩu chiến, nước miếng văng tứ tung, trong khi đó ở dân gian người chết càng lúc càng nhiều. Bọn họ tùy tiện lấy ra một bức thư do đô đốc Lũng Tây gửi đến, trong thư toàn lời lẽ khen ngợi công đức của triều đình, hoàng đế nhân từ bác ái, Đại Hạ phồn vinh lớn mạnh, sau đó trách cứ hắn không có chứng cứ mà dám phỉ báng trọng thần trong triều.


Chứng cứ? Còn cần chứng cứ?


Nàng từng nghe thấy Gia Cát Nguyệt ở trong thư phòng giận dữ mắng chửi bọn tướng lĩnh biên quan, tức đến mặt xanh mét, hai mắt lộ hung quang.


Dân chúng chạy nạn tụ tập đông nghịt trước ba cửa khẩu bọn họ làm như không thấy, khu vực phía tây la liệt xác người bọn họ làm như không thấy, tiếng gào khóc chấn động trời đất bọn họ làm như không nghe. Hôm nay bọn họ dùng một bức thư ca tụng công đức tùy tiện lấy được ở một địa phương nào đó tự lừa mình dối người, vậy mà còn mặt dày hướng hắn đòi chứng cứ?


Tối hôm đó, trước khi ngủ Gia Cát Nguyệt đã trầm mặc hồi lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói bên tai nàng rằng chàng chỉ hận không thể dùng một đao chém chết hết đám sâu mọt kia.


Lúc nói câu đó, ngữ khí của chàng trầm khàn, đè nén đến mức Sở Kiều đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Nàng đưa tay ôm ngang hông chàng, sờ lên tay chàng, cảm thấy cả người chàng đang căng lên vì giận, nắm tay siết chặt, lạnh lẽo như băng.


Nhưng Sở Kiều cũng biết, chàng chỉ có thể nhất thời nói ra miệng vậy thôi. Ngay cả quyền thế nghiêng trời như chàng, địa vị bất phàm như chàng, tay nắm binh quyền như chàng, ngay cả khi bản thân và gia tộc đã ngoảnh mặt làm người dưng thì vẫn có chút chuyện, có mấy người, có những trách nhiệm cả chàng vẫn bất đắc dĩ không thể bỏ mặc.


Hạ hoàng trước đó vẫn luôn trầm lặng, tuy vậy mấy ngày nay sức khỏe hoàng đế đã dần tốt hơn, thỉnh thoảng còn có thể vào triều để ý chính sự. Đối với vị hoàng đế thâm tàng bất lộ nhiều năm này, không ai dám có nửa điểm khinh thường. Bao nhiêu năm qua, Hạ hoàng dường như luôn giữ dáng vẻ như vậy, lúc nào cũng thờ ơ không quan tâm, nhưng chỉ cần có người hơi bước qua giới hạn thì chắc chắn sẽ có kết cuộc diệt vong. Sự kiện vua sư tử Bắc Yến bị chém cả nhà, bị tịch thu gia sản mười bốn năm trước chính là một ví dụ đẫm máu.


Thế nhưng bây giờ ai cũng có cùng một ý nghĩ, hoàng đế dù sao cũng đã già, ông ta không phải thần tiên, không thể sống mãi mà không chết. Hiện tại cuộc chiến tranh giành hoàng vị chỉ còn lại Triệu Triệt và Triệu Dương, ai có thể lấy lòng hoàng đế, ai làm hoàng đế vui lòng thì sẽ có nhiều phần thắng hơn. Cho nên, hoàng đế khó khăn lắm mới vui vẻ được một chút nhờ bức thư ca tụng công đức kia, có ai dám sát phong cảnh mang tình hình thiên tai ở phía tây chạy đến phá hoại tâm tình của hoàng đế chứ? Cả Triệu Triệt cũng không khỏi e dè miệng lưỡi của đám thế gia đại tộc ở khu vực phía tây.


Lúc đó Triệu Triệt không có mặt trong thành, Gia Cát Nguyệt đành phải tự mình chống đỡ, không ngừng vận động từ Hộ bộ, bộ lương thực đến thương nhân giàu có trong thành tích chút bạc ít ỏi và lương thực chuyển đến ba cửa khẩu, nhưng thế nào thì cũng như muối bỏ biển.


Có một lần, lúc binh tướng ở Diệu Quan đang phân phát lương thực thì xảy ra chuyện, không đủ gạo nên cháo nấu rất loãng, một binh sĩ nhất thời nặng lời với dân chúng oán trách bọn họ phát cháo như nước lã nên dẫn đến xung đột. Cuộc ẩu đả khiến binh sĩ tử vong hơn ba mươi người, dân chúng cũng mất mạng hơn năm mươi, bị thương gần trăm người.


Lúc Nguyệt Thất đến báo tin thì Gia Cát Nguyệt đang ở trong thư phòng, trùng hợp Sở Kiều cũng ở đó. Nàng từ trước đến giờ không hỏi đến chính sự của Gia Cát Nguyệt, nhưng thỉnh thoảng có nghe được chút ít, mà Gia Cát Nguyệt cũng chưa bao giờ giấu nàng. Đám quan lại nhân chuyện này đã chỉ trích công kích Gia Cát Nguyệt hết lời, dân chúng ở Diệu Quan mắng chửi cùng oán hận Gia Cát Nguyệt ra sao, tất cả đều được Nguyệt Thất báo lại đầu đuôi. Những người đó mắng hắn tham ô lương thảo tiếp tế, mắng hắn cẩu quan, quỷ hút máu, lòng dạ hiểm độc, mắng hắn tàn sát dân chúng, mắng hắn lòng dạ lang sói, rủa hắn đoạn tử tuyệt tôn.


Gia Cát Nguyệt lắng nghe mà mặt không đổi sắc, chỉ hơi liếc mắt ra hiệu không được giấu giếm mỗi khi Nguyệt Thất chần chừ không muốn nói tiếp.


Nguyệt Thất đi rồi mà Sở Kiều vẫn không dám đến gần Gia Cát Nguyệt. Chiều hôm đó nắng rất chói mắt, chàng ngồi trên ghế, im lặng uống trà, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng Sở Kiề

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Em Muốn Ngủ Với Anh Online

Truyện Tình Học Trò

Thanh xuân của em, gọi tắt là anh

Truyện Gái Đến Ở Cùng Nhà Full

Nước Mắt Sao Bắc Cực