Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78545)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

iên cuồng tung vó với tốc độ kinh người, chạy suốt chín tiếng đồng hồ, dẫu cho cả người được trùm trong áo lông thì mặt Sở Kiều đã sớm bị gió tạt thành trắng bệch như giấy, tay chân tất cả binh sĩ cũng bị đông cứng, hai mắt đều đỏ rát. Đội ngũ bảy ngàn người lầm lũi đi giữa đồng tuyết mênh mông nhìn như chú ốc sên không vỏ bọc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chim mồi ăn mất.


Một thám báo tuổi không quá mười tám cấp tốc thúc ngựa trở về, nhanh chóng chạy đến trước mặt Sở Kiều, chỉ tay về hướng núi Hạ Lan ở phía Đông, hai môi run rẩy vì lạnh, nói không ra lời.


“Quân Hạ đã đến gần rồi sao?”


Thám báo không nói gì, chỉ im lặng gật đầu xác nhận, cổ hắn đã cứng ngắc vì lạnh nên động tác gượng gạo như một con rối.


“Còn bao xa? Năm mươi dặm?”


Thấy thám báo không gật đầu, Sở Kiều tiếp tục hỏi: “Ba mươi dặm?”


Vẫn không có tiếng trả lời, lòng thiếu nữ thoáng chùng xuống, trong giọng nói có thêm vài phần mỏi mệt, nàng trầm giọng hỏi: “Hai mươi dặm?”


Thám báo yên lặng gật đầu, Sở Kiều lột mũ trùm đầu xuống, ngồi trên lưng ngựa nhưng lại khom lưng thật thấp cúi chào hắn, “Ngươi cực khổ rồi.”


Chợt *bịch* một tiếng, thám báo nọ đột nhiên ngã nhào xuống trên mặt đất. Binh sĩ bên cạnh nhìn thấy liền vội vàng chạy đến đỡ hắn dậy, nhưng sờ soạn một hồi thì thân thể người nọ vẫn lạnh như băng, cúi xuống lắng nghe thì phát hiện hô hấp hắn đã ngừng. Thời tiết cực lạnh, các thám báo phải liên tục chôn mình trong tuyết thám thính tình hình địch sau đó mới chạy đường tắt trở về báo cáo, có thể chống đỡ đến lúc này thì đã là đèn cạn dầu rồi.


Hai mươi dặm đường, dẫu đường núi chật hẹp, nhưng với tố chất của kỵ binh Đại Hạ, chỉ cần nửa canh giờ cũng đủ đuổi tới nơi này.


Mà thời gian chỉ nửa canh giờ, bọn họ có thể thành công nắm giữ thành Xích Độ sao?


Sở Kiều đưa ánh mắt sắc bén như đao chăm chú nhìn về phía trước, cách đó không xa là thành Xích Độ trấn giữ cửa khẩu Xích Nguyên. Nàng đã phái hai tiểu đội đến thành thương thảo, nhưng đã hơn thời gian một nén nhang (nửa tiếng) mà vẫn không có chút tin tức trở về.


Lòng bàn tay thiếu nữ đã ướt đẫm mồ hôi, tay cầm kiếm cũng lạnh như băng.


Cơ hội rất mong manh! Bọn họ hiện giờ không có chiếu lệnh của Yến Tuân, không có văn kiện của đại bản doanh, thậm chí văn thư của Đại Đồng Hành cũng không có.


Rời thành trong trạng thái quá vội vã, Sở Kiều không hề mang theo bên người bất kỳ vật gì có thể chứng minh bản thân là người của bộ tham mưu. Nói cách khác, hiện tại bọn họ không có cách nào khiến đối phương tin tưởng mình là thành viên của quân đội Bắc Yến, cũng như mục đích đến đây chính là bảo vệ thành Xích Độ.


Mà nếu như quân Bắc Yến đóng trong thành không tin tưởng, cự tuyệt cho bọn họ vào thành thì khi đại quân Đại Hạ đến, dưới tình cảnh bảy ngàn kỵ binh chống lại mười vạn đại quân của địch trên bình nguyên trống trải phủ tuyết, chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết mà thôi!


Về điểm này, Sở Kiều rõ hơn bất kỳ ai khác!


“Đại nhân!” Phó tướng của Hạ Tiêu là Cát Tề, một quân nhân mới hơn hai mươi. Như đại đa số binh sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ, phụ thân của người này cũng từng là thành viên quân Bắc Yến đầu phục đế quốc, hắn vốn cũng lớn lên ở mảnh đất này. Hiện tại, hắn mang theo dũng khí cùng nghị lực bền bỉ trở về đây, ước mơ rửa sạch nỗi nhục cùng tội lỗi của đời trước.


“Đại nhân, quân Hạ đã rất gần rồi.”


Sở Kiều không đáp lời, viên phó tướng tiếp tục nói: “Thành Xích Độ sẽ không mở cửa đâu, chúng ta đi thôi.”


Sở Kiều vẫn không đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cổng thành, con ngươi cũng không động dù chỉ một chút, cất giọng bình tĩnh nói: “Chờ thêm một lát!”


Thời gian trôi qua từng phút một, bên tai đều là tiếng gió rít nghe như tiếng dã thú gào thét điên cuồng. Không gian tĩnh lặng nhưng lại rất ầm ĩ vì tiếng gió xoáy, bông tuyết bị gió cuốn lên cao, phủ kín cả bầu trời.


Cát Tề cau mày, tai tựa hồ có thể nghe được tiếng vó ngựa của quân đội Đại Hạ, lại tiến lên nói: “Đại nhân, hiện giờ đi vẫn còn kịp.”


“Chờ thêm một lát!”


“Đại nhân, binh lực Đại Hạ hết sức hùng hậu, chúng ta sẽ khó chống cự nếu đụng độ chính diện ngay trên bình nguyên.”


“Chờ thêm một lát!” Sở Kiều bình tĩnh nói, gió lạnh thổi tung mũ trùm đầu của nàng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp bên dưới.


Không gian tĩnh lặng thi thoảng vang lên tiếng vó ngựa bồn chồn gõ gõ và tiếng gió tuyết rít gào, thiếu nữ như đếm được từng nhịp tim đập mãnh liệt, cảm nhận được máu huyết nóng bỏng đang cuồn cuộn chảy về tim, một nhịp, hai nhịp rồi ba nhịp…


“Đại nhân!” Một tiếng gọi gấp rút đột nhiên truyền đến, bóng áo nâu vàng của thám báo vội vã chạy đến, người nọ vừa chạy vừa hô to: “Quân Hạ đã qua khỏi núi Hạ Lan, đang dùng hết tốc độ hành quân về phía cửa khẩu Xích Nguyên. Hai vạn khinh kỵ binh* đi trước, theo sau là số lớn kỵ binh mang giáp và bộ binh, cũng không rõ là có bao nhiêu người. Đại nhân, bọn họ đã giết hơn mười mấy tiểu đội quân Bắc Yến đóng ở trạm phòng đầu tiên, cũng phát hiện ra thám báo của chúng ta, hiện tại càng tăng thêm tốc độ, đã vượt qua phòng tuyến đầu tiên rồi!”


*’Khinh kỵ binh’ khác với kỵ binh mang giáp, khinh kỵ binh không mang giáp nặng, tốc độ nhanh nên thường nằm trong đội tiên phong tấn công. Còn kỵ binh mặc giáp thường dùng để phòng thủ.


Đội ngũ nhất thời xôn xao kinh hoảng, tốc độ của địch nhanh như vậy sao? Hai vạn khinh kỵ binh, vô số kỵ binh mang giáp cộng thêm gần mười vạn bộ binh, quân số đáng sợ như vậy, nếu hai bên chạm trán ngay tại đây, đối phương có thể giết đội quân của Tây Nam trấn phủ sứ chết không kịp kêu thảm một tiếng.


“Đại nhân.” Cát Tề cau mày nói: “Giữ được núi xanh thì lo gì…”


“Đại nhân! Nhìn kìa!” Một tiểu binh đột nhiên kêu lên, khiếp sợ chỉ về phía thành Xích Độ.


Tất cả lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy trên tường thành cao cao chợt xuất hiện một lá cờ trắng hình hỏa vân đang tung bay. Cùng một lúc, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cánh cổng sắt nặng nề của thành Xích Độ chậm rãi chuyển động.


Cửa thành Xích Độ đã mở!


Các binh sĩ mừng rỡ hoan hô tung trời. Sở Kiều thở ra một hơi dài rồi đột nhiên vung roi thúc ngựa tiến lên, cao giọng nói: “Vào thành!”


Ngay sau khi cửa thành được đóng kín, góc cuối bình nguyên chợt xuất hiện một đường đen. Xa xa vọng lại tiếng rầm rập hành quân vang dội như tiếng sấm rền cùng tiếng nước lũ cuồn cuộn của sông Xích Thủy.


“Các ngươi là ai? Khụ khụ, ta là thành thủ của thành Xích Độ, là quan tam phẩm do Yến thế tử tự mình, khụ khụ… tự mình sắc phong, được thăng chức học sĩ nhất đẳng ngay trước đại điện từ năm 748… giữa ban ngày ban mặt, sao các ngươi dám tùy tiện vô lễ như vậy với ta, khụ khụ…” Một lão già khoảng sáu bảy chục tuổi hùng hổ hét lớn, vừa hét vừa ho khan kịch liệt.


Quan bào trên người lão bị binh lính túm nhăn nhúm, mũ quan lệch sang một bên, giày dưới chân chỉ còn một chiếc, chiếc còn lại bị kéo lê dưới đất. Lão đang bị hai binh sĩ của Tây Nam trấn phủ s

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nửa đêm tỉnh giấc, hốt hoảng thấy hai bóng người đang ôm nhau

Thế Nào Là Cảm Giác Yêu Một Người Nhưng Vẫn Cô Đơn?

Thấy thằng bé 5 tuổi lởn vởn gần lớp học, tưởng định ăn trộm tôi quát lớn đuổi đi thì sững người khi nghe câu này

Tiền Có Thể Mua Rất Nhiều Thứ, Nhưng Không Mua Được… Quá Khứ

Son Tuý