Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78530)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

mà phải vào rừng làm thổ phỉ, cũng vì nàng mà thậm chí còn suýt nữa khai chiến với Biện Đường. Hiện tại, Bắc Yến đang tràn ngập nguy cơ, nhưng những người này vẫn không chút do dự cầm đao đứng lên bảo vệ chính quyền non trẻ của vùng đất này.


Những người này đã từng là phản tặc trời đất không dung, từng là phản đồ tội không thể tha, từng là tay sai hèn mọn của Đại Hạ bị hàng ngàn hàng vạn người phỉ báng khinh bỉ. Nhưng cũng chính bọn họ là người đầu tiên giơ ngọn cờ phản kháng Đại Hạ, là lưỡi đao đầu tiên của Yến Tuân đối kháng cả thành Chân Hoàng, nỗi khiếp sợ của hoàng thành đều bắt đầu từ họ. Vô số chiến trường càn quét liên quân Tây Bắc cũng là do những người này khai hỏa. Mặc dù từng bị bỏ lại nhưng bọn họ vẫn trước sau như một không hề quên lãng trách nhiệm cùng lòng trung của mình. Những nam nhân này có một sự tín nhiệm bất biến cũng như sự lệ thuộc không gì sánh nổi đối với nàng, nhưng ngay lúc này, khi vừa trùng phùng thì nàng lại đẩy bọn họ vào cảnh bị tàn sát không chút khoan dung.


Sở Kiều phẫn nộ đến tột cùng, nàng đẩy Hạ Tiêu ra, cố chấp đi về phía trước.


Không ngờ, Hạ Tiêu mạnh mẽ sải bước vượt lên rồi quỳ xuống trước mặt Sở Kiều, lớn tiếng nói: “Đại nhân! Hiện tại tình hình rối ren, thành Bắc Sóc tất nhiên không khỏi hiểu lầm chúng ta là địch. Bây giờ tiến lên sẽ cực kỳ hung hiểm, vạn lần không thể!”


Sở Kiều rút phăng kiếm ra, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nàng lạnh giọng nói: “Tránh ra!”


“Đại nhân! Ngàn vạn lần không thể!” Hạ Tiêu vẫn cố chấp không hề nhúc nhích.


Hắn vừa dứt lời thì các binh sĩ khác liền tiến lên, đồng loạt quỳ xuống. Sở Kiều còn đang nhăn mày, định bất chấp thì bảy ngàn tiếng nói đồng thanh vang lên: “Đại nhân! Ngàn vạn lần không thể! Nếu đại nhân muốn đi thì xin hãy giẫm qua thi thể của chúng ta trước!”


Sở Kiều chán nản đứng yên tại chỗ, quay đầu lại nhìn cậu binh sĩ chết không nhắm mắt kia một lần nữa, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên trời, nhắm hai mắt lại che giấu lửa giận thiêu đốt trong lòng, cố gắng thở chậm lại như muốn đè nén mọi cảm xúc đang chực bùng nổ.


Lát sau, nàng mở mắt ra, nói giọng ráo hoảnh: “Chuẩn bị ngựa, triển khai đội hình xung kích!”


…………………………………………………………………………………


Một tiếng *vụt* bất chợt xẹt qua không trung khiến đám binh lính trên đầu tường thành Bắc Sóc nhất thời cả kinh. Khoảng cách xa như vậy thì cả cung nỏ loại lớn cũng bắn không tới, nhưng đối phương lại có thể dùng tay giương cung bắn một mũi tên xuyên thủng liên tiếp mấy lá quân kỳ cỡ lớn. Lực tay của người bắn phải đến cỡ nào mới có thể làm được như vậy?


Hạ Tiêu để cung tên xuống, toàn trường im lặng như tờ, các thường dân trước thành cũng kinh ngạc há hốc miệng, nói không nên lời. Sở Kiều cưỡi trên lưng ngựa chậm rãi tiến lên. Quân kỳ hình hỏa vân trên đầu nàng đón gió bay phấp phới.


Thiếu nữ đứng cách tầm nỏ bắn khoảng một trăm bước, đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương một cách chăm chú, cao giọng nói từng chữ một: “Ta là Sở Kiều của bộ tham mưu, muốn cầu kiến tướng chỉ huy của các ngươi!”


Lúc này Trình Viễn mới nghỉ ngơi xong bước ra, dây lưng áo choàng còn chưa buộc chặt, nghe được giọng của Sở Kiều thì thoáng cái liền sững người. Nhìn quân kỳ trắng hình hỏa vân phấp phới như ngọn lửa đang bùng cháy trong sương sớm, nhìn thế trận trang nghiêm đầy khí thế cùng vẻ mặt phẫn nộ của đội quân, Trình Viễn lập tức biết được đối phương không phải là dạng mà đội quân ô hợp của hắn có thể chống lại. Ngoài trừ lợi thế nhân số, bọn họ không có bất kỳ ưu thế nào khác.


“Ta là Sở Kiều của bộ tham mưu, muốn cầu kiến tướng chỉ huy của các ngươi!” Sở Kiều lập lại một lần nữa.


Mặt Trình Viễn lúc này đã trắng bệch, Tôn Hà đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của cấp trên thì trong lòng đã dâng lên khí lạnh. Một ý nghĩ đáng sợ đang dần xâm chiếm tâm tư hắn, nếu nữ tử này quả thật là người bên cạnh điện hạ, nghĩ tới quan hệ của nàng và điện hạ, bàn tay cầm đao của hắn liền không nhịn được mà bất giác run rẩy.


“Đại nhân, nàng ta, chẳng lẽ nàng ta thực sự…”


“Ngu xuẩn!” Trình Viễn hơi nheo mắt, “Mắt chó của ngươi quăng sọt rác là vừa!”


“Chuẩn bị ngựa, toàn quân theo ta ra khỏi thành nghênh địch. Nếu để cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát, chúng ta sẽ không còn mạng mà sống!” Trình Viễn lạnh giọng quát lớn rồi sải bước xuống khỏi tường thành.


Tôn Hà lập tức xông lên, gấp gáp hỏi: “Đại nhân! Nếu nàng ta thật sự là… sao chúng ta còn…”


*Bốp* một tiếng giòn tan, Trình phó tướng tát mạnh lên mặt Tôn Hà rồi túm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng quát lên: “Đồ ngu! Ngươi có biết nàng ta là ai hay không? Ngươi có biết nàng ta có quan hệ thế nào với điện hạ không? Hiện tại chuyện đã đến nước này, nếu nàng ta không chết thì ta và ngươi cứ chuẩn bị chờ điện hạ về dùng đầu chúng ta tế quân kỳ là vừa!”


Chuyện đã như vậy, nếu còn muốn sống thì chỉ có thể làm cho tới cùng, nếu đã cho là giả thì cũng chỉ có thể tiếp tục xem là vậy mà thôi!


Trong bụng thoáng chùng xuống, Trình Viễn lạnh lùng nói: “Toàn thể quân Tây thành, mau tập hợp!”


…………………………………………………………………………………….


Tiết Trí Viễn bị tiếng trống trận vang dội làm cho bừng tỉnh, cố nén đau đớn ngồi dậy đi ra ngoài. Song, khi bò lên được tường thành mặt Tây thì hắn chợt ngây người. Nam nhân mở to hai mắt, nghe phía đối diện truyền lại giọng nói quen thuộc, liếc nhìn trận hình của đội ngũ bên dưới thì nhất thời hiểu ra, vội vàng đẩy thị vệ ra chạy xuống, “Các ngươi làm gì vậy? Mau mở cửa thành! Đó là Sở tham mưu!”


Trình Viễn lạnh lùng tiến lên bịt miệng Tiết Trí Viễn lại. Tiết Trí Viễn đang trọng thương nên vô lực giãy giụa, còn đang cố gắng giằng ra thì đã nghe Trình Viễn thấp giọng nói một cách lạnh lẽo: “Việc này nếu bị lộ ra thì ngươi là người đầu tiên chạy không thoát! Lầm lẫn tình báo khiến quân ta nhầm bạn là thù, ngươi cho rằng điện hạ sẽ bỏ qua cho ngươi? Muốn sống thì lập tức câm miệng cho ta, bằng không ta có thể tiễn ngươi đi Tây Thiên ngay bây giờ!”


Trình Viễn buông tay ra, mặt đầy sát khí, vừa đi vừa ra lệnh: “Theo lệnh ta, trước giả làm đồng bạn tiếp cận bọn chúng, sau đó Tôn Hà dẫn binh tấn công cánh hông, Lý Lộ công kích phía sau, cùng lúc ba mặt bao vây tiêu diệt, không được để bất kỳ người nào sống sót!”


Tiết Trí Viễn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, máu trong người dần trở nên lạnh lẽo. Trên mặt nam nhân chợt lộ vẻ hoảng hốt, trong nháy mắt, hắn như hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, lúc còn trẻ tuổi chìm trong khốn khó cơ hàn, cảm giác nhiệt huyết sôi trào khi lần đầu được tư tưởng Đại Đồng đả thông, quá trình bền bỉ vượt mọi khó khăn chiến đấu không biết mệt. Tín niệm của hắn, lý tưởng của hắn, tất cả đều đã sụp đổ toàn bộ ngay ở một khắc này.


Mặt Tiết Trí Viễn càng lúc càng trắng bệch, rồi đột nhiên, nam nhân bất chợt quay người chạy lên tường thành, tốc độ nhanh như mãnh hổ.


Trình Viễn nhìn thấy liền lập tức kêu to: “Mau ngăn hắn lại!”


Nhưng chớp mắt sau Tiết Trí Viễn đã vọt lên được tường thành, lập tức khum tay hô lớn: “Sở Kiều! C

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Yêu Người Cùng Tên Voz Full

Hạnh phúc thật sự mong manh

2 ngày sau khi nói dối đi công tác về, vợ tôi đứng trước cửa nhà với đôi mắt sưng húp…

Yêu Đi Để Còn Chia Tay

Thất thần đêm tân hôn bóp vỡ túi độn ngực của vợ