“Sao thế? Chưa ăn gì mà?”
“Tớ không ăn đâu, nhà có việc!” – Rồi cô vội vã chạy ra ngoài.
Cô chạy quên cả ô, áo mưa, để cho cơn mưa cứ rơi mạnh lên người mình. Gió thổi tạt mưa vào mặt khiến cô rát buốt, nhưng cô vẫn chạy. Bởi vì cô như cảm nhận thấy một điều gì đó. Trái tim cảm thấy trái tim, khoảng cách xa thế nào vẫn nhận được ra…Bước chân cô chạy vụt về phía nơi mà ngôi nhà “mê cung” ấy đã bị phá đổ. Một không gian vắng lặng, đống đổ nát vẫn còn trong cơn mưa sao hôm nay mãi không ngớt nhanh như mọi khi.
Hương Anh đứng sững lại.
Trong đống đổ nát và cơn mưa lớn, một bóng đen hiện ra. Mùa hè rồi, không còn chiếc áo khoác đen ấy nữa, nhưng vóc dáng cao lớn và vẻ lạnh lùng ấy thì không thể là ai khác. Trên tay người đó là một chiếc ô lớn màu đen. Người đó rất thích màu đen.
Nghe tiếng động, người đó quay lại. Trong màn mưa, gương mặt thân quen ấy hiện ra. Vẫn là gương mặt đẹp không tì vết, với đôi mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa rất nhiều nỗi buồn trong đó.
“Hoàng…Hoàng Vũ…” – Cô run run gọi tên cậu.
“Ướt cả rồi đấy.” – Giọng cậu vẫn lạnh lùng như vậy.
“À thì…” – Giờ cô mới để ý mình ướt sũng.
“Đến đây.”
Hương Anh rụt rè tiến lại đứng gần cậu dưới chiếc ô lớn, cô không dám sát quá vì sợ làm ướt cậu. Cô khẽ nhìn cậu, hôm nay cậu mặc chiếc áo phông màu sáng giống hệt Hoàng Vũ mà cô đã gặp lúc hái hồng xiêm ngày ấy.
“Sao biết tôi ở đây mà chạy đến?”
“Hả? Ờ thì vô tình đi qua thì thấy…”
“Nói dối cũng không biết nói nữa. Vô tình mà chạy thục mạng không thèm che mưa thế này à?” – Hoàng Vũ vẫn nhìn ra phía trước.
“Thì…” – Hương Anh không biết nói thế nào, vội chuyển chủ đề – “Suốt 5 tháng qua, cậu đi đâu vậy?”
“Đi tìm Hương Ly.”
“Thật sao?” – Hương Anh ngạc nhiên nhưng cũng im luôn vì cô biết Hoàng Vũ chẳng bao giờ trả lời những câu hỏi thừa.
Họ cứ thế lặng im trong cơn mưa rào. Có những điều muốn nói từ lâu lắm nhưng cứ phải giấu trong lòng vì không biết nói thế nào.
“Vậy Tùng Lâm đâu?”
“Đi cùng tôi, đang ở chỗ khác.”
“Hai cậu cũng thoát được cái mê cung đó à?”
“Ừ, là do cậu và Thiên Duy mở cửa phải không?”
“Phải…” – Hương Anh giật mình khi Hoàng Vũ quay ra nhìn mình, đôi mắt của cậu làm cô không nói nên lời – “Ơ…”
“Cảm ơn!”
Chỉ một lời nói rất nhanh.
Nhưng đủ làm trái tim Hương Anh đập loạn nhịp.
Cô quay đi:
“Không có gì, nhưng sao cậu còn quay về đây.”
“Tôi muốn tìm ra bọn chúng!” – Giọng Hoàng Vũ pha lẫn tức giận.
“Bọn chúng?”
“Kẻ đã hại chúng ta, hại Hương Ly. Chắc chúng sẽ biết cô ấy ở đâu!”
Hương Anh buồn bã:
“Cậu thực sự quyết đi tìm Hương Ly như vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa! Hả…” – Hoàng Vũ quay ra thì Hương Anh đã rời khỏi chiếc ô của cậu, lầm lũi đi trong mưa.
Mưa rơi lên mặt cô. Có ai biết là nước mưa…hay là nước mắt…? Bóng dáng nhỏ bé ấy cố gắng để kìm nén vào lòng một nỗi đau, nhưng không đủ can đảm để chấp nhận nó mà có thể mỉm cười.
Bỗng Hoàng Vũ đi tới nắm lấy bàn tay Hương Anh khiến cô giật bắn mình không tin nổi, ngỡ ngàng nhìn cậu. Cậu nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng hẳn:
“Cậu sẽ đi tìm Hương Ly đó chứ?”
Rõ ràng là cậu không hiểu cô đang nghĩ gì, nhưng cậu lại luôn dành ánh mắt đó cho cô…
“Tất nhiên, tớ phải tìm tất cả các bạn!” – Cô cố nở một nụ cười.
“Vậy sao cậu bỏ đi một mình thế? Bộ tính không đi tìm nữa à?”
“Làm gì có! Tớ thấy hết việc ở đây rồi nên đi về thôi.”
“Ở lại với tôi chút đi.”
“Hả?”
“Mấy tháng qua, tôi và Tùng Lâm thường tách nhau ra đi tìm. Lúc nào cũng chỉ có một mình tôi…” – Ánh mắt Hoàng Vũ buồn thẳm.
“Hoàng Vũ…”
“Cậu biết đấy, tôi đi đến đâu người ta cũng tránh xa tôi. Tôi quen rồi, nhưng tôi không thích.”
“…”
“Giá như có ai đó nghĩ đến tôi…”
Hương Anh như bị thôi miên vào ánh mắt của Hoàng Vũ vậy. Đằng sau sự lạnh lùng đó vẫn là một chàng trai cô đơn, thiếu tình thương. Câu nói của cậu không hề dễ hiểu. Người ta nghe thì chỉ nghĩ rằng mấy ngày qua cậu đi một mình không có ai nghĩ tới nên cậu thấy chán thôi. Nhưng cô hiểu cậu muốn nói đến người-con-gái-nào-đó cậu luôn muốn ở bên, luôn muốn giành về phía mình, nhưng người con gái đó chưa bao giờ đáp lại tình cảm của cậu, và thậm chí cô ấy chỉ nghĩ đến người khác. Người đó đẹp trai, lạnh lùng mà dễ thương, lúc nào cũng ấm áp, chân thành, khiến cho cô ấy cảm mến, còn cậu trong mắt cô ấy vẫn chỉ là một người độc ác, xấu xa, khiến cô ấy phải ghê sợ và càng không muốn lại gần cậu.
Bàn tay đang nắm chặt tay Hương Anh như muốn níu kéo, bấu víu lấy một sự cảm thông. Cô đặt bàn tay còn lại lên tay cậu:
“Đừng lo, tớ vẫn nghĩ đến cậu.”
“Hương Anh…”
“Hãy yên tâm, rồi cậu sẽ tìm được Hương Ly và bạn ấy cũng sẽ nghĩ đến cậu nhiều hơn tớ.” – Nói câu này sao mà cô thấy nhói đau.
Hoàng Vũ nhìn cô. Ánh nhìn đó cho thấy cậu cảm động vô cùng, nhưng cậu vẫn không hiểu trái tim cô sâu thẳm đang nghĩ đến điều gì cao hơn cả một tình bạn đơn thuần.
“Mày nghĩ rằng có thể tìm được con bé sao?” – Bỗng một giọng cười khả ố vang lên.
Cả hai giật mình quay lại. Mưa đã ngớt dần, đứng đằng sau đó là gã đàn ông bỉ ổi, kh.ố.n nạn mà cậu vẫn chỉ muốn dần chết lão ta. Lão đã vờ làm một ông bố nuôi tử tế của Hương Ly để thực hiện một âm mưu lớn hơn mà vẫn đang nằm trong vòng bí mật.
“Là hắn, Trọng!”
“Cả hai đứa chúng mày suốt 5 tháng qua mà chịu chết kia à? Haha!!!”
“Im đi thằng già đáng nguyền rủa! Chính mày đã cùng với bọn chúng hại Hương Ly.” – Hoàng Vũ tức giận.
“Ồ mày ra vẻ được lắm…”
“Hả?”
“Tao nghĩ là con bé đó không được an toàn cho lắm.” – Nói xong lão chạy ra phía xe ô tô.
Hoàng Vũ không hề nao núng nhảy luôn lên cái xe máy của cậu thường đi. Hương Anh gọi:
“Để tớ đi với!”
Hoàng Vũ không đáp chứng tỏ cậu không từ chối. Hương Anh ngồi lên chiếc xe. Cậu phóng vụt đi trong mưa. Chiếc xe cao quá đi, Hương Anh lại sợ ngã vì mưa rơi không nhìn thấy gì, vội ôm lấy Hoàng Vũ. Cậu không có phản ứng gì cả, vẫn để cho đôi tay cô vòng qua người cậu. Cô lại được ôm cậu rồi. Cô thích cái cảm giác đó, ấm áp ngay trong lúc mưa rơi ướt lạnh người cô. Cô chỉ muốn, giá như người cô đang ôm…có thể ôm cô lấy một lần…
Nhưng giờ người đó đang nghĩ đến ai kia…
Mưa bắt đầu ngớt dần, những ánh sáng bắt đầu chiếu len lỏi dù cơn mưa vẫn chưa dứt. Như cảm nhận được ánh sáng ấm áp đang chiếu, Hương Ly hướng ra ngoài cửa sổ. Mùa hè rồi. Những cơn mưa rào đến nhanh rồi đi nhanh, với ánh nắng chắc hẳn đang rất đẹp cùng bầu trời trong xanh, đám mây bồng bềnh, cây cối xanh tốt mà có lẽ cô chỉ nghĩ đến trong tưởng tượng, trong những gì mình nhớ về mùa hè những năm trước thôi. Đôi mắt cô vẫn chưa được nhìn thấy gì. Chắc cũng sắp đến lúc cô được tháo băng rồi, lâu thật đấy, nhưng dù có tháo ra thì đôi mắt cô vẫn thế, con mắt bên phải của cô vĩnh viễn chẳng bao giờ lành lại được.
Trong tâm trí cô, hiện lên mờ mờ hình ảnh một cậu bé…
Cậu bé không nhìn rõ mặt, nhưng chắc là một cậu bé rất đẹp vì cô vẫn nhơ nhớ mang máng cái vóc dáng kiêu ngạo ấy. Nhưng cậu bé đó có phải đã khiến cho một ánh sáng của cô mất đi? Cô nào có thể nhớ? Cô mất trí nhớ gần như hết rồi, lại còn là ký ức khi cô quá nhỏ, sao mà cô nhận ra được cậu bé đó chứ? Lại suy nghĩ vẩn vơ rồi.
Mà Hero đi đâu sao lâu về