Hạt Mưa Ngày Ấy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Hạt Mưa Ngày Ấy (xem 5123)

Hạt Mưa Ngày Ấy

ợc nữa – “Cậu ấy…cậu ấy không giết em, mà tự giết mình sao? Tại sao cậu ấy dại dột như vậy? Kẻ nào đã làm hại cậu ấy!!?? Không có cậu ấy thì em sống làm gì?”
“Bình tĩnh đi, em nghĩ Tú Phong chết thật sao?”
“Hả?”
“Em phải tin chứ! Bây giờ mọi chuyện còn chưa rõ ràng, em định buông xuôi như vậy sao? Em có biết vì sao Tú Phong làm em bị thương không?”
“Vì sao?”
“Vì cậu ấy không muốn em nhìn thấy cậu ấy hy sinh vì em…”
“…”
“Cậu ấy đã không giết hại em, cậu ấy đã bảo vệ em. Vì thế em không được tin là cậu ấy đã chết. Cái mê cung đó dù sập xuống nhưng không ai khẳng định cậu ấy đã bị vùi nát cả. Biết đâu cậu ấy đã chạy đi? Hay biết đâu đã được cứu? Em phải tin chứ!”
“Hero…” – Hương Ly nghẹn ngào ôm chặt lấy anh. – “Giờ em không thấy gì nữa, gia đình em đâu? Bạn bè em đâu? Em chẳng còn ai…”
“Em còn anh!”
“…”
“Anh sẽ ở bên em! Hãy đợi đi Hương Ly, đợi đến khi em bỏ được cái băng mắt này ra thì anh sẽ cùng em đi tìm hiểu sự thật.”
“Hero, anh giấu em phải không…?”
“?”
“Chắc anh có nhiều bí mật gì đó giấu em. Nếu không thì anh đã không cho em xem mặt. Nếu không thì anh đã không biết nhiều thứ về cái mê cung đó…”
“Hương Ly, anh…”
“Nhưng em nghĩ anh không phải người xấu. Hãy để em tin vào anh, được chứ? Em rất muốn một lần được nhìn thấy người hùng của em…”
“Hương Ly, hãy tin anh!”
Có lẽ nơi này đang ở rất xa lắm, chắc Hero sợ bị bọn kia đuổi nên đã đưa cô đến một bệnh viện rất xa nên cô mới ngửi thấy mùi hương của hoa cỏ đồng nội. Một bệnh viện gần vùng quê sao? Chắc là nơi đây chỉ có cô với anh thôi, những con người khác đều không ở đây với cô rồi…Giờ, cô không thể đi tìm họ. Cô không bỏ được cái băng mắt này ra, vết thương bên mắt phải lan đến cả mắt trái, làm cô phải băng cả hai mắt. Cô ghét bị thương như thế này. Cô ghét phải chìm trong bóng tối.
Đã mấy ngày, rồi mấy tuần trôi qua rồi, cô không để ý đến thời gian nữa.
Mặc dù cô muốn trở về lắm, muốn được đi học, muốn sống tiếp những ngày vui vẻ của một cô gái trẻ như thường ngày.
Một mình cô ngồi trên đồng cỏ sau bệnh viện, cô không di chuyển được vì chẳng nhìn thấy gì cả. Một cơn gió thổi tung bay mái tóc dài mượt mà của cô, gió kéo theo hương thơm của biết bao hoa cỏ lạ. Gió…Gió nhẹ nhàng lướt qua, và chỉ lướt qua một lần rồi bay đi thật sao? Nơi đến của gió là nơi nào? Nơi mà gió dừng lại, đó là nơi nào? Hay là mãi mãi gió không thể tìm thấy được, gió đến rồi gió đi, đi mãi mà không bao giờ bay trở lại…?
“Tú Phong…” – Cô vô thức gọi tên cậu thiếu niên đó.
“Hương Ly, cậu xem này, đây là kim dài, còn đây là kim ngắn, và cái kim chạy không ngừng này là kim giây. Kim giây chạy nhanh nhất, mấy cái kim kia cũng chạy nhưng chậm lắm.”
Tiếng nói của ngày xưa vẫn vang bên tai cô.
Tại sao những chiếc kim đồng hồ ấy không dừng lại đi, hoặc quay lại đi…Thời gian trôi chẳng bao giờ chờ đợi ai…
Bỗng có một chiếc lá được gió thổi khẽ lướt qua nhẹ lên mặt cô. Hương Ly như thấy sợ một điều gì đó, cô vội vã đứng lên chạy theo chiếc lá. Nhưng cô không nhìn thấy gì cả, chiếc băng mắt chắn cô lại, cô vấp ngã nhưng một vòng tay đã đỡ lấy cô:
“Bảo em ngồi yên chờ một tí mà em lại định đi đâu thế?”
“Hero…” – Hương Ly nghẹn ngào dựa vào người anh. Nếu như không vì vết thương đau thì cô sẽ bật khóc, khóc to lắm.
“Hương Ly, đừng như thế nữa mà. Hãy cố lên, phải tin vào cuộc sống chứ.”
“Tin thì có ích gì…?”
“Không có ích gì cả.”
“…”
“Khi chúng ta tin thì làm gì có phép thuật nào gửi xuống cho chúng ta đâu. Nhưng khi chúng ta tin, niềm tin sẽ giúp ta vượt qua mọi khó khăn, để chính ta tự tạo ra niềm tin của mình. Dù là tuyệt vọng đến bao giờ, chúng ta chỉ cần tin, niềm tin không giúp mình cầu được ước thấy, nhưng lại giúp ta đứng lên đi tìm ước mơ của mình. Vì thế em hãy tin đi, em sẽ tìm thấy Tú Phong, nhớ chứ! Khi em khỏi, anh sẽ đưa em đi gặp lại các bạn của em, em sẽ không phải cô đơn nữa.”
“Cám ơn anh, chỉ cần có anh, em không cô đơn đâu…”
Hương Ly cứ thế dựa vào người Hero, ngẩng lên phía bầu trời. Chiếc lá ấy cứ thế được gió thổi bay đi. Lại đánh mất nữa rồi. Cánh diều ngày xưa, gió đã thổi đi. Chiếc lá bây giờ, gió đã thổi đi. Và con người ấy, gió đã mang đi đâu?
Hạt mưa ngày ấy – Chương 04.05
6) Suy nghĩ của Hương Anh
Những tia nắng sớm mai chiếu qua tán lá cây xanh buổi sáng. Nắng như reo vui, nhảy nhót trên con đường. Trên con đường, một cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc ngắn, chiếc kính cận đang lặng lẽ đi trên đường. Nắng thì thật vui, thời tiết đẹp thế này cũng thật tuyệt, nhưng sao đã bao tháng nay, cô chưa hề nở được một nụ cười trọn vẹn.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm học rồi…
“Hương Anh, đến rồi à?”
Hương Anh quay lại. Cậu thiếu niên rất đẹp đang đi về phía cô.
“Ừ, Thiên Duy, đã được hơn 5 tháng rồi…”
“Ngày đó còn là mùa xuân tháng 1 nhỉ?” – Thiên Duy buồn hẳn đi.
“Đã tìm kiếm được tung tích gì chưa?”
“Chưa…Hương Ly, Tú Phong, Hoàng Vũ, Tùng Lâm suốt 5 tháng nay đều không thấy nữa sau khi cái phòng trung tâm của cái mê cung đó đổ nát. Bọn giấu mặt kia cũng lẩn đi, chỉ để lại cái nhà hoang tàn.”
“Ừ cũng may là mình thoát được chỗ đó.”
Hương Anh nhìn Thiên Duy, hai người nhớ lại ngày hôm đó hẳn là may mắn phải đến với họ. Lão Trọng đang cầm chiếc điều khiển nhưng do quá tối nên loạng choạng không tìm thấy đường đi, định tiến về phía hai người nhưng bị vấp ngã phải tên vệ sĩ vừa bị họ đánh ngã dưới đất nên văng cái điều khiển ra. Thiên Duy nhanh chóng trói lão lại, cầm cái điều khiển và mở cánh cửa. Nhìn lên màn hình tivi, cậu chỉ thấy toàn bụi, đất gạch rơi xuống ở căn phòng trung tâm, nhưng cậu tin rằng Hương Ly đã chạy được cùng với con người bịt mặt bí ẩn ấy vì cửa đã được mở, mà cậu đoán người đó cũng phải biết lối ra khỏi mê cung, còn Tú Phong thì sau đó không tìm thấy đâu nữa. Cậu, Hương Anh nhờ có chiếc điều khiển cậu đã ra được khỏi mê cung. Còn những người còn lại, cậu không thể biết họ đang ở đâu nữa. Ngôi nhà “mê cung” đó đã bị người ta đến phá đi, nhưng bóng dáng của Hoàng Vũ, Tùng Lâm, Tú Phong, Hương Ly, Bảo Nam thì suốt 5 tháng nay không gặp được họ nữa. Họ biến mất một cách bí ẩn.
Hương Anh thở dài, đi vào trong sân trường H., còn Thiên Duy quay vào trường B. Họ không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, giờ việc quan trọng là tìm được Hương Ly cùng những người bạn thôi mà có tìm được đâu? Nhưng Hương Anh thì khác. Cô cũng lo lắng cho cô bạn Hương Ly, nhưng đó không phải là người cô nghĩ đến nhiều nhất…
Ngồi trong lớp, Hương Anh bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu luôn là một con người bí ẩn như vậy, cậu như một bóng ma có thể đến lúc nào thì đến, đi lúc nào thì đi. Cậu rất khỏe, giỏi võ, dù đi đâu thì cần gì phải lo cho cậu chứ.
Nhưng cô vẫn lo, vẫn không thể nguôi nghĩ xem cậu đang ở đâu. Ở đâu mà biến mất suốt 5 tháng nay, không đi học, không về nhà làm người dì của cậu lo lắng.
Bỗng dưng mây đen kéo đến, và rồi một cơn mưa rào lớn đổ xuống rất nhanh. Mùa hạ mà, cái mùa của cơn mưa cứ đến rồi lại đi, cơn mưa nhanh chóng ấy không thể xóa tan dịu mát đi lòng người. Hương Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rơi nặng dần, sấm sét nổ đoàng trên bầu trời xám xịt làm cô chợt linh cảm điều gì đó.
Cô đứng lên, bảo bạn:
“Mọi người

Từ khóa: Hạt Mưa Ngày Ấy,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chuyện Của Bun

Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

Chồng tôi ‘ngây thơ’ nên bị gái trẻ bỏ bùa… yêu

Chồng ngoại tình lúc vợ mang bầu, còn thản nhiên: “Em không chửa thì anh cần gì cặp bồ”

Chồng chết lặng khi nhìn thấy camera quay cảnh mẹ đối xử với vợ