“Được rồi…” – Tú Phong đáp nhưng giọng nghe lạ hẳn đi.
“Cửa trong mê cung đã bị đóng hết, tao chỉ mở một số cánh cửa để mày dẫn con Hương Ly đi thôi, nhớ đấy. Đừng hòng chạy.”
“Tôi biết rồi, nhưng ông không được làm gì Ngọc Thuỷ đấy.”
“Tao thề sẽ không đụng đến một sợi tóc của nó nếu như mày làm theo lời tao.”
“Vậy mở cửa đi…”
***
Thiên Duy và Hương Anh mất cả bình tĩnh, họ phải làm sao đây? Lão Trọng đang cầm chiếc điều khiển, hắn cười:
“Chúng mày định ra khỏi đây à, chưa xong mà.”
“Đồ vô liêm sỉ! Mau đưa cái điều khiển đây!”
“Chúng mày định đi cứu Hương Ly sao?”
“Đúng vậy, các người đã đưa cô ấy đi đâu chứ?”
“Theo lời ông chủ thì con bé đó sắp chết dưới tay người nó yêu rồi!”
“Cái gì?”
“Nhìn đây!”
Lão Trọng hướng về một cái màn hình camera và mở lên.
“Hả? Tú Phong, Hương Ly???” – Hương Anh không tin nổi.
“Cả tên bịt mặt lạ hoắc nào kia!!???” – Thiên Duy cũng ngạc nhiên.
***
“Tú Phong! Sao cửa lại mở ra thế này? Tuyệt quá, cậu không sao!” – Hương Ly mừng rỡ chạy về phía Tú Phong.
Cô chợt giật mình. Tú Phong chẳng hề nói gì, nhìn cậu lạnh băng dường như chẳng có cảm xúc nào. Đôi mắt cậu thất thần như đang ẩn giấu một điều gì đó. Nhưng chỉ một lúc cậu lại cười:
“Ừ không sao…”
“Tú Phong, cậu hơi là lạ đấy…”
“À tại tôi mệt thôi, tôi và Bảo Nam vừa tìm được lối ra rồi.”
“Thật ư?”
“Ừ, chúng ta mau đi thôi!” – Tú Phong nắm lấy tay Hương Ly.
Định quay đi cậu ngoảnh lại nhìn Hero:
“Anh bạn, tôi nghĩ là anh đừng nên đi theo!”
“Sao vậy?” – Hero hỏi.
“Bởi vì tôi và Bảo Nam chưa chắc đó là con đường đúng, nên nếu như đi sai thì tôi sẽ quay lại nhờ anh, anh ở đây tìm đường khác nếu có thể nhé.”
“Được rồi tôi không đi theo đâu, đi đi!”
Tú Phong khẽ cười một nụ cười rất nhạt rồi kéo tay Hương Ly đi. Cô linh cảm chuyện gì đó. Tú Phong vẫn cười, nhưng nụ cười đó cứ sao sao ấy…
Tú Phong cứ thế dẫn cô đi. Con đường sao càng lúc càng tối thế nhỉ? Hương Ly càng nắm chặt lấy tay Tú Phong hơn. Bỗng cậu cất giọng hỏi:
“Làm gì mà nắm tay chặt thế?”
“Vì tớ sợ…”
“Sợ gì?”
“Sợ nếu buông tay ra thì tớ sẽ lạc mất cậu.”
Tú Phong im lặng một hồi rồi nói:
“Nếu như chúng ta lạc mất nhau thật thì sao?”
“Hả? Hỏi gì lạ thế?”
“Tôi chỉ hỏi “Nếu” thôi mà. Có trả lời được không?”
“Ừm…Chúng ta không bao giờ mất nhau đâu!”
“…”
“Tớ tin Tú Phong sẽ luôn ở bên tớ mà. Tú Phong luôn là người tốt nhất đối với tớ.”
Hương Ly mỉm cười thật tươi khi nói câu ấy, nhưng cô đâu biết cậu thiếu niên đi trước cô đang rơi từng giọt nước mắt. Cậu nghẹn ngào cố nuốt hai tiếng: “Xin lỗi…” Cậu nắm chặt tay cô hơn, bởi vì chỉ một đoạn đường ngắn nữa thôi…
“Sao đi mãi mà không đến vậy? Bảo Nam đâu?”
“Đến rồi kia kìa!”
***
“Tú Phong…Tú Phong định làm gì vậy?” – Hương Anh giật mình.
“Không phải cậu ấy định…”
“Thiên Duy, mày đoán đúng đấy. Chuẩn bị vĩnh biệt con bạn của mày đi.” – Lão Trọng cười.
***
Tú Phong dắt Hương Ly vào căn phòng lớn nhưng xung quanh chẳng có gì ngoài màu đen tối om.
“Ơ cậu bảo Bảo Nam ở đây mà, tớ có thấy gì đâu?”
“Lừa một đứa con gái cũng dễ thật!” – Giọng Tú Phong vang lên trong bóng tối.
“Hả? Tú Phong, cậu nói…”
Bỗng Tú Phong quay lại, cậu đẩy mạnh Hương Ly một cái khiến cô mất đà ngã vào bức tường ngay phía bên phải cô. Vết thương trên mắt bị chấn động, chảy máu. Hương Ly ôm mắt, kêu lên đau đớn. Nhưng Tú Phong vẫn lạnh lùng tiến lại, Hương Ly chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì thấy cả đôi mắt của mình bị bịt lại bởi một chiếc khăn khác, cô không thể thấy gì nữa.
“Tú Phong, cậu đang làm gì vậy? Tại sao…”
Tú Phong lạnh lùng không đáp lại, chỉ nhìn cô. Cô không thấy được ánh mắt ấy.
“Đúng rồi Tú Phong, mau giết con bé ấy đi. Chỉ cần bấm nút.”
“Đừng, Tú Phong!!! Cậu không thể làm vậy! Hương Ly là người quan trọng nhất với chúng ta!”
“Tú Phong, đừng có làm vậy. Tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu, tôi đã gắn bó với Hương Ly từ hồi lớp 1, và cậu cũng vậy!”
Hương Ly nghe thấy hết qua những chiếc camera.
“Tú…Tú Phong…Cậu định giết tớ ư?”
Giọng nói lãnh đạm ấy đáp lại cô:
“Tôi phải cứu Ngọc Thuỷ…” – Và bàn tay cậu đưa lên cái nút bấm trên cửa.
“DỪNG LẠI, LÀM GÌ VẬY!!!???”
Tú Phong nhìn ra. Hero vừa chạy tới nơi.
“Hoá ra cậu bắt tôi ở lại là để làm cái việc vô liêm sỉ này sao? Nếu tôi không nghi ngờ thì cậu đã…”
“Chẳng cần phải “Nếu”, tôi sẽ giết cô ta ngay bây giờ!” – Tú Phong cười nhạt.
“Đồ điên! Cậu không còn tình người sao? Cô ấy rất quan trọng với cậu đấy!”
“Vậy với anh thì sao? Cô ta quan trọng lắm à?”
“Phải, thì sao chứ? Dù cô ấy không biết mặt tôi, tôi không thể cho cô ấy nhìn thấy mình, nhưng tôi vẫn yêu cô ấy. Còn cậu? Cậu chỉ biết vì một con bé khác mà giết cô ấy sao? Cậu quá điên rồ! Dừng tay lại đi!”
“Sao phải dừng nhỉ? Bấm một nút, và thế là nổ…Như thế tôi chẳng còn gì phải lo nữa. Ngọc Thuỷ sẽ được cứu…”
“Thằng điên, cậu sẽ bị báo ứng!!!! Dừng lại!” – Hero hét lên.
Tú Phong không hề tỏ vẻ run sợ, cậu khẽ cười:
“Phải, tôi sẽ bị báo ứng. Tôi chỉ làm cho cô ấy đau khổ…”
“Cậu…”
“Vì thế…” – Tay Tú Phong chạm vào nút bấm.
“Hả…”
“BẢO VỆ CÔ ẤY ĐI!!!!!”
Một cú đẩy nhanh như chớp khiến cô gái bị đẩy ra ngoài cánh cửa của căn phòng ấy, ngã vào vòng tay Hero. Hero kinh ngạc nhìn về phía Tú Phong, và bỗng “Ầm!!!” Một tiếng nổ vang lên và từng mảng bê tông tường gạch của căn phòng đang đổ xuống. Hero vội vã bế Hương Ly chạy đi, và cô đã hiểu ra chuyện gì. Cô hét lên:
“Không, Tú Phong!!!!!!”
Nhưng căn phòng ấy đang sập dần xuống, những tiếng ầm ầm ấy lấp đi nụ cười của cậu thiếu niên:
“Tôi không bảo vệ được cậu, nhưng hãy yên tâm là tôi không bao giờ giết cậu – người con gái quan trọng nhất cuộc đời tôi. Chi bằng, để tôi chết đi thì sẽ không còn ai đau khổ bởi tôi…”
Cứ ầm ầm những tảng gạch rơi.
Hero vừa ôm Hương Ly chạy, vừa kêu lên:
“Tú Phong, chạy khỏi đó đi! Đừng có dại dột! Sao cậu ngu ngốc quá vậy!!!??? Cậu làm thế thì ích gì chứ? Chạy đi!!!”
Nhưng chỉ nghe tiếng gạch vỡ đáp lại mà thôi.
Cô gái ấy không nhìn được cái gì nữa, chiếc khăn bịt mắt vẫn che lấp đi tất cả.
Cô khóc…
Khóc vì vết thương trên mắt…
Hay là trong trái tim?
Mọi thứ mờ nhoà dần. Cô gục ngất trong vòng tay của người ấy…
Đây là đâu? Nơi nào mà tối tăm đến vậy? Địa ngục ư? Là thế giới của cái chết sao? Những âm thanh của ký ức hỗn tạp cứ quanh quẩn gào thét trong đầu, nơi này là đâu thế này? Chỉ nhìn được mỗi một màu đen còn đâu không còn gì cả.
“Hương Ly…” – Có tiếng gọi của ai đó rất thân thương.
“He…Hero…”
“Em tỉnh rồi.”
“Sao em không nhìn thấy gì cả…?”
“Em bị thương nên phải băng cả mắt, hiện tại em đang ở trong bệnh viện. Phải một thời gian dài nữa em mới bỏ băng mắt ra được.”
“Nhưng tại sao…”
Ký ức bỗng tràn về trong đầu cô. Cậu thiếu niên ấy đã dẫn cô vào căn phòng, làm thương đôi mắt của cô và rồi cậu đã doạ giết cô. Nhưng cậu đã đẩy cô đi, và sau đó cô chỉ nghe tiếng đổ ầm ầm của tiếng gạch vỡ…
“Tú Phong! Tú Phong đâu!!!???” – Cô bật dậy.
“Cậu ấy…”
“Bỏ cái này ra, em phải đi tìm cậu ấy!” – Cô định giật cái băng mắt ra.
“Không được, Hương Ly! Em đang bị thương!”
“Không…” – Hương Ly muốn khóc mà không khóc đư