“Sao anh lại nói chuyện như vậy. . . . . . Ưmh. . . . . .” Giang Dĩ Mạch không ngờ Mộ ngốc nghếch lại đột nhiên ôm lấy mặt của cô rồi hôn mạnh lên.
Cô giống như một con thú nhỏ bị chết chìm, cố gắng dùng sức đẩy nhưng lại đẩy không ra, đánh thì lại không phản ứng, Mộ ngốc nghếch hôn đủ rồi mới thả cô ra.
Giang Dĩ Mạch bị hôn đến đầu óc choáng váng, đỏ mặt trách cứ Mộ ngốc nghếch: “Ai cho anh đột nhiên hôn em?”
Mộ ngốc nghếch tủi thân nói: “Anh chỉ muốn nói cho anh ta biết, anh là ông xã của em, ông xã đi cùng bà xã ra nước ngoài lĩnh thưởng là chuyện đương nhiên, không phải là người chưa dứt sữa.”
“Cái này và chuyện anh hôn em có quan hệ gì sao?”
Mộ ngốc nghếch gật đầu: “Có.”
“Có quan hệ gì?”
“Anh là ông xã của em.”
“Sao?”
“Chưa dứt sữa là em bé mập mạp.” Mộ ngốc nghếch kéo tay Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, tối nay chúng ta cùng nhau sinh em bé mập mạp có được hay không?”
Mặt của Giang Dĩ Mạch nóng lên đỏ bừng, lập tức rút tay về, lúng túng liếc mắt nhìn Thượng Quan Trạch: “Không được nói lung tung.”
“Bà xã. . . . . .”
“Câm miệng!”
. . . . . .
*
Ở trong nước, Mộ Tử Duệ bị Mộ ngốc nghếch đánh một trận nhừ tử, suýt nữa bị tàn phế, tiếp đó lại bị cha giáo huấn thêm một trận, sau cùng lại tranh cãi ầm ĩ với mẹ một phen, thật sự là khốn đốn vô cùng.
Biết được anh trai ra nước ngoài lĩnh thưởng cùng với Giang Dĩ Mạch, thì trong lòng lại càng không thoải mái.
“Ha ha ha. . . . . .” Đường Hạo Thiên ở một bên nhìn mặt mũi của anh ta sưng vù như đầu heo thì cười đến vui vẻ.
“Có gì buồn cười?”
“Mặt của anh. . . . . .” Đường Hạo Thiên cố gắng nhịn cười: “Còn thê thảm hơn hai lần Gia Kiệt bị đánh nữa, thật không nghĩ tới anh họ lại có thể đánh em trai ruột của mình tàn nhẫn như vậy!”
“Chớ nói với tôi về anh ta!” Bây giờ Mộ Tử Duệ nhắc tới Mộ ngốc nghếch liền cảm thấy bực bội trong lòng.
“Tử Duệ, anh đang bực cái gì?” Đường Hạo Thiên ngồi vào bên cạnh anh ta, làm ra vẻ anh em tốt: “Một người phụ nữ lại làm cho anh biến thành như vậy sao? Cái cô Giang Dĩ Mạch đó có gì tốt, sao anh lại quan tâm đến cô ta?”
Mộ Tử Duệ không lên tiếng.
Đường Hạo Thiên tiếp tục nửa đùa nửa thật nói: “Tôi thật không nghĩ tới anh sẽ thích Giang Dĩ Mạch, nếu sớm biết anh thích cô ta, tôi đã có thể giúp anh. . . . . .”
Mộ Tử Duệ nghiêng đầu nhìn anh ta: “Giúp tôi thế nào? Khiến Giang Mỹ Kỳ gả cho anh trai tôi, sau đó nhường Giang Dĩ Mạch cho tôi sao?”
Đường Hạo Thiên tránh né ý chỉ trích trong lời nói của Mộ Tử Duệ, thuận miệng nói cho qua: “Bây giờ nói những thứ này cũng đã trễ rồi.”
“Hạo Thiên, nếu mẹ tôi biết được anh ngủ với vị hôn thê của anh trai tôi, anh nói xem bà sẽ nghĩ sao? Còn có anh trai tôi, nếu anh ấy không ngốc, cũng sẽ tuyệt đối không tha cho anh!”
CHƯƠNG 40: ĐÚNG LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÊ TIỆN!
Trong lòng Đường Hạo Thiên ngỡ ngàng, chậm rãi đưa tay khoác lên vai của Mộ Tử Duệ.
“Tôi và Mỹ Kỳ là thật tâm yêu nhau.”
“Chính mẹ của Giang Mỹ Kỳ nói muốn gả con gái của bà ta cho anh trai tôi, vì muốn hợp tác với công ty nhà họ Mộ.”
“Giang Dĩ Mạch cũng là con gái của bà ấy.” Đường Hạo Thiên thay Thiệu Thiến tìm cớ giải vây.
“Là con gái ruột của bà ta sao?”
“Mặc kệ có phải là ruột hay không, tất cả đều là con gái của bà ấy.”
Cho tới bây giờ Mộ Tử Duệ cũng chưa từng chán ghét Đường Hạo Thiên như lúc này: “Anh biết rõ Giang Mỹ Kỳ là vị hôn thê của anh trai tôi, mà anh còn ngủ với cô ta, chuyện này sớm muộn gì mẹ tôi cũng sẽ biết!”
“Tử Duệ, anh đừng tức giận, không phải anh thích loại phụ nữ như Giang Dĩ Mạch sao, tôi sẽ giới thiệu cho anh, anh em chúng ta cần gì phải vì một người phụ nữ mà gây gổ không vui, anh nói có đúng không?”
Đường Hạo Thiên cũng không muốn vì vậy mà trở mặt với Mộ Tử Duệ, hơn nữa nếu cô Đường Hân biết chuyện này, thật sự sẽ rất phiền toái.
Quan hệ giữ cha mình và cô rất tốt, nếu chuyện này rơi vào tai cha mẹ của mình, chắc chắn mình sẽ gặp phiền toái lớn.
“Trừ Giang Dĩ Mạch, ai tôi cũng không cần!”
Đường Hạo Thiên bị giọng nói kiên định của anh ta làm cho ngây ngẩn cả người: “Anh thích Giang Dĩ Mạch đến như vậy sao? Tính tình của cô ta kém như thế, trừ dáng người không tệ ra, những cái khác có gì đáng giá để anh thích đến vậy chứ? Nếu anh thích xinh đẹp . . . . . .”
“Không liên quan gì đến xinh đẹp.”
“Vậy tại sao anh lại thích cô ta? Anh phải biết, coi như cô ta không gả cho anh họ, thì anh và cô ta cũng không thể nào.” Đường Hạo Thiên nói: “Bởi vì trước đây cô ta là vị hôn thê của tôi!”
“Đúng vậy!” Mộ Tử Duệ tức giận, không để ý đến hình tượng rống lên: “Cũng bởi vì cô ấy là vị hôn thê của anh, cho nên tôi chỉ có thể ở một bên yên lặng nhìn cô ấy móc tim móc phổi thích anh, trong đôi mắt của cô ấy trừ anh ra cũng không nhìn đến một ai khác nữa, cho dù tôi có làm bất kỳ điều gì vì cô ấy, thì trước khi cô ấy gả vào nhà họ Mộ của chúng tôi, cô ấy cũng không hề biết tôi là ai!”
Đường Hạo Thiên nhìn phản ứng dữ dội của Mộ Tử Duệ: “Sao anh lại thích cô ta? Tôi không hiểu được?”
Mộ Tử Duệ nở nụ cười: “Nếu có một người phụ nữ nào bởi vì tôi ngã bệnh, không quan tâm đến trời đang rất lạnh, mặc cho nửa đêm mưa to gió lớn chạy đi mua thuốc cho tôi, kết quả lại khiến mình bị lạnh mà ngã bệnh, thì tôi nguyện ý cả đời này chỉ nhìn một mình cô ấy, quyết không nhìn người phụ nữ khác.”
Anh ta còn nói: “Nếu một người phụ nữ nào bởi vì tôi thuận miệng nói đùa một câu, mà chạy xuống sông tìm một ngày một đêm, vì muốn tìm về một chiếc nhẫn hoàn toàn không hề tồn tại, thì tôi nguyện ý chăm sóc cô ấy cả đời, tuyệt đối sẽ không phản bội cô ấy!”
Sắc mặt Đường Hạo Thiên hơi khó coi: “Tử Duệ, yêu cầu của anh cũng quá thấp rồi. Giang Dĩ Mạch đối với tôi như vậy, tôi rất cảm ơn cô ta, thế nhưng đó không phải là yêu, tôi đối với Mỹ Kỳ mới thật sự là yêu, ban đầu nếu không phải do cô ta tình nguyện nói yêu tôi, khiến người lớn hai nhà cho chúng tôi đính hôn, thì tôi yêu Mỹ Kỳ cũng không đến nỗi khổ cực như vậy.”
“Nói như vậy, là Giang Dĩ Mạch sai sao?” Mộ Tử Duệ nghe Đường Hạo Thiên nói thế, liền coi thường anh ta từ trong đáy lòng: “Vậy tại sao anh không nói ra sớm một chút chứ? Như vậy tôi cũng có được cơ hội!”
Anh nhìn thấy tình cảm của cô dành cho em họ của mình là Đường Hạo Thiên, thì vẫn nhẫn nhịn, nhưng trong lúc vô tình anh lại phát hiện ra Đường Hạo Thiên và Giang Mỹ Kỳ thân mật như vậy thì còn tưởng rằng cơ hội của mình đã tới.
Kết quả, cuối cùng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu mến trở thành vợ của anh trai mình.
“Tử Duệ, cho dù tôi nói sớm với anh một chút, thì cô Đường Hân cũng sẽ không đồng ý cho anh và Giang Dĩ Mạch ở chung một chỗ đâu.” Chuyện này Đường Hạo Thiên là rõ ràng nhất: “Mẹ của Giang D