Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu (xem 6054)

Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

.


An Ninh gật đầu: “Tìm được rồi, tại công ty làm văn phòng.”


Tìm việc đối với cô mà nói cũng không khó, sợ là sợ mới vừa làm được hai ngày thì lại bj viện mốt cái cớ nào đó rồi sa thải.


Nhưng hiện thực tàn khốc thường thường là ghét của nào trời trao của nấy.


Chuẩn bị tốt cơm chiều, An Ninh nấu cháo bưng lên bàn ăn, diendanlequydon.co, lấy bánh mỳ đặt trong mâm ở trên bàn.


“Anh ngốc, anh ăn trước đi, tôi đi cho Tiểu Hắc ăn chút gì đó.”


“Tiểu Hắc. . . ?” Mộ Viên Huyên nhìn An Ninh bưng một bát cháo đi ra ngoài.


Trời đầy sao, An Ninh nương theo ánh sáng dẫm xuống đường đá đi ra sân, đi tới đầu ngõ, xa xa liền nghe thấy tiếng kêu của tiểu Cẩu.


Trong chuồng phía dưới tường vây, tiểu Cẩu nhìn An Ninh đến gần, kích động kêu.


“Tiểu Hắc, mày cũng đói bụng lắm đi!” An Ninh đem trong bát cháo hoa rót vào trong bát ăn cơm của tiểu Cẩu, nhẹ nhàng đổ cho tiểu Cẩu.


Tiểu Cẩu lại kêu một tiếng, giống như là cảm tạ cô, cúi đầu nồng nhiệt bắt đầu ăn.


“Chị, con chó này tên là Tiểu Hắc sao? Nó vì sao không được. . .” Mộ Viên Huyên đưa ta muốn túm con chó nhỏ.


“Đừng. . .” An Ninh vội vàng ngăn anh lại.


Sâu rộng – -!


Tiểu Cẩu nhe rang đề phòng, giống như rất cảnh giác người lạ tiếp xúc.


“Đừng chạm vào nó.” Dưới tình thế cấp bách An Ninh bắt lấy tay Mộ Viên Huyên: “Tiểu Hắc là một con chó hoang, vào đêm trăng tròn nó tận mắt nhìn thấy mẹ nó bị giết, sợ hãi trốn ở trong góc tường không dám ra. Nó rất sợ con người, chỉ cần có người lạ tiếp xúc, nó sẽ kinh hoảng mà công kích.”


Mộ Viên Huyên nhìn tiểu Cẩu mà thương cảm, ánh mắt lúc lơ đãng nhìn thấy tay mình bị An Ninh cầm.


An Ninh giờ phút này hoàn toàn không có ý thức rằng mình nắm tay anh, lôi kéo anh đi: “Được rồi, chúng ta trở về đi.”


Hai người cùng về đến nhà, An Ninh mới ý thức được mình nắm tay anh.


Vội vàng buông ra.


“Mau ăn cơm chiều đi.” Đôi má An Ninh có chút hồng.


Sau khi ăn xong An Ninh thấy khó xử.


Chỗ cô ở chỉ có một gian phòng ngủ, còn lại là một gian phòng khách và phòng bếp còn có buồng vệ sinh, căn bản không có phòng thừa.


Nhưng trong nhà hiện tại có thêm một người nên ở sao đây?


An Ninh nhìn mắt Mộ Viên Huyên, trải chiếu trên mặt đất.


“Anh ngủ trên giường đi.” An Ninh dặn dò.


Mộ Viên Huyên nhìn thoáng qua giường nhỏ, ánh mắt rơi xuống chiếc chiếu trên mặt đất: “Chị ngủ chỗ nào?”


“Tôi thân thể khỏe mạnh, có chăn đệm nằm dưới đất cũng được, anh mau về trên giường đi ngủ đi.”


An Ninh lấy gối đầu và chăn mỏng đặt trên chiếu, Mộ Viên Huyên lại đột nhiên ngồi xuống: “Chị, em muốn ngủ trên mặt đất.”


“Trên mặt đất vừa cứng lại lạnh, anh mau lên trên giường ngủ đi.”


“Không không, em muốn ngủ trên mặt đất.” Mộ Viên Huyên giống đứa trẻ ba tuổi tỏ vẻ vô lại, đột nhiên lại gần An Ninh: “Nếu không em và chị cùng ngủ trên mặt đất. . .”


An Ninh phản xạ có điều kiện đứng lên: “Anh thích ngủ trên mặt đất vậy thì ngủ đi.”


Tuy bây giờ anh đang bị ngốc, nhưng dù sao cũng là đàn ông.


Chỉ cần anh vừa tựa vào gần, An Ninh sẽ không hiểu sao mà cảm thấy hoảng hốt.


Vội vã vào buồng vệ sinh.


Rửa mặt chải đầu xong đi ra, thấy Mộ Viên Huyên đã nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi.


An Ninh nhìn thoáng qua người đàn ông yêu nghiệt ngủ trên mặt đất, có bộ dáng đẹp trai như vậy, nếu như cứ ngốc như vậy mãi, vậy lỗi của cô thật lớn.


Về sau chẳng phải anh ta sẽ sống với cô cả đời sao?


An Ninh nằm ở trên giường dần dần ngủ thiếp đi.


. . .


Sáng sớm hôm sau, An Ninh vội vã đến công ty đi làm.


Ngày đầu tiên tuyệt đối không thể muộn.


Mộ Viên Huyên tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, An Ninh đã sớm không thấy tung tích rồi.


Ra khỏi phòng, thấy trên bàn cơm trong phòng khách bầy cháo hoa và hai cái bánh bao.


Nhìn trên bàn cơm, trong lòng Mộ Viên Huyên cảm thấy ấm áp.


Cảm giác mình giống như người chồng ngủ dậy muộn, vợ đi làm còn không quên chuẩn bị bữa sáng.


Có người chồng nào để vợ đi làm vất vả còn mình ở nhà hưởng thụ hay không?


Sao lại cứ có cảm giác mình giống ” tiểu bạch kiểm ” vậy?


Nhanh đến giữa trưa, Mộ Viên Huyên nghe thấy hai tiếng còi, đi ra phòng khách, thấy một tên tóc vàng Giang Hào ngồi ở trong xe cười vẫy tay về phía anh.


Giang Hào xuống xe: “Anh họ, đây là chị họ bảo em đưa cho anh, chị ấy nói chuyện của anh chị ấy vẫn chưa nói với dì Dĩ Mạch và dượng, bảo anh mau chóng trở về.”


“Đừng dài dòng, cậu có thể đi.” Mộ Viên Huyên lấy tiền liền đuổi khách.


“Anh họ, em làm chân chạy giúp anh vất vả như vậy, vừa tới sao đã đuổi em đi? Cũng sắp đế chưa rồi, tốt xấu gì cũng nên mời em bữa cơm đi chứ!”


“Tự ăn đi, tôi không rảnh. . .”


“Chị dâu ở bên trong? Giới thiệu một chút đi!” Giang Hào nói xong liền muốn đi vào, bị Mộ Viên Huyên ngăn lại.


“Chỉ có một mình tôi, cô ấy đi làm rồi. Cậu mau đi đi!”


“Anh họ, chỉ có một mình anh? Cũng giữa trưa rồi, chắc chị dâu đi làm cũng sắp về rồi, đi, chúng ta cùng đi ăn một bữa đi.” Giang Hào cứng rắn lôi kéo Mộ Viên Huyên lên xe.


*


Trong công ty, An Ninh vội trước vội sau.


Đây là ngày đầu tiên cô đi làm, đặc biệt thật cẩn thận.


Sợ làm không tốt lại bị cuốn gói.


“An Ninh, Tổng giám đốc bảo cô đi một chuyến.” Giọng đồng sự khiến An Ninh hoảng sợ.


Mỗi lần tìm việc, cũng sẽ bị xa thải.


Gõ cửa phòng Tổng giám đốc, An Ninh tâm tình không yên tiến vào: “Tổng giám đốc, anh gọi tôi?”


Tổng giám đốc chậm rãi ngẩng đầu, An Ninh giật mình mở to hai mắt: “Cố Duy Hạo?” Xoay người rời đi.


Cố Duy Hạo bước lên phía trước ngăn cô lại: “Ninh Ninh, em đừng đi, anh có lời muốn nói với em.”


“Tôi với anh không có gì có thể nói!” An Ninh dùng lực vùng vẫy, “Buông tay!”


“Ninh Ninh, anh hãy nghe tôi nói!” Cố Duy Hạo như thế nào cũng không buông tay: “Bây giờ căn bản em không có khả năng tìm được việc khác, chỉ có ở lại nơi này của anh, Ninh Ninh, anh nói vẫn là câu nói kia. . .”


“Đừng có nằm mơ!” An Ninh cắt ngang: “Buông tay! Nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho vợ anh.”


“Ninh Ninh, em đừng mỗi lần gặp mặt đều uy hiếp anh như vậy có được hay không? Anh đối với em là thật tâm, anh chưa từng yêu vợ của anh, Ninh Ninh, ở lại bên cạnh anh. . .”


“Cố Duy Hạo!” An Ninh lớn tiếng quát lớn: “Anh còn không biết liêm sỉ? Anh cũng đã có vợ, lại vẫn quấn lấy tôi như vậy là có ý tứ gì?”


“Anh yêu chính là em, Ninh Ninh!”[/

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Trong đêm tân hôn, cả nhà được phen sợ hú vía: ‘Bố mẹ ơi, chồng con bị…’

Nếu Bạn Đang Cảm Thấy Mình Không Hạnh Phúc, Có Thể Đó Chính Là Do Bạn Mà Thôi

Điếng người khi biết “người giấu mặt” hạ bệ tôi ở công ty lại chính là…

6 năm - 1 hạnh phúc

Truyện Hay Tôi, Em