An Ninh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc bóng đen cúi đầu, ngay khi cô ngẩng đầu liền hôn xuống.
Thời gian dường như bỗng dừng lại.
Chờ tới lúc An Ninh lấy lại tinh thần, bóng đen đã rời khỏi môi cô, đắc ý như đứa trẻ vừa thành công gây chuyện quái đản, “Chị, em hôn chị!”
An Ninh giống như bị sét đánh, cả người ngơ ngác đứng đó.
Ngoại truyện 6: Đồ đê tiện, tiểu tam
Editor: heisall
“Tại sao lại là anh?”
“Ngoại trừ em ra thì còn có thể là ai?” Mộ Viêm Huyên cười ngây thơ như một đứa bé: “Chị, em có lợi hại không!”
An Ninh cảm thấy anh ta thật sự là một đứa bé.
Nhưng khi anh ta cứu cô, rõ ràng không giống như kẻ ngốc.
Trên đường trở về, An Ninh nhìn gương mặt ngây thơ của Mộ Viêm Huyên một chút, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Mộ Viêm Huyên đột nhiên quay mặt lại: “Chị, người vừa rồi là ai? Tại sao anh ta lại bắt nạt chị?”
“Không biết.” An Ninh không muốn nhắc lại người này.
Sáng sớm hôm sau An Ninh lại đi ra ngoài tìm việc làm, tìm liên tiếp vài ngày rồi mà không có công ty nào muốn thuê cô.
Nhìn số tiền còn dư lại càng ngày càng ít, cuối cùng An Ninh lại lưu lạc tới một tiệm bánh ngọt, bên ngoài có dán bảng đăng tuyển nhân viên mang đồ nhân vật hoạt hình để mời chào khách hàng.
Giữa ngày hè mà mặc bộ đồ nhân vật hoạt hình vừa dày vừa nặng đi tới đi lui ở bên ngoài mời khách.
Vốn tưởng rằng phần công việc này có thể làm lâu dài một chút, nhưng không tới một tuần lễ, khi cô đang đi mời chào khách hàng thì bị Cố Duy Hạo phát hiện.
Thời tiết quá nóng, An Ninh gỡ mũ trùm đầu ra hít thở một chút, Cố Duy Hạo tình cờ đi ngang qua tiệm bánh ngọt thì nhìn thấy cô đang đứng nghỉ ngơi ở bên ngoài.
“Ninh Ninh!”
An Ninh ngẩn ra, nghiêng đầu thấy Cố Duy Hạo thì lập tức đeo mũ trùm đầu lên không muốn quan tâm đến anh ta.
“Ninh Ninh, sao bây giờ em lại đi làm công việc này?” Cố Duy Hạo tiến lên kéo cô lại: “Em tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, cũng là đại tiểu thư của nhà họ An, sao lại làm loại công việc này chứ?”
An Ninh tránh thoát khỏi tay của anh, không muốn để ý đến anh ta.
“Ninh Ninh, em hãy đi theo anh, làm người tình của anh, anh sẽ bao nuôi em, em không cần phải mặc bộ đồng phục vừa dày vừa nặng đứng dưới trời nắng chói chang như vậy. . . . . .”
“Tránh ra!” An Ninh lạnh lùng đẩy anh ta ra.
“Ninh Ninh, anh hiểu em vẫn còn rất giận anh, sau này anh sẽ bồi thường lại cho em, em đi theo anh đi, anh thật sự chỉ yêu một mình em mà thôi.” Cố Duy Hạo lôi kéo cô nói, không nhìn thấy vợ của mình, Dương Tiểu Nhã đang đứng ở phía sau.
An Ninh nhìn người phụ nữ đứng sau lưng Cố Duy Hạo, hỏi Cố Duy Hạo: “Anh nói anh thật sự yêu tôi, vậy vợ của anh thì sao?”
Cố Duy Hạo thấy An Ninh hỏi như thế, cho là có hy vọng, nói: “Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng yêu vợ anh, người anh yêu vẫn luôn là em, anh có thể thề. . . . . .”
“Cố Duy Hạo!” Dương Tiểu Nhã hô to.
Cố Duy Hạo sững sờ, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn vợ mình, bị dọa sợ đến chân cũng mềm nhũn.
“Anh mới vừa nói cái gì? Anh dám nói lại cho tôi nghe không!”
“Bà xã, anh có nói gì đâu, anh cái gì cũng không nói.” Cố Duy Hạo vội vàng nói xin lỗi: “Trong lòng anh vẫn luôn yêu em, chưa từng yêu người phụ nữ khác.”
“Anh còn dám gạt tôi? Anh ở sau lưng tôi tới tìm người phụ nữ này để làm cái gì?” Dương Tiểu Nhã xông lên đánh Cố Duy Hạo: “Tôi đã sớm cảnh cáo anh…anh còn dám làm loạn với người phụ nữ này nữa hả?”
“Xin lỗi, bà xã, là cô ta quyến rũ anh đấy. . . . . .” Cố Duy Hạo đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu An Ninh.
Trong lòng An Ninh thấy lạnh cả người, chợt cảm thấy buồn cười.
Không muốn quan tâm tới hai người này nữa, xoay người rời đi.
Dương Tiểu Nhã tiến lên đánh rơi cái mũ trùm trên đầu cô, nắm được tóc của cô: “Người phụ nữ đê tiện này, còn dám quyến rũ chồng tôi hay không? Sao cô không biết xấu hổ như vậy, không nghe chồng tôi nói không thích cô ư, cô còn quyến rũ chồng tôi, là cô tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Xung quanh, người đi đường rối rít nhìn cảnh “Đánh ghen” náo nhiệt này.
Còn có người lấy điện thoại di động ra quay rồi đăng lên các trang web, các mạng xã hội.
Dương Tiểu Nhã bắt được An Ninh, vừa túm tóc vừa đánh, xé quần áo của cô trước mặt mọi người.
“Xem tôi dạy dỗ cô thế nào, xem cô còn dám quyến rũ chồng tôi nữa không, đồ đê tiện!”
Cố Duy Hạo khó chịu núp ở trong đám người, không dám đi lên can ngăn.
Nhân viên làm việc trong tiệm bánh ngọt vừa nhìn thấy, liền vội vàng đi lên kéo hai người ra.
Dương Tiểu Nhã đẩy mấy người nhân viên ra: “Cút ngay! Hôm nay tôi phải dạy dỗ cho cái đồ tiện nhân đi quyến rũ chồng người khác này một bài học, đồ tiểu tam!”
Nhắc tới tiểu tam, trong lòng ai cũng khinh bỉ, chửi rủa.
Giang Hào ôm một cô gái đi ra từ trong tiệm bánh ngọt, nhìn thấy bên ngoài có một đám người đang tụ tập lại, hình như trong đám người đang tranh chấp cái gì đó.
Dương Tiểu Nhã nắm lấy tóc của An Ninh kéo mạnh, An Ninh bị kéo mạnh nên gương mặt bị giật ngửa lên, tất cả mọi người đều thấy rõ mặt của An Ninh.
Giang hào sững sờ, là cô ấy!
Vội vàng cười nói cái gì đó với cô gái bên cạnh, cô gái thẹn thùng đánh anh một cái, rồi sau đó gật đầu.
Giang Hào đưa cô gái lên xe, nhìn cô gái lái xe rời đi, rồi mới xoay người chạy vào trong đám đông.
“Dừng tay!”
Quát to một tiếng làm tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nhìn thấy một soái ca người lai xông tới: “Em yêu, em không sao chứ?”
Dương Tiểu Nhã nhìn đến ngẩn người, người nước ngoài này là ai vậy?
Giang Hào nhìn Dương Tiểu Nhã: “Vị phu nhân này, sao lại ra tay đánh bạn gái của tôi trước mặt mọi người như vậy, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Dương Tiểu Nhã nhìn vị soái ca người lai này thật sự rất đẹp trai, nhất thời không còn phách lối như trước nữa.
Nhưng nghe anh đẹp trai nói đã báo cảnh sát, thì lập tức nổi trận lôi đình: “Là cô ta làm tiểu tam quyến rũ chồng tôi!”
An Ninh tức giận nói: “Là chồng của cô luôn quấn lấy tôi! Năm đó khi tôi và chồng của cô lui tới chuẩn bị kết hôn, cũng là cô làm Tiểu Tam xen ngang cứng rắn đoạt anh ta đi, bây giờ chồng của cô cứ quấn lấy tôi nói yêu tôi cả ngày, do cô không quản được chồng mình, còn lấy tôi ra để trút giận!”
Xung quanh, mọi người đứng xem náo nhiệt rối rít chỉ trích Dương Tiểu Nhã làm tiểu tam phá hỏng tình cảm người khác, ngược lại còn hãm hại người khác là tiểu tam.
“Được, cô chờ đó!” Dương Tiểu Nhã không muốn để cho người khác chỉ c