Hành trình tình yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Hành trình tình yêu (xem 3637)

Hành trình tình yêu

. Nhưng đã trót hứa là sẽ có quà tặng nên Thuỳ vẫn phải mở vali và lục tìm cái gì đó, lát sau cô ấy lôi ra một cuốn sách nhỏ, mép đã sờn vì năm tháng và cả vì số lần đọc nó. Đấy là tập truyện Martin Eden, một cuốn tiểu thuyết khá nổi tiếng của nhà văn lừng danh Jack London, phiên bản này đã có từ thập niên 80, bản cũ nên phần dịch khá chuẩn, tôi đã xem qua bản này. Nay thì thất lạc, không có nhà sách nào chịu xuất bản lại, tôi đã tìm bở hơi tai ơ khắp nơi mà vẫn không kiếm ra.
Thuỳ đưa quyển sách về phía tôi, giọng nói hơi xúc động :
– Tặng Lam đấy, nó đã cũ nhưng giá trị về tinh thần thì rất lớn vả lại nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Thuỳ.
– Cảm ơn Thuỳ! Nó có ý nghĩa thế thì không nên tặng Lam, Thuỳ nên giữ lấy mới phải.
– Đấy là cuốn truyện mẹ tặng Thuỳ khi Thuỳ vừa vào lớp 8, Thuỳ giữ nó khá cẩn thận nhưng sau trận mưa to ngập vào nhà, nó bị ngấm nước và hơi nát.
– Mẹ Thuỳ còn đi làm không?
– Không! Thuỳ ngập ngừng. Mẹ Thuỳ mất rồi.
Tôi cúi đầu, khe khẽ nói :
– Lam xin lỗi.
Thuỳ cười nhẹ nhàng và nhìn tôi, cái nhìn âm ấm nhưng vẫn còn ẩn giấu một nỗi đau mà theo năm tháng nó vẫn chưa phai nhoà. Căn phòng nhỏ của chúng tôi ấm áp hẳn lên nhờ đôi mắt Thuỳ. Chúng tôi không nói chuyện nữa, Thuỳ chỉ nhẹ nhàng “Chúc Lam sinh nhật vui vẻ, Thuỳ ngủ trước đây!” rồi nằm xuống chiếc giường gỗ mun. Tôi gật đầu và cũng hạ mình xuống giường, rúc mình vào tấm chăn, mắt tôi thao láo nhìn lên trần nhà, hai con thạch sùng béo trắng đang vờn nhau chí chóe. Tối nay tôi vui lắm. rất vui, tôi có khá nhiều bạn nhờ cái đặc trưng công việc của tôi thế nhưng chưa có ai làm cho tôi có cái cảm giác là lạ và háo hức khi ở bên như Thuỳ. Thế đấy từ một con người “chẳng liên quan đến mình”, giờ đây Thuỳ đã làm tôi thay đổi quan điểm, tôi thấy tôi có một số lệ thuộc nho nhỏ vào Thuỳ, chí ít đó cũng là một sự lệ buộc tôi phải suy nghĩ cho những ngày tháng tiếp theo. Tôi không thể kiềm chế được cái tò mò muốn ngắm nhìn Thuỳ trong lúc ngủ, tôi mặc kệ sỹ diện, khẽ quay sang trái, khuôn mặt trái xoan hồng hào trong ánh đèn ngủ mờ mờ, tôi khẽ rùng mình khi thấy cái gì đó bất ổn vừa chạy qua con tim tôi. Tôi không dám mở mắt nữa, không dám nhìn nữa, nếu tôi không đi ngủ thì có thể cái sự bất ổn khó lý giải ấy sẽ gậm nhấm tôi đến sáng.
Sáng hôm sau tôi thức giấc theo quán tính và bởi linh cảm có ai đó đang nhìn tôi, hôm nay chủ nhật chúng tôi không phải làm việc, chỉ có một cuộc họp liên tịch lúc 10 sáng với lãnh đạo tỉnh để thông báo về kế hoạch và chương trình làm viêc cụ thể. Tôi uể oải mở mắt, he hé nhìn ra vì ánh sáng làm tôi chói mắt, tôi giật mình vì Thuỳ đã dậy và ngồi đó từ bao giờ, tôi ngủ say đến độ cô ấy bước qua tôi để leo lên bậu của sổ ngồi nhìn ra ngoài từ lúc nào mà tôi không hay biết. Thấy tôi động đậy, Thuỳ chào :
– Chúc Lam buổi sáng tốt lành! Thật may mắn vì đêm qua không có ai gõ cửa.
Tôi hơi chột dạ, không nhẽ Thuỳ thức cả đêm qua, nếu vậy liệu cô ấy có phát hiện việc tôi len lén nhìn cô ấy mấy lần không nhỉ. Tôi mỉm cười khi nghĩ đến trò đùa của mình, đưa tay xem đồng hồ, mới có 7 giờ sáng, còn khá sớm đối với một ngày chủ nhật và đối với một con sâu ngủ như tôi. Tôi đạp chăn, lấy hết can đảm, vùng ra khỏi cái tổ tò vò ấm áp. Khi tôi từ phòng tắm ra, Thuỳ đã gấp giúp tôi đống tạp nham chăn màn trên giường, tôi đỏ mặt vì ngượng, lấy giọng mời mọc, tôi hỏi Thuỳ :
– Mình đi ăn sáng nhé.
Thuỳ lắc đầu :
– Để lát nữa, Lam lên ngồi đây ngắm bình minh với Thuỳ, độ 8 giờ hơn mình đi ăn sáng rồi đến họp luôn thể.
Thấy phương án quá hợp lý, tôi nào dám thắc mắc gì thêm mà cứ răm rắp làm theo ý Thuỳ. Bình minh trên rẻo cao thật thơ mộng, khắp nơi chỉ có một màu trắng của mây, ẩm ướt của sương, những giọt sương nặng trĩu, trắng muốt và tinh tuý còn chưa tan đậu trên cây mận phía trước nhà, chúng toả sáng lấp lánh trong ánh nắng ban mai như muôn vàn những hạt ngọc trai. Tôi đưa tay với lấy một cành mận nhỏ kéo sát vào người mình, Thuỳ hiểu ý hứng ngay đôi tay nhỏ xinh, tôi khẽ rung nhánh cây, những hạt ngọc trai nhẹ nhàng lăn xuống tay Thuỳ, Thuỳ ấp tay lên má, những hạt ngọc trai tan chảy thành một dung dịch trong suốt, mát mẻ, thấm đẫm khuôn mặt Thuỳ. Tôi khẽ mỉm cười và nhìn ra xa hơn. Hôm nay mây dày hơn ngày thường, những đám mây trắng lười nhác như tôi cứ hững hờ, lượn trên đỉnh các mỏm núi, mây trườn trên những mái nhà thâm đen rồi bò xuống dọc theo sườn núi, tôi phải cố gắng lắm mới chỉ được cho Thuỳ thấy đỉnh Fanxipan phía xa xa. Mây ở gần tôi quá, có lẽ chỉ cần với tay là mây nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Không ở đâu bạn cảm nhận được đất trời gần nhau như ở đây. Dưới những đám mây trắng, từng thửa ruộng bậc thang xanh rì lộ ra trùng điệp và ngút ngàn, trông xa nó như một kỳ công vĩ đại, minh chứng cho sự sáng tạo và sức lao động bền bỉ của những người dân vùng cao.Chúng tôi say xưa ngắm cảnh và để mặc cho những cảm xúc dào dạt, êm ái đang nhấn chìm chúng tôi, cả hai đều nuôi những ý nghĩ riêng trong đầu, không đoán biết được.Ai đã từng một lần lên đây sẽ không bao giờ quên cái cảm giác bồi hồi, lâng lâng ở nơi này.
Sau cuộc họp nhanh chóng, tôi nổi hứng chiều nay muốn đi sâu vào bản chụp ảnh và lấy thêm tư liệu cho bài viết sinh động. Rủ Nhi đi mà nó nhất quyết không đi, cả quãng đường đi rất xa, không xe nào vào được, chỉ có phương tiện duy nhất là cuốc bộ, tôi cũng muốn rủ Thuỳ lắm nhưng e cô ấy không quen đi bộ, sẽ rất mệt mà chẳng nhẽ lại lụi cụi đi một mình, tôi cứ đánh liều rủ Thuỳ. Không ngờ Thuỳ đồng ý ngay, mặc cho tôi cảnh báo trước là sẽ phải đi bộ, Thuỳ vẫn háo hức gật đầu. Ăn trưa xong, tôi và Thuỳ ngả lưng độ 1 tiếng để lấy sức.
2 giờ chiều chúng tôi lên đường thực hiện hành trình của mình. Tôi đeo trên vai cái ba lô nặng trĩu gồm đồ ăn nhẹ và nước uống, máy ảnh để lòng thòng sẵn trước ngực. Cái khí thế hừng hực của tuổi trẻ đang đốt cháy chúng tôi. Cứ như thế cả 2 đi sâu vào bản, một bản nhỏ nằm phía trong thung lũng, đường đi ghồ ghề, toàn đất đỏ quạch, bụi mù mịt. Cái nắng hanh hanh như trời thu HN làm chúng tôi thấy nhớ Thủ đô da diết. Sapa hầu như không có mùa hè, khi HN nắng như đổ lửa trên vùng cao này trời vẫn se lạnh, bạn vẫn phải khoác cái áo mỏng khi đi ra đường. Còn vào mùa đông thì những ai không chịu nổi rét chớ dại mà mang thân lên đây, rét lắm, rét đến thâm tím mặt mày, da thịt như đông cứng lại. Có những mùa nhiệt độ tụt xuống 1-2 độ C, trời còn có tuyết, năm ấy tôi cũng chen chúc trong dòng người đổ lên đây ngắm tuyết rơi, hiện tượng thiên nhiên kỳ thú chẳng nơi nào trên đất nước có được. Tuyết phủ trắng nóc toà nhà thờ cổ kính, tuyết đọng trên những cành cây khẳng khiu, trơ trụi, tuyết trắng xoá, nổi bật trên mái tóc đen nhánh của tôi. Ấy vậy nhưng trẻ con nơi đây nó khoẻ mạnh lạ kỳ, trong khi tôi và Thuỳ áo đơn áo kép thì chúng vẫn trần trùng trục, chạy chơi khắp khoảng vườn phía trước nhà chả bù cho lũ trẻ thành thị thì chỉ thoáng hở ra là viêm họng, sốt…Thuỳ cứ đứng ngắm thằng nhỏ chừng 4 tuổi tròn trịa và thông minh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mừng con chào đời

Mê Muội Vì Em

7 ngày để nói anh yêu em

Không biết mình là ai

Vì yêu em nên tôi mới là tên ngốc!