Hành trình tình yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hành trình tình yêu (xem 3635)

Hành trình tình yêu

o, ấn Thuỳ ngồi xuống trên cái ghế gỗ màu nâu bóng, chị bán hàng người Phú Thọ lên đây, thấy người Kinh ở miền bắc như tôi thì mừng húm vì gặp đồng hương, chị đon đả mời chào với chất giọng trung du ấm áp, tôi không ngẫm nghĩ gọi cho mình và Thuỳ mỗi đứa một củ khoai lang to bằng bắp tay. Thuỳ thích thú cầm củ khoai nóng bỏng cứ chuyền từ tay này sang tay kia. Tôi phì cười, đón lấy và bóc vỏ cho Thuỳ. Lớp thịt vàng óng lộ ra sau mỗi lần kéo của tôi. Mùi khoai nướng thơm phức làm tôi tứa nước miếng. Chẳng hiểu những ai xa xứ hoặc đã từng ăn sơn hào hải vị liệu có còn nhớ đến cái vị bùi bùi, ngầy ngậy này không chứ tôi thì không bao giờ quên được. Thuỳ vừa ăn vừa thổi phù phù, chắc bữa tối vẫn còn moi mói giống như tôi. Tôi thấy thắc mắc về cái anh bạn trai của Thuỳ, suốt từ tối sao giờ này vẫn không thấy gọi cho Thuỳ, hôm nay còn là thứ 7 nữa, họ yêu nhau kiểu gì thế này nhỉ. Chúng tôi đứng lên khi cả hai đã no kềnh cang. Khi đi mạnh mẽ bao nhiêu giờ “căng da bụng, trùng da mắt”, uể oải mãi hai đứa mới lê về được đến phòng. Thấy tôi cài chốt cửa, Thuỳ lại gần kiểm tra xem tôi đã cẩn thận chưa, tôi chợtt nhớ câu chuyện đùa cợt bịa đặt của mình thì không nén nổi cười. Thuỳ ngạc nhiên nhìn tôi :
– Lam cười gì? Lại âm mưu gì phải không? Đêm nay Thuỳ sẽ ngủ gần cửa.
Tôi càng cười to hơn, cười đến chảy cả nước mắt và đồng ý đổi chỗ cho Thuỳ, tội gì, lại được ngủ gần cửa sổ mà. Đúng lúc đó, Thuỳ có điện thoại, thấy mặt Thuỳ e ấp tôi biết ngay là điện thoại của bạn trai cô ấy, Thuỳ cứ nói nhỏ và ngại ngần ý chừng không muốn tôi nghe thấy nhưng lại không muốn ra ngoài. A, tôi biết rồi, lại là cái vụ buổi tối, cô ấy sợ người Mông cướp vợ, đến nước này thì tôi không thể chịu được nữa. Tôi cũng giả vờ gọi điện thoại cứ làm như mình cũng đang có nhân tình, cố tình che dấu đi cái sự thật là tôi chẳng có ma nào, cứ để mặc Thuỳ nghĩ đi, để Thuỳ đừng nghĩ rằng một mình cô ấy có bạn trai và nhất là để tôi đỡ ngại.
Tôi mang điện thoại, mở cửa ra ngoài nói chuyện, tôi cũng giả vờ ra vẻ bí mật lắm nhưng có ai ngờ đâu vừa ra khỏi phòng tôi đã nói giọng ráo hoảnh :
– Chào bu ạ!
– Con giỏi lắm, bu nơm gì, sao đi đến giờ mới gọi mẹ? Có còn nhớ hôm nay là sinh nhật mình nữa không đấy?
– Hì, con còn bận mấy việc. Con nhớ, nãy con rủ Nhi đi với con mà nó còn bận tình yêu, tình báo.
– Ừ đấy, nó thế chứ, mày thì…
Tôi lấp liếm :
– Thôi, thôi mẹ ơi, không nói nữa. Ba mẹ và bác có khoẻ không ạ? Mẹ này con có bất ngờ đấy, chuyến này con đi công tác cùng bác sỹ Thuỳ
– Thế hả? Thế mày có cảm ơn người ta không con, người ta là người tốt mày liệu liệu giúp đỡ người ta con nhé, cái tính mày chúa là hay chòng ghẹo nhười khác, phải bỏ đi nghe chưa.
Mẹ tôi không đợi tôi nói hết câu mà làm một hồi khiến tôi không kịp đối đáp. Nghe mẹ tôi nói vậy tôi thấy “hối hận” vì trò đùa của mình, nếu mẹ biết điều đó tôi sẽ sao nhỉ? Tôi cứ đứng đó hàn huyên với mẹ, những câu truyện không đầu không cuối, nghe mẹ than vãn về ông bố già với những tính xấu vốn đã trở thành bất hủ của những ông lão già cả, lẩm cẩm. Về chuyện mớ rau, lạng thịt trong cái thời buổi trượt giá ầm ầm, về chuyện đi chợ mà chẳng biết mua gì, giá cả thì cứ tăng vùn vụt đến chóng cả mặt trong khi tiền thì chẳng sinh sôi nảy nở ra được. Rồi ngay cả cái chuyện con Tẹo sắp lấy chồng nữa. Con Tẹo là con Osin ranh mãnh ở ngay sát nhà tôi, nó ở quê lên làm cho cái nhà giàu sụ, giàu nhất trong ngõ tôi, nó khéo léo đến mức quỷ quyệt sau này lấn át cả chủ nhà. Mà vô phúc cái nhà ấy giàu lắm, giàu nứt đố, đổ vách nhưng lại hiếm muộn, chắc ông Trời trừng phạt nhà ấy cái tội gian thương, mãi sau này mới có một mụn con cầu tự. Ấy vậy mà cái thằng con cầu tự ấy lại hơi bị ngớ ngẩn, chuyên đi phá phách hàng xóm. Giữa trưa nó bấm chuông nhà tôi rồi chạy thục mạng hay có khi nó ném cả một nắm bả chuột vào sân nhà tôi, may mà con Đen không ăn phải, tôi ghét thằng này lắm nhưng mẹ luôn bảo ” Kệ nó con ạ, thần kinh nó không bình thường, chấp nó làm gì, mình là người bình thường nên thương những người không may mắn mới phải”, mẹ nói vậy nên tôi cũng chẳng thèm chấp nữa.
Thế mà đùng một cái mẹ tôi thông tin nó lấy vợ, mà vợ nó là ai lại chính là con Tẹo Osin mới chết chứ, chẳng nói thì ai cũng biết cái động cơ của Tẹo là gì nhưng tôi suýt chết sặc vì trông nó cũng xinh xắn lắm vậy mà…Thế mới biết giá trị của đồng tiền nó mạnh như thế nào, bất chấp cả Luật pháp cấm những người có bệnh thần kinh kết hôn, cái nhà giàu đó vẫn tác thành cho con họ và cái Tẹo, bất chấp cả việc phải lấy một đứa ngớ ngẩn nhưng để có hộ khẩu HN, Tẹo vẫn cứ đồng ý. Mẹ nói chán chê rồi chép miệng :
– Chậc! Xã hội bây giờ phức tạp quá, mẹ chẳng biết thế nào là xấu tốt nữa, đồng thau lẫn lộn cả, mà thôi, mẹ không phiền mày nữa con nhé, đi ngủ sớm đi mai còn đi làm. Sinh nhật vui vẻ con nhé!
Tôi vâng dạ, chào mẹ và gửi lời hỏi thăm ba và bác Dũng. Tai tôi ù đi vì nói chuyện với mẹ quá nhiều. Tôi khẽ đẩy cửa bước vào, Thuỳ đã kết thúc cuộc điện thoại từ lúc nào, thấy tôi cô ấy cười bí ẩn :
– Nói chuyện với bạn trai hả Lam? Mãnh liệt gớm nhỉ?
Tôi chỉ ậm ừ cho nên càng làm Thuỳ khó hiểu, cô ấy cứ tò mò hỏi tôi về người bí mật tôi vừa nói chuyện, tôi chỉ chốt lại một câu :
– Đó là người mà Lam yêu bằng cả trái tim mình, tình yêu đó sẽ không bao giờ đổi thay.
Thuỳ im lặng, không hỏi nữa ý chừng tôn trọng sự kín đáo của tôi. Sự im lặng ấy lại làm tôi thấy ngột ngạt, tôi khẽ nằm xuống giường, chùm tấm chăn mỏng lên tận ngực, ngủ thì không được, tôi biết bên kia giường, Thuỳ cũng vẫn đang thao thức, tôi nhỏm dậy, chống hai khuỷu tay xuống giường và lại hỏi chuyện Thuỳ :
– Thuỳ ngủ chưa?
Ngay lập tức, tiếng nói vọng về phía bên kia giường :
– Chưa, khó ngủ quá!
– Lạ giường hả? Lam thì ngủ trên xe nhiều quá hay sao á mà giờ này hai con mắt cứ thao láo, chẳng buồn ngủ gì cả.
– Thế mình nói chuyện tiếp nha?
– Uhm, Thuỳ nói trước.
Thuỳ nửa nằm nửa ngồi, tựa lưng vào giường, tay gõ gõ chán :
– Lam sinh tháng mấy?
– Ngày sinh có ảnh hưởng đến câu chuyện của chúng ta không?
– Thuỳ nghĩ là có vì nếu Lam sinh đúng ngày hôm nay thì Thuỳ sẽ có quà tặng.
Tôi giật nảy người lên như điện giật trên giường. Chết toi! Hôm nay đúng là ngày sinh của tôi, lúc nãy mẹ cũng vừa chúc mừng sinh nhật tôi xong, bạn bè vài đứa nhớ cũng gửi tin chúc mừng. Thuỳ là ai, vì vô tình hay hữu ý mà cô ấy biết ngày sinh của tôi hay vì Thiên định mà cái ngày này trong đời tôi phải gặp Thuỳ.
Bất ngờ cứ nối tiếp bất ngờ Tôi nhìn Thuỳ như chết trân, mắt không chớp. Trong đời chưa có bất ngờ nào làm tôi chết cứng như thế này, tôi cất giọng khàn khàn bảo Thuỳ :
– Thật lấy làm tiếc vì hôm nay đúng là sinh nhật Lam.
Lúc này thì vẻ ngạc nhiên trên mặt tôi chạy hết sang khuôn mặt xinh đẹp của Thuỳ. Cô ấy gần như không nói được lời nào, có lẽ cũng quá bất ngờ vì chính cái câu nói vu vơ của mình hoá lại là sự thật

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tình cũ có rủ cũng không đến

Chồng chết lặng khi nhìn thấy camera quay cảnh mẹ đối xử với vợ

Truyện Kiếp trước em đã chôn cất cho anh Tập 1

Bất chấp cưới nhau và sống hạnh phúc, chúng tôi đã ‘cứu rỗi’ được niềm tin mù quáng của mẹ chồng

Tôi đã thẳng tay bỏ bạn trai yêu 6 năm để cưới người đàn ông lương 50 triệu