– Anh mau chạy theo chị dâu, là em trượt tay không phải tại chị dâu, mà chân em cũng đâu có cảm giác gì
– Anh…
– Câu còn không lo đi, muốn mất vợ à? anh gì mà anh?
Hắn thấy Hải Phong cứ đứng đực ra bèn hối thúc, Hải Phong bị la cho tỉnh vội chạy theo cô. Hắn cũng nhanh chóng bế nhỏ ra xe đi về, việc thế rồi ai còn tâm trạng mà ăn tiếp. Nhỏ nép vào người hắn miệng vẽ nụ cười mờ ám “ chị dâu…”
Hải Phong chạy ra tới thì cô đã lên xe đi mất, cậu đứng nhìn ra đường vò đầu bức tóc nhìn theo “ sao kì vậy trời….?”
Cùng lúc đó ở một nơi khác hay nói chính xác địa điểm là “ shop hoa tình yêu”
– Jessi, Jessi .. mau mở cửa cho anh – Jack đứng bên ngoài không ngừng đập cửa
Sao khi ngâm nước trong phòng tắm cả buổi liền đi uống rượu tiếp, và nơi mà sau khi say anh còn nhớ để về là chổ của Jessi
– Jack? Anh sao thế? Anh….
Cô nghe tiếng anh vội chạy ra mở cửa, anh nồng nặc mùi rượu ngã trên người cô. Khó khăn lắm cô mới đưa anh vào được bên trong.
Vì nhà chỉ có 1 phòng ngủ nên đành phải để anh nằm chung với mẹ con cô, ( có đâu Cún nằm trong nôi mà)
Cô giúp anh cởi bớt đồ cho thoải mái, anh thì cứ quơ tay quơ chân loạng xạ. Luôn miệng gọi tên tên nó, rồi nói đủ thứ nào là xin lỗi rồi tại sao gì gì đó….
“vì cô ấy mà anh thành ra thế này sao? Sao lại hành hạ bản thân như thế”
Nước mắt cô lại rơi, rơi vì anh vì người đàn ông luôn vì một người khác đau khổ. Khi ở bên cô anh luôn gọi tên người con gái khác chỉ nghĩ về người con gái khác. Nhưng có một hạnh phúc nhỏ nhoi len lõi trong tim vì khi anh đau khổ đã nhớ tới cô.
Cô gạt nước mắt, mang thau nước đi đổ, người năm trên giường lầm bầm trong miệng gì đó mà cô không nghe
– Jessi.. hình như anh…anh…
Chương 33
“ Hạnh phúc là gì? Có người dành cả đời để tìm hạnh phúc nhưng không tìm được hay đúng hơn họ không biết hạnh phúc là gì để mà tìm?
Họ không thích những thứ trong tầm tay không coi nó đáng giá không biết chính những thứ đơn giản “không đáng giá” ấy chính là hạnh phúc. Họ chỉ lo đuổi hình bắt bóng cái mà họ gọi là hạnh phúc hoàn hảo, hạnh phúc thật sự, cái mà ngoài tầm với của họ.
Không lấy được thế là họ buồn rầu đau khổ than trách sao hạnh phúc đến với người khác dễ dàng còn với họ thì lại khó khăn đến thế.
Thật ra chỉ cần biết chấp nhận biết nắm giữ những thứ trong tay mình thì đó mới là hạnh phúc.”
– Có phải những điều đó là nói về mình không nhỉ? – nó vừa đi vừa suy nghĩ
Sau chuyện đêm đó nó với anh hình như ngày càng xa cách. Anh cứ như cố tình tránh né nó, buồn thì buồn lắm nhưng như thế có khi lại hay vì nó cũng không biết dùng thái độ gì đối diện với anh. Du Thanh cũng đã dọn đến nhà nó ở, khuyên thế nào cũng không chịu về với Hải Phong. Cô còn doạ nếu nó cứ bắt cô về thì cô sẽ đi xa thiệt xa luôn. Nó bó tay đầu hàng, ai biểu cô là em nó chung dòng máu với nó, cứng đầu cứng cổ y chang nó. Bao nhiêu chuyện xảy ra, đều vì nó cố chấp, nó luôn bảo là vì hắn nhưng có thật sự là vì hắn? hay vì chính nó? có lẽ nó phải buông tay thôi. Nhỏ dùng xảo kế mà tiếp cận hắn, nhưng thật ra nó không thể không thừa nhận trong mắt nhỏ ngập tràn hình ảnh của hắn. Với hắn, chính là tình yêu lai lán, thôi thì cứ để số phận sắp đặt cho tất cả. Hít một hơi căn lồng ngực nó nhẹ nhàng mỉm cười buông một câu như cho chính mình
– Tùng, hạnh phúc anh nhé!
………..
– Anh, anh với chỉ dâu làm hoà chưa? – nhỏ nhìn Hải Phong quan tâm
– Chưa, cô ấy không chịu gặp anh, không chịu về nhà ba mẹ mà lại đến nhà của Moon ở haizzzzz
Nhìn cái mặt ủ rủ thiếu sức sống của Hải Phong nhỏ cũng thấy tội tội, dù sao trước giờ Hải Phong cũng rất yêu thương đứa em gái như nhỏ, lần này cũng vì nhỏ mà cãi nhau với vợ. Mà nói tới nói lui đầu dây mối nhợ là tại nó, lại thêm bà chị dâu “ không biết điều…”
– Uhm chắc vài ngày nữa chị ấy sẽ hết giận thôi, vợ chồng mà – nhỏ an ủi hắn ( mười mấy ngày ùi đó, mất vợ luôn hehe!)
– Ờ – Hải Phong khá hờ hững hay là phó mặc đây nữa, cậu thấy khá là mệt mỏi.
– À mà anh tới có chuyện gì không?
– Hả? Chuyện này ? Thật ra thì….
Nhìn sự bối rối của Hải Phong nhỏ trong lòng vài phần lo âu, có vẻ như là chuyện không tốt lắm. Cố giữ vẻ bình tĩnh thoải mái vui vẻ hỏi cậu
– Sao thế anh? Anh em mình mà có gì ngại nữa sao?
– Thật ra Gia Tùng nhờ anh điều tra vài việc …uhm ….
– Hihi vậy thì đúng rồi, cái này là nghề của anh mà, có kết quả rồi hả? hay là không có nên anh sợ ảnh trách ? không sao đâu mà..
Hải Phong nhìn nhỏ vô tư vui cười, càng thêm bận tâm trong lòng, tuy không phải là anh em ruột nhưng cậu yêu thương nhỏ vô cùng, luôn muốn nhỏ vô tư vô lo mà sống không muốn nhỏ chau mày lo lắng dù là chuyện nhỏ nhất “ em gái ngốc đáng thương của anh, thiệt thòi cho em rồi”
– Có phải liên quan tới em đúng không? nếu không sao anh cứ…
– Em phải bình tĩnh biết không?
Vừa nói Hải Phong vừa đẩy 1 túi tài liệu về phía nhỏ? Nhìn nhỏ đầy lo lắng, nhỏ không hiểu nhưng cũng vội chộp lấy mở ra xem. Nhỏ bàng hoàng nhìn những gì viết trong đó…
……………
“ Bộp…” nó đang đi lấy kết quả khám mắt định kì ( trên hành lang bệnh viện nhá ) thì đụng phải người đi hướng ngược lại với nó, giấy tờ trên tay người đó rớt hết. Nó vội vã nhặt giúp
– Xin lỗi, cô có sao không? Tôi vô ý quá của cô…
Nó nhìn người đó không chớp mắt, một người lâu rồi nó mới gặp lại, nhưng người đó sắc diện rất kém, đôi mắt vô hồn như không nhìn thấy nó hay sự cố đụng trúng nhau cũng không gây được chú ý cho người đó.
– Jessica, Jessica… cô sao thế – nó nắm cánh tay Jessi lay mạnh
Liếc nhanh xuống tờ giấy trên tay mình “ ung thư dạ dày giai đoạn cuối…..”
– Cái này… cái này…, Jessi Jessi… – nó nhìn cô như người mất hồn mà dâng nỗi xót xa thương cảm. Tuy cả hai không thân thiết nhưng nhìn cô lúc này đừng nói là người quen biết dù là kẻ xa lạ cũng không ngăn được sự thương cảm. Nó cũng từng suy sụp như cô khi biết mắt mình có vấn đề. Nhưng nó may mắn hơn cô vì nếu có giác mạc thích hợp nó vẫn có cơ hội, còn cô thì…
– Tôi …tôi không sao, cảm…cảm ơn,
– Tôi đưa cô về..
Nó dìu cô đi, cô như cái xác không hồn mặ nó dẫn dắt, khi lên xe một lúc Jessi mới giật mình ngỡ ngàng sao nó lại ở đây. Đi chung với cô rồi….v..v…
Lúc này tới phiên nó ngỡ ngàng vì cả buổi trời ( xạo, có xíu ) cô không hề ý thức được là gặp nó? Nếu người đưa cô đi không phải là nó mà là một ai đó xấu bụng thì giờ này có nước cô ngồi bó gối mà khóc tiếng tây quá!
Cô thì sau giây phút ngỡ ngàng rồi ngơ ngác cũng nói được địa chỉ nhà để nó nói tài xế chở về. Cô lại thẫn thờ, nó thông cảm cũng không dám nói gì