ật và yêu cầu chấm dứt. Nhưng mà thầy Thế Anh không chịu nên nghỉ việc.” – Thấy tôi không nói gì, Ngọc lại tiếp tục vô tư kể. Chuyện giữa tôi – Thế Anh – Diệu My, ngoài ba chúng tôi ra thì chẳng ai biết. Chuyện tôi thích thầy giáo cũng chỉ là nghe phong phanh, trong trường cả hai chưa bao giờ gây ra scandal nào nên đám học sinh cũng chỉ bán tín bán nghi. Cho nên việc Ngọc rất tự nhiên kể với tôi cũng dễ hiểu.
“Thế mà Ngọc tưởng thầy Thế Anh thích An!” – Ngọc chép miệng cảm thán.
“Chỉ khéo tưởng tượng.” – Tôi cố ý bật cười.
“Ăn xong chúng mình đi đâu?” – Ngọc rất nhanh lại chuyển qua một vấn đề khác.
“Ngọc muốn đi đâu?” – Kỳ thực tôi không nghĩ ra sẽ làm gì tiếp theo.
“Cũng chẳng biết nữa. Tụi mình đi xem phim đi ha. Xong rồi tính tiếp.”
“Cũng được đó.” – Tôi tán thành. Đi xem phim có hai dạng, một là đã đợi ngày công chiếu và đi có chủ định từ lâu. Đây chính thức là những người đi xem phim. Hai là như kiểu tôi và Ngọc đây, không biết đi đâu chơi nên chọn cách ngồi im trong một căn phòng đông người, theo dõi một bộ phim như để giết thời gian.
Ngày cuối tuần rạp phim tương đối đông thanh niên. Tôi và Ngọc chọn xem bộ phim hoạt hình “Find Nemo”. Đây không phải là phim mới, nhưng cả hai cùng thích nên xem lại.
Chúng tôi cầm phần bỏng ngô và nước của mình tiến về phía phòng chiếu, vừa đi Ngọc còn vừa nói về mấy bộ phim in trên những tấm poster lớn dựng trong rạp. Xem ra cậu ấy khá am hiểu về điện ảnh. Còn tôi thì chẳng hề biết gì.
Ngọc cứ thế liến thoắng, người xoay rất nhiều hướng cho nên bị va phải cũng là chuyện dễ hiểu.
“Xin lỗi!” – Cả Ngọc và người va phải cậu ấy đều đồng thanh. Đó là một cậu con trai có dáng người mảnh khảnh, giọng nói làm người khác không thể phân biệt giới tính, ngay cả gương mặt cũng có chút đẹp đẽ ma mị như một cô gái. Nếu không phải tôi khá nhạy cảm trong việc phát hiện giới tính thì cũng sẽ lầm tưởng đây là một cô nàng tomboy bảnh bao. Ngay từ khi còn bé, tôi có thể biết giới tính chính xác của một người cho dù cô gái ấy có đẹp trai đến mức nào hay chàng trai đó có đi phẫu thuật chuyển giới.
Ngọc và cậu bạn kia lịch sự hỏi nhau có sao không sau đó cúi đầu chào rồi lại đường ai nấy đi, chúng tôi tiếp tục thẳng hướng phòng chiếu số bốn mà tiến.
“Đó là con gái hay con trai vậy An?” – Đợi cậu bạn ấy đi xa, Ngọc kín đáo hỏi nhỏ tôi.
“Con trai.” – Tôi khẳng định. Xem ra cậu trai ấy đã không ít lần bị hiểu lầm.
“Con trai mà đẹp như con gái ấy nhỉ.” – Ngọc chép miệng nhận xét.
Ngọc còn định nói thêm gì đó nhưng đúng lúc đến trước của phòng chiếu, chúng tôi thôi nói về cậu trai mỹ miều vừa rồi, trình vé, nhận kính 3D sau đó im lặng đi vào rạp.
Find Nemo là một bộ phim hoạt hình rất hay và ý nghĩ, đối với bản thân tôi là như thế. Dù là phim cũ nhưng trong phòng chiếu vẫn rất đông người xem, từng tràng cười rôm rả vang lên khiến không khí vui tươi hơn. Tôi cũng học theo mọi người, tập trung xem phim, cùng ồ lên cười thành tiếng, cảm giác trong lòng cũng nhẹ nhàng đi nhiều.
Phải nói rằng đã rất lâu rồi tôi không bật cười hay bất giác mỉm cười vì điều gì đó. Sâu thẳm trong lòng tôi luôn tồn tại một cảm giác nặng nề, thỉnh thoảng vô thức thở dài rồi giật mình. Tôi vẫn ăn, ngủ, sinh hoạt bình thường, không suy nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì, không hồi tưởng cũng chẳng chăm chăm nghĩ về tương lai, nhưng sự ủ dột trong lòng vẫn luôn đeo bám như một phần của cơ thể. Rất khó để diễn tả nỗi buồn của mình bằng từ ngữ, vì nếu còn hình dung được thì nỗi buồn ấy vẫn còn quá nhỏ bé. Trong một thời gian ngắn, tôi trải qua rất nhiều biến cố mà lúc trước trong sự bảo bọc của ba và Thế Anh, tôi không nghĩ trên đời có tồn tại loại hoàn cảnh này. Chưa từng nếm trải cảm giác bị chính những người thân xa lánh và phản bội cho đến khi ba tôi bị bắt. Chưa từng nghĩ con người sẽ thay lòng theo thời gian cho đến khi Thế Anh rời đi vì Diệu My. Cũng chưa từng nghĩ để đạt được mục đích của mình, người ta có thể bất chấp mọi thủ đoạn và bỏ qua cảm giác của đối phương cho đến khi tôi gặp Khoa và bị lừa một cách ngoạn mục. Tôi nghĩ ngoài kia còn rất nhiều điều tôi chưa biết, và giờ thì một mình tôi sẽ phải lần lượt đối đầu với từng thử thách. Tôi không chạy trốn, không sợ hãi, nhưng tôi mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi. Chỉ ước mình bé lại, trở về với khu xóm ngày xưa, với suy nghĩ non nớt và hồn nhiên rằng thứ lạnh nhất là nước đá. Có lẽ bài học đầu tiên về cuộc sống xa vòng tay bảo bọc của tôi là thứ lạnh nhất là lòng người.
Chương 10
Find Nemo kết thúc, tôi cùng Ngọc rời khỏi rạp phim, tạt sang quán café 31 cùng uống nước và học bài. Cũng không phải là nâng cao hay ôn tập gì, chúng tôi chỉ học bài cho ngày thứ hai và thay vì ngồi học một mình ở nhà thì ngồi cùng nhau. Trong lúc Ngọc học chưa xong, tôi tranh thủ chép bài từ những cuốn vở tôi mượn cậu ấy.
Vì hôm nay sẽ bắt đầu đi làm lại nên tôi và Ngọc tạm biệt nhau lúc bốn rưỡi, ai về nhà nấy, tôi mang theo những cuốn vở mượn của Ngọc mà chưa chép xong. Đón xe bus, tôi mơ màng ngủ một chút cho tới khi đến trạm. Từ trạm về đến khu biệt lập khoảng hơn nửa cây số, không có thêm tuyến xe bus nào, tôi thay vì gọi xe ôm thì chọn cách đi bộ.
Mùa thu Đà Lạt rất đẹp, một chút dịu dàng bẽn bẽn nhưng cũng lạnh lùng vô tâm. Cái lạnh chớm chiều nhàn nhạt không làm người ta phải khó chịu nhưng cũng không thể phớt lờ. Gió tản mát bốn phía có chút buồn bã. Thu mà, Đà Lạt lúc nào cũng buồn dịu dàng vào mùa thu.
Con đường trải nhựa trong khu biệt lập vẫn còn in hằn vết bánh xe, mặt đường ngả vàng trong ánh nắng chiều buồn man mác. Sân cỏ hai bên đường cũng kém xanh vì màu nắng chiều. Từng ngọn cỏ lặng lẽ lay động trong gió, dường như tất cả sự xốn xang và tươi mới đều đã chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Chiều thu buồn, lòng người cũng chẳng vui.
Tôi cúi đầu đếm bước chân, từng bước từng bước trên mặt được xám xịt, cho đến khi có một đôi chân khác xuất hiện.
Tôi ngẩng đầu lên, lòng mờ mịt không thể đoán là ai. Nhìn thấy gương mặt của Thế Anh, lòng tôi vẫn mờ mịt. Anh làm gì ở đây? Trông anh khác quá, hốc hác đi nhiều, đôi mắt u uất không còn nét cười, môi khô khốc bạc màu và người cũng gầy hẳn đi.
– Đúng là em thật. Nhìn từ xa anh còn tưởng mình nhầm. – Anh cười yếu ớt, nét hốc hác càng tố cáo sức khỏe của chủ nhân.
– Nhìn anh ghê quá! – Tôi thẳng thắn nhận xét. So với dáng vẻ tươi tắn trẻ trung và phong độ trước đây thì anh “xuống cấp” quá mức tưởng tượng.
– Cảm ơn vì đã nhắc! – Anh bật cười, nhưng nét vui tươi vẫn bặt vô âm tín, gương mặt trông rất khổ tâm.
– Sao em lại ở đây? – Thế Anh như sực nhớ ra khung cảnh xung quanh. Phải rồi, chúng tôi không phải đang đối thoại với nhau trong khu xóm nhỏ quen thuộc, cũng không phải tại trường Trung Anh. Nơi này là “lãnh địa” nhà Diệu My và những người khác.
– Thế sao anh lại ở đây? – Tôi không muốn nói là tôi đang sống ở đây. Sẽ phải giải thích rất nhiều.
– Bạn trai của Diệu My mời anh đến tham gia buổi tiệc mừng em ấy về lại trường. – Thế Anh thở hắt ra, nụ cười nửa mi
“Thế mà Ngọc tưởng thầy Thế Anh thích An!” – Ngọc chép miệng cảm thán.
“Chỉ khéo tưởng tượng.” – Tôi cố ý bật cười.
“Ăn xong chúng mình đi đâu?” – Ngọc rất nhanh lại chuyển qua một vấn đề khác.
“Ngọc muốn đi đâu?” – Kỳ thực tôi không nghĩ ra sẽ làm gì tiếp theo.
“Cũng chẳng biết nữa. Tụi mình đi xem phim đi ha. Xong rồi tính tiếp.”
“Cũng được đó.” – Tôi tán thành. Đi xem phim có hai dạng, một là đã đợi ngày công chiếu và đi có chủ định từ lâu. Đây chính thức là những người đi xem phim. Hai là như kiểu tôi và Ngọc đây, không biết đi đâu chơi nên chọn cách ngồi im trong một căn phòng đông người, theo dõi một bộ phim như để giết thời gian.
Ngày cuối tuần rạp phim tương đối đông thanh niên. Tôi và Ngọc chọn xem bộ phim hoạt hình “Find Nemo”. Đây không phải là phim mới, nhưng cả hai cùng thích nên xem lại.
Chúng tôi cầm phần bỏng ngô và nước của mình tiến về phía phòng chiếu, vừa đi Ngọc còn vừa nói về mấy bộ phim in trên những tấm poster lớn dựng trong rạp. Xem ra cậu ấy khá am hiểu về điện ảnh. Còn tôi thì chẳng hề biết gì.
Ngọc cứ thế liến thoắng, người xoay rất nhiều hướng cho nên bị va phải cũng là chuyện dễ hiểu.
“Xin lỗi!” – Cả Ngọc và người va phải cậu ấy đều đồng thanh. Đó là một cậu con trai có dáng người mảnh khảnh, giọng nói làm người khác không thể phân biệt giới tính, ngay cả gương mặt cũng có chút đẹp đẽ ma mị như một cô gái. Nếu không phải tôi khá nhạy cảm trong việc phát hiện giới tính thì cũng sẽ lầm tưởng đây là một cô nàng tomboy bảnh bao. Ngay từ khi còn bé, tôi có thể biết giới tính chính xác của một người cho dù cô gái ấy có đẹp trai đến mức nào hay chàng trai đó có đi phẫu thuật chuyển giới.
Ngọc và cậu bạn kia lịch sự hỏi nhau có sao không sau đó cúi đầu chào rồi lại đường ai nấy đi, chúng tôi tiếp tục thẳng hướng phòng chiếu số bốn mà tiến.
“Đó là con gái hay con trai vậy An?” – Đợi cậu bạn ấy đi xa, Ngọc kín đáo hỏi nhỏ tôi.
“Con trai.” – Tôi khẳng định. Xem ra cậu trai ấy đã không ít lần bị hiểu lầm.
“Con trai mà đẹp như con gái ấy nhỉ.” – Ngọc chép miệng nhận xét.
Ngọc còn định nói thêm gì đó nhưng đúng lúc đến trước của phòng chiếu, chúng tôi thôi nói về cậu trai mỹ miều vừa rồi, trình vé, nhận kính 3D sau đó im lặng đi vào rạp.
Find Nemo là một bộ phim hoạt hình rất hay và ý nghĩ, đối với bản thân tôi là như thế. Dù là phim cũ nhưng trong phòng chiếu vẫn rất đông người xem, từng tràng cười rôm rả vang lên khiến không khí vui tươi hơn. Tôi cũng học theo mọi người, tập trung xem phim, cùng ồ lên cười thành tiếng, cảm giác trong lòng cũng nhẹ nhàng đi nhiều.
Phải nói rằng đã rất lâu rồi tôi không bật cười hay bất giác mỉm cười vì điều gì đó. Sâu thẳm trong lòng tôi luôn tồn tại một cảm giác nặng nề, thỉnh thoảng vô thức thở dài rồi giật mình. Tôi vẫn ăn, ngủ, sinh hoạt bình thường, không suy nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì, không hồi tưởng cũng chẳng chăm chăm nghĩ về tương lai, nhưng sự ủ dột trong lòng vẫn luôn đeo bám như một phần của cơ thể. Rất khó để diễn tả nỗi buồn của mình bằng từ ngữ, vì nếu còn hình dung được thì nỗi buồn ấy vẫn còn quá nhỏ bé. Trong một thời gian ngắn, tôi trải qua rất nhiều biến cố mà lúc trước trong sự bảo bọc của ba và Thế Anh, tôi không nghĩ trên đời có tồn tại loại hoàn cảnh này. Chưa từng nếm trải cảm giác bị chính những người thân xa lánh và phản bội cho đến khi ba tôi bị bắt. Chưa từng nghĩ con người sẽ thay lòng theo thời gian cho đến khi Thế Anh rời đi vì Diệu My. Cũng chưa từng nghĩ để đạt được mục đích của mình, người ta có thể bất chấp mọi thủ đoạn và bỏ qua cảm giác của đối phương cho đến khi tôi gặp Khoa và bị lừa một cách ngoạn mục. Tôi nghĩ ngoài kia còn rất nhiều điều tôi chưa biết, và giờ thì một mình tôi sẽ phải lần lượt đối đầu với từng thử thách. Tôi không chạy trốn, không sợ hãi, nhưng tôi mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi. Chỉ ước mình bé lại, trở về với khu xóm ngày xưa, với suy nghĩ non nớt và hồn nhiên rằng thứ lạnh nhất là nước đá. Có lẽ bài học đầu tiên về cuộc sống xa vòng tay bảo bọc của tôi là thứ lạnh nhất là lòng người.
Chương 10
Find Nemo kết thúc, tôi cùng Ngọc rời khỏi rạp phim, tạt sang quán café 31 cùng uống nước và học bài. Cũng không phải là nâng cao hay ôn tập gì, chúng tôi chỉ học bài cho ngày thứ hai và thay vì ngồi học một mình ở nhà thì ngồi cùng nhau. Trong lúc Ngọc học chưa xong, tôi tranh thủ chép bài từ những cuốn vở tôi mượn cậu ấy.
Vì hôm nay sẽ bắt đầu đi làm lại nên tôi và Ngọc tạm biệt nhau lúc bốn rưỡi, ai về nhà nấy, tôi mang theo những cuốn vở mượn của Ngọc mà chưa chép xong. Đón xe bus, tôi mơ màng ngủ một chút cho tới khi đến trạm. Từ trạm về đến khu biệt lập khoảng hơn nửa cây số, không có thêm tuyến xe bus nào, tôi thay vì gọi xe ôm thì chọn cách đi bộ.
Mùa thu Đà Lạt rất đẹp, một chút dịu dàng bẽn bẽn nhưng cũng lạnh lùng vô tâm. Cái lạnh chớm chiều nhàn nhạt không làm người ta phải khó chịu nhưng cũng không thể phớt lờ. Gió tản mát bốn phía có chút buồn bã. Thu mà, Đà Lạt lúc nào cũng buồn dịu dàng vào mùa thu.
Con đường trải nhựa trong khu biệt lập vẫn còn in hằn vết bánh xe, mặt đường ngả vàng trong ánh nắng chiều buồn man mác. Sân cỏ hai bên đường cũng kém xanh vì màu nắng chiều. Từng ngọn cỏ lặng lẽ lay động trong gió, dường như tất cả sự xốn xang và tươi mới đều đã chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Chiều thu buồn, lòng người cũng chẳng vui.
Tôi cúi đầu đếm bước chân, từng bước từng bước trên mặt được xám xịt, cho đến khi có một đôi chân khác xuất hiện.
Tôi ngẩng đầu lên, lòng mờ mịt không thể đoán là ai. Nhìn thấy gương mặt của Thế Anh, lòng tôi vẫn mờ mịt. Anh làm gì ở đây? Trông anh khác quá, hốc hác đi nhiều, đôi mắt u uất không còn nét cười, môi khô khốc bạc màu và người cũng gầy hẳn đi.
– Đúng là em thật. Nhìn từ xa anh còn tưởng mình nhầm. – Anh cười yếu ớt, nét hốc hác càng tố cáo sức khỏe của chủ nhân.
– Nhìn anh ghê quá! – Tôi thẳng thắn nhận xét. So với dáng vẻ tươi tắn trẻ trung và phong độ trước đây thì anh “xuống cấp” quá mức tưởng tượng.
– Cảm ơn vì đã nhắc! – Anh bật cười, nhưng nét vui tươi vẫn bặt vô âm tín, gương mặt trông rất khổ tâm.
– Sao em lại ở đây? – Thế Anh như sực nhớ ra khung cảnh xung quanh. Phải rồi, chúng tôi không phải đang đối thoại với nhau trong khu xóm nhỏ quen thuộc, cũng không phải tại trường Trung Anh. Nơi này là “lãnh địa” nhà Diệu My và những người khác.
– Thế sao anh lại ở đây? – Tôi không muốn nói là tôi đang sống ở đây. Sẽ phải giải thích rất nhiều.
– Bạn trai của Diệu My mời anh đến tham gia buổi tiệc mừng em ấy về lại trường. – Thế Anh thở hắt ra, nụ cười nửa mi