cửa đi vào. Cúi đầu chào cô, tôi xin phép vào lớp.
Từ ngoài cửa về đến chỗ ngồi, dù quay lưng lại tôi vẫn đoán ra cả lớp đang vừa chào cô vừa liếc nhìn tôi. Lúc vụ đánh nhau xảy ra, trong lớp chỉ khoảng gần chục học sinh. Nhưng chắc chắn mọi người đã kể cho nhau nghe hết rồi. Có khi còn thêm thắt không ít.
Chuyển đến Đông Anh tôi chưa từng một lần phát biểu xây dựng bài, trong lớp cũng không nói chuyện với ai, suốt ngày chỉ ngồi tại chỗ cẵm cúi ghi chép học đọc, có lẽ ai trong lớp cũng nghĩ tôi trầm tính và nhát. Ngày hôm nay coi như mở mang tầm mắt. Tốt nhất đừng ai phí thời gian trêu tôi làm gì để rồi đôi bên đều chịu thiệt. Tôi sẽ không im lặng chịu đựng đâu.
*
Bữa tiệc ăn mừng Diệu My trở về được tổ chức ở nhà Khoa cùng với sự tham dự của cả lớp, trừ tôi ra. Ngay từ sáng sớm khu biệt lập đã trở nên náo động hơn ngày thường, tiếng xe cộ, tiếng người, tiếng cười đùa vang lên không ngớt. Và cả căn biệt thự nhà Quân cũng có chút náo loạn.
Nằm ngủ trong giường, tôi bị làm cho tỉnh giấc bởi tiếng ông quản gia. Hình như ông ấy đang cuống quýt lên vì điều gì đó, miệng liên tục chối không phải mình.
Tôi mở bừng mắt, đi vội ra mở cửa phòng.
Đúng như tôi nghĩ, đối diện phòng tôi, tức là phòng của Ngạo Quân, cậu ta và ông quản gia đang đứng nói về chữ ghi trên cửa.
Nhìn thấy tôi đi ra, Quân làm như không để ý, tiếp tục nói chuyện với ông quản gia: “Nhà chỉ còn có ba người, không phải bác, không lẽ…” – Bỏ lửng câu nói, cậu ta liếc nhìn tôi. Thằng nhãi này cũng ranh mãnh quá. Cậu ta thừa biết ông quản gia không gan đến mức đi viết bậy lên cửa phòng cậu chủ khó tính. Đương nhiên biết thừa là tôi làm, nhưng lại cố ý đổ cho người khác để đợi một lời nhận tội từ tôi đây mà.
“Em viết đó.” – Tốt thôi nhận thì nhận. Tôi đâu định ném đá giấu tay.
Cả hai con người còn lại đều quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin kiểu như không ngờ con bé nhìn vậy mà như con nít tập viết, vẽ bậy lên tường. Này này! Ông quản gia thì có thể còn cậu nha Ngạo Quân, cậu biết rõ vì sao mà còn ở đó giả vờ hả?
“Vậy thì bác đi làm chuyện của mình đi. Để cháu nói chuyện với em An.” – Không thèm xin lỗi vì trách nhầm người khác, Ngạo Quân dứt lời liền một mạch đi qua phòng tôi, kéo luôn tôi vào rồi đóng cửa lại.
“BT nghĩa là gì hả em gái?” – Ngạo Quân đứng dựa người vào cánh cửa phòng, hai tay bình thản bỏ trong túi quần, giọng khàn khàn tra khảo. Có vẻ khi xây căn nhà này, ba cậu ta không tính đến khả năng con mình cao một cách bất thường thế này. Cửa phòng cao hai mét mà cậu ta đứng gần tới, nếu nhón chân lên thể nào cũng đập đầu, vậy thì cũng phải đến hơn một mét tám.
“BT nghĩ là bên trái.” – Tôi cười cười xoa đầu, mặt rất ngây thơ. Thật ra thì BT nghĩa là BIẾN THÁI. Cái đồ biến thái nhà cậu, tôi không tin cậu say mà đi về được tới nhà không gặp chuyện gì rồi đi nhầm phòng đâu. Giả vờ với đứa khác đi nhé!
“Bên trái?” – Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, cánh môi cam nhạt gợi lên nét cười thích thú. Hình như đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta cười. Nụ cười đẹp đến câu hồn người. Mang theo nét uể oải và một chút lạnh lẽo như chàng ma cà rồng xinh đẹp lạnh lùng đang mỉm cười khi nhắm được con mồi.
“Vì em thấy anh hay đi nhầm phòng nên ký hiệu cho anh dễ phân biệt.” – Tôi lại cười, mặt rất trong trẻo.
“Ồ! Vậy mà anh tưởng nó là biến thái.” – Rút một tay trong túi quần ra, Quân dùng ngón cái miết nhẹ lên cánh môi cam mềm mại. Người đẹp thì đến cả hành động cũng trở nên đẹp. Tôi thừa nhận từng cử chỉ của cậu ta đều mang theo sự thu hút và vượt trội. Cùng một hành động đó, người khác làm chắc chắn không thể đẹp như vậy.
“Nhà này làm gì có ai biến thái mà em lại ghi như vậy.” – Tôi chau mày, hình như mặt rất ngốc, ngốc đến mức Ngạo Quân phải bật cười. Cười cái đầu cậu! Cả tôi và cậu đều biết đôi bên đang giả vờ mà.
“Em gái anh dễ thương quá!” – Đẩy người rời khỏi cánh cửa, Quân tiến về phía tôi, vươn tay xoa đầu tôi. Ở khoảng cách này, tôi phát hiện ra mình chỉ đứng tới ngực cậu ta, đỉnh đầu còn chưa thể chạm vô cằm.
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, tôi đoán là Ngọc gọi. Vì ngoài cậu ấy ra thì làm gì có ai gọi cho tôi nữa.
“An ơi An ơi dậy chưa?” – Tôi biết mà, vừa nghe máy cậu ấy đã tíu tít.
“Vừa dậy Ngọc ơi.”
“Vậy tụi mình đi ăn sáng đi An. Qua phở Việt nha.” – Ngọc hào hứng.
“Ừ. Vậy gặp nhau ở đó nhé.” – Vừa nói tôi vừa nhìn Ngạo Quân, ý bảo với cậu ta tôi cần chuẩn bị để ra ngoài cho nên mau mau lướt ra khỏi phòng.
Thế nhưng thay vì ra ngoài đóng cửa lại, cậu ta lại lượn lờ đến bên bàn học, với tay lật dở vu vơ vài cuốn sách.
“Em không qua nhà My à?” – Ngay khi tôi cúp máy, Quân cất tiếng hỏi. Cậu ta là bạn của Khoa, tôi nghĩ chuyện của Khoa và tôi, kể cả mục đích của Khoa đối với tôi cậu ta đều biết. Nếu đã biết mọi thứ, tốt nhất đừng nên giả ngu giả ngơ mà dò hỏi tôi.
“Em có hẹn.” – Tôi trở nên nghiêm túc.
“Ừ. Đi chơi vui nhé. Và cẩn thận nữa.” – Không hỏi tôi đi với ai hay đi đâu, Quân đặt cuốn sách xuống và rời khỏi phòng. Xem ra thái độ của tôi có hơi dư thừa rồi. Với tính cách của Ngạo Quân thì cậu ta sẽ không quan tâm những chuyện không liên quan đến mình, cũng không hay cợt nhả đùa bỡn người khác.
*
Phở Việt là quán phở danh tiếng ở Đà Lạt, tôi nghe mọi người nói của ca sỹ Nguyên Vũ, có một số khác lại nói của anh trai Nguyên Vũ. Lúc trước vào cuối tuần tôi hay cùng ba ăn sáng ở đây. Phở rất ngon, bày trí lịch sự sạch sẽ, nhưng ấn tượng nhất là những chiếc đĩa trắng tinh để trên tường do các ca sỹ, diễn viên nổi tiếng của showbiz đến ăn và ký tặng.
Tôi vào quán thì Ngọc đã có mặt và đang đợi. Nhìn thấy tôi, cô bạn cười rất tươi. Tôi biết Ngọc quý mến mình từ khi ở Trung Anh, lúc ấy dù cả hai là đối thủ nhưng cậu ấy rất tốt với tôi. Còn tôi thì vốn là đứa khô khan và có chút xa cách nên không mấy nhiệt tình. Chỉ đến khi chuyển qua Đông Anh, ở cùng phòng vs Ngọc tôi mới bắt đầu tỏ ra thân thiết.
Ngọc khá xinh xắn, gương mặt không đẹp sắc nét mà mang vẻ thùy mị dễ thương, đôi mắt bồ câu ươn ướt rất câu hồn, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi hồng mọng nước, là một vẻ đẹp mềm mại có chút mong manh. Ở trong Đông Anh, Ngọc trở nên mờ nhạt trước một rừng nhan sắc, nhưng nếu cậu ấy đứng một mình thì sẽ là cả một mảng chính trong bức tranh xinh đẹp.
Hôm nay Ngọc mặc một chiếc váy von màu hồng nhạt, để lộ nước da mịn màng và dáng người mi nhon xinh xắn, một lớp make up mỏng làm cậu ấy càng bắt mắt hơn.
Chúng tôi ăn sáng và trò chuyện với nhau, đúng hơn là Ngọc nói và tôi nghe, lâu lâu ừ hử thể hiện mình vẫn đang chú tâm. Chuyện trường, chuyện lớp, chuyện học hành, cả những công thức hay khái niệm không hiểu lắm Ngọc cũng hỏi tôi. Cứ như thế cho đến khi cậu ấy bất ngờ thay đổi chủ đề.
“À thầy Thế Anh nghỉ dạy rồi.”
Bàn tay xé giò cháo quẩy của tôi hơi chững lại, sau đó tiếp tục tỏ ra bình thường. My về với Khoa có nghĩa là Thế Anh bị đá. Yêu thương càng lớn đau thương càng nhiều!
“Nghe dân trường mình đồn thầy ấy có tình cảm với học sinh trao đổi của Đông Anh nên bị kỷ lu
Từ ngoài cửa về đến chỗ ngồi, dù quay lưng lại tôi vẫn đoán ra cả lớp đang vừa chào cô vừa liếc nhìn tôi. Lúc vụ đánh nhau xảy ra, trong lớp chỉ khoảng gần chục học sinh. Nhưng chắc chắn mọi người đã kể cho nhau nghe hết rồi. Có khi còn thêm thắt không ít.
Chuyển đến Đông Anh tôi chưa từng một lần phát biểu xây dựng bài, trong lớp cũng không nói chuyện với ai, suốt ngày chỉ ngồi tại chỗ cẵm cúi ghi chép học đọc, có lẽ ai trong lớp cũng nghĩ tôi trầm tính và nhát. Ngày hôm nay coi như mở mang tầm mắt. Tốt nhất đừng ai phí thời gian trêu tôi làm gì để rồi đôi bên đều chịu thiệt. Tôi sẽ không im lặng chịu đựng đâu.
*
Bữa tiệc ăn mừng Diệu My trở về được tổ chức ở nhà Khoa cùng với sự tham dự của cả lớp, trừ tôi ra. Ngay từ sáng sớm khu biệt lập đã trở nên náo động hơn ngày thường, tiếng xe cộ, tiếng người, tiếng cười đùa vang lên không ngớt. Và cả căn biệt thự nhà Quân cũng có chút náo loạn.
Nằm ngủ trong giường, tôi bị làm cho tỉnh giấc bởi tiếng ông quản gia. Hình như ông ấy đang cuống quýt lên vì điều gì đó, miệng liên tục chối không phải mình.
Tôi mở bừng mắt, đi vội ra mở cửa phòng.
Đúng như tôi nghĩ, đối diện phòng tôi, tức là phòng của Ngạo Quân, cậu ta và ông quản gia đang đứng nói về chữ ghi trên cửa.
Nhìn thấy tôi đi ra, Quân làm như không để ý, tiếp tục nói chuyện với ông quản gia: “Nhà chỉ còn có ba người, không phải bác, không lẽ…” – Bỏ lửng câu nói, cậu ta liếc nhìn tôi. Thằng nhãi này cũng ranh mãnh quá. Cậu ta thừa biết ông quản gia không gan đến mức đi viết bậy lên cửa phòng cậu chủ khó tính. Đương nhiên biết thừa là tôi làm, nhưng lại cố ý đổ cho người khác để đợi một lời nhận tội từ tôi đây mà.
“Em viết đó.” – Tốt thôi nhận thì nhận. Tôi đâu định ném đá giấu tay.
Cả hai con người còn lại đều quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin kiểu như không ngờ con bé nhìn vậy mà như con nít tập viết, vẽ bậy lên tường. Này này! Ông quản gia thì có thể còn cậu nha Ngạo Quân, cậu biết rõ vì sao mà còn ở đó giả vờ hả?
“Vậy thì bác đi làm chuyện của mình đi. Để cháu nói chuyện với em An.” – Không thèm xin lỗi vì trách nhầm người khác, Ngạo Quân dứt lời liền một mạch đi qua phòng tôi, kéo luôn tôi vào rồi đóng cửa lại.
“BT nghĩa là gì hả em gái?” – Ngạo Quân đứng dựa người vào cánh cửa phòng, hai tay bình thản bỏ trong túi quần, giọng khàn khàn tra khảo. Có vẻ khi xây căn nhà này, ba cậu ta không tính đến khả năng con mình cao một cách bất thường thế này. Cửa phòng cao hai mét mà cậu ta đứng gần tới, nếu nhón chân lên thể nào cũng đập đầu, vậy thì cũng phải đến hơn một mét tám.
“BT nghĩ là bên trái.” – Tôi cười cười xoa đầu, mặt rất ngây thơ. Thật ra thì BT nghĩa là BIẾN THÁI. Cái đồ biến thái nhà cậu, tôi không tin cậu say mà đi về được tới nhà không gặp chuyện gì rồi đi nhầm phòng đâu. Giả vờ với đứa khác đi nhé!
“Bên trái?” – Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, cánh môi cam nhạt gợi lên nét cười thích thú. Hình như đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta cười. Nụ cười đẹp đến câu hồn người. Mang theo nét uể oải và một chút lạnh lẽo như chàng ma cà rồng xinh đẹp lạnh lùng đang mỉm cười khi nhắm được con mồi.
“Vì em thấy anh hay đi nhầm phòng nên ký hiệu cho anh dễ phân biệt.” – Tôi lại cười, mặt rất trong trẻo.
“Ồ! Vậy mà anh tưởng nó là biến thái.” – Rút một tay trong túi quần ra, Quân dùng ngón cái miết nhẹ lên cánh môi cam mềm mại. Người đẹp thì đến cả hành động cũng trở nên đẹp. Tôi thừa nhận từng cử chỉ của cậu ta đều mang theo sự thu hút và vượt trội. Cùng một hành động đó, người khác làm chắc chắn không thể đẹp như vậy.
“Nhà này làm gì có ai biến thái mà em lại ghi như vậy.” – Tôi chau mày, hình như mặt rất ngốc, ngốc đến mức Ngạo Quân phải bật cười. Cười cái đầu cậu! Cả tôi và cậu đều biết đôi bên đang giả vờ mà.
“Em gái anh dễ thương quá!” – Đẩy người rời khỏi cánh cửa, Quân tiến về phía tôi, vươn tay xoa đầu tôi. Ở khoảng cách này, tôi phát hiện ra mình chỉ đứng tới ngực cậu ta, đỉnh đầu còn chưa thể chạm vô cằm.
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, tôi đoán là Ngọc gọi. Vì ngoài cậu ấy ra thì làm gì có ai gọi cho tôi nữa.
“An ơi An ơi dậy chưa?” – Tôi biết mà, vừa nghe máy cậu ấy đã tíu tít.
“Vừa dậy Ngọc ơi.”
“Vậy tụi mình đi ăn sáng đi An. Qua phở Việt nha.” – Ngọc hào hứng.
“Ừ. Vậy gặp nhau ở đó nhé.” – Vừa nói tôi vừa nhìn Ngạo Quân, ý bảo với cậu ta tôi cần chuẩn bị để ra ngoài cho nên mau mau lướt ra khỏi phòng.
Thế nhưng thay vì ra ngoài đóng cửa lại, cậu ta lại lượn lờ đến bên bàn học, với tay lật dở vu vơ vài cuốn sách.
“Em không qua nhà My à?” – Ngay khi tôi cúp máy, Quân cất tiếng hỏi. Cậu ta là bạn của Khoa, tôi nghĩ chuyện của Khoa và tôi, kể cả mục đích của Khoa đối với tôi cậu ta đều biết. Nếu đã biết mọi thứ, tốt nhất đừng nên giả ngu giả ngơ mà dò hỏi tôi.
“Em có hẹn.” – Tôi trở nên nghiêm túc.
“Ừ. Đi chơi vui nhé. Và cẩn thận nữa.” – Không hỏi tôi đi với ai hay đi đâu, Quân đặt cuốn sách xuống và rời khỏi phòng. Xem ra thái độ của tôi có hơi dư thừa rồi. Với tính cách của Ngạo Quân thì cậu ta sẽ không quan tâm những chuyện không liên quan đến mình, cũng không hay cợt nhả đùa bỡn người khác.
*
Phở Việt là quán phở danh tiếng ở Đà Lạt, tôi nghe mọi người nói của ca sỹ Nguyên Vũ, có một số khác lại nói của anh trai Nguyên Vũ. Lúc trước vào cuối tuần tôi hay cùng ba ăn sáng ở đây. Phở rất ngon, bày trí lịch sự sạch sẽ, nhưng ấn tượng nhất là những chiếc đĩa trắng tinh để trên tường do các ca sỹ, diễn viên nổi tiếng của showbiz đến ăn và ký tặng.
Tôi vào quán thì Ngọc đã có mặt và đang đợi. Nhìn thấy tôi, cô bạn cười rất tươi. Tôi biết Ngọc quý mến mình từ khi ở Trung Anh, lúc ấy dù cả hai là đối thủ nhưng cậu ấy rất tốt với tôi. Còn tôi thì vốn là đứa khô khan và có chút xa cách nên không mấy nhiệt tình. Chỉ đến khi chuyển qua Đông Anh, ở cùng phòng vs Ngọc tôi mới bắt đầu tỏ ra thân thiết.
Ngọc khá xinh xắn, gương mặt không đẹp sắc nét mà mang vẻ thùy mị dễ thương, đôi mắt bồ câu ươn ướt rất câu hồn, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi hồng mọng nước, là một vẻ đẹp mềm mại có chút mong manh. Ở trong Đông Anh, Ngọc trở nên mờ nhạt trước một rừng nhan sắc, nhưng nếu cậu ấy đứng một mình thì sẽ là cả một mảng chính trong bức tranh xinh đẹp.
Hôm nay Ngọc mặc một chiếc váy von màu hồng nhạt, để lộ nước da mịn màng và dáng người mi nhon xinh xắn, một lớp make up mỏng làm cậu ấy càng bắt mắt hơn.
Chúng tôi ăn sáng và trò chuyện với nhau, đúng hơn là Ngọc nói và tôi nghe, lâu lâu ừ hử thể hiện mình vẫn đang chú tâm. Chuyện trường, chuyện lớp, chuyện học hành, cả những công thức hay khái niệm không hiểu lắm Ngọc cũng hỏi tôi. Cứ như thế cho đến khi cậu ấy bất ngờ thay đổi chủ đề.
“À thầy Thế Anh nghỉ dạy rồi.”
Bàn tay xé giò cháo quẩy của tôi hơi chững lại, sau đó tiếp tục tỏ ra bình thường. My về với Khoa có nghĩa là Thế Anh bị đá. Yêu thương càng lớn đau thương càng nhiều!
“Nghe dân trường mình đồn thầy ấy có tình cảm với học sinh trao đổi của Đông Anh nên bị kỷ lu