ốt đến mức là con người ta trở nên thụ động. Với một đứa trong lòng vẫn luôn tự nhủ những điều tốt đẹp đều sẽ có hồi kết không ngờ tới như tôi thì sẽ luôn mang trong mình cảm giác lo lắng. Chính vì vậy mà dù có sung sướng đầy đủ, tôi vẫn giữ mình ở một khoảng cách vừa phải, không quá tận hưởng cùng nuông chiều bản thân. Nếu không sau này khi mọi điều tuyệt vời này kết thúc, tôi sẽ rất khó thích nghi.
Ăn xong tôi đương nhiên không đợi ông quản gia lên dọn dẹp, tự giác mang đồ xuống. Người đã bị Ngạo Quân đuổi đi hết rồi nên nhà vắng vẻ hẳn. Qua cửa sổ tôi thấy ông quản gia đang tưới cỏ, còn Ngạo Quân có lẽ đã ra ngoài. Tối nào cậu ta cũng đi chơi và trở về nhà khi trời gần sáng rồi sau đó lại dùng lớp học để ngủ. Có điều tôi thấy cậu ta không đi cùng Văn và Khoa. Xem ra Ngạo Quân còn một nhóm bạn khác và “bộ ba hoàng tử” cũng không thân thiết như người ta vẫn nghĩ.
Tôi rửa sạch chén đĩa của mình, up lên kệ cho ráo nước rồi trở về phòng. Không phải đến chỗ làm nên tối nay khá nhàn rỗi, vì vậy tôi tự nuông chiều bản thân một chút bằng việc ngâm mình trong bồn tắm để nước ấm massage cơ thể. Tôi thích được thư giãn thế này, cảm giác như quay về cái thời bé con còn tắm trong chậu. Khi đó cả người vòng chân ngồi vừa vặn trong chiếc chậu nhựa, lềnh bềnh nổi trên mặt nước là hai cái nồi nhựa mà tôi dùng để chơi đồ hàng. Lúc đó mỗi khi đi tắm, tôi thường nghịch nước rất lâu, mãi đến khi ba mặt mũi đen nghịt cầm cái khăn bông đứng chờ sẵn, tôi mới miễn cưỡng rời khỏi chậu nước, cuốn mình vào khăn và theo ba lên phòng mặc đồ. Tôi biết có một vài thiếu nữ thích cảm giác đứng nhắm mắt dưới vòi hoa sen, còn tôi đến khi lớn lên vẫn thích ngồi trong chậu như thế. Có điều không có cái chậu nào chứa vừa tôi hết.
Đối với tôi, tuổi thơ là một bảo vật được nâng niu trong sự hồi tưởng đẹp đẽ. Những ngày tháng rất ngốc ngếch cùng vô âu vô lo, cả ngày với đám giặc trong xóm giăng nắng quần mưa, tối về được ba cõng trên lưng mà ru ngủ. Hồi đó nhìn mấy anh chị lớn một chút, cảm giác họ thật bí ẩn và cũng rất giỏi dang, lòng không ngừng trầm trồ cùng mơ ước mình mau chóng lớn lên. Bây giờ mới cảm thấy quả thật mình lớn lên nhanh thật, đánh rơi rất nhiều điều đẹp đẽ không còn nữa. Ngày ấy, tôi đương nhiên không ý thức được mình đang hạnh phúc. Có lẽ con người ta chỉ nhận ra giá trị thật sự của mọi thứ khi hồi tưởng vào lúc nó không còn nữa.
Mỗi người đều có một điều để nhớ nhung cùng luyến tiếc, có thể là một tình yêu dang dở, hay là một người bạn phải đi xa. Phần tôi, có lẽ điều luyến tiếc nhất chính là tuổi thơ. Nơi có ba, có Thế Anh khi còn bé, có những tiếng cười trong trẻo không gò ép, có thể thỏa thích khóc ầm ĩ trước mặt mọi người như một sự nhõng nhẽo, có thể cắn môi rồi chỉ thẳng vào mặt đứa mình không thích mà nói: “Ai chơi với mày.” Lớn lên, có tâm sự tốt nhất nên để trong lòng, ai cũng đều có nỗi khổ của riêng mình, sẽ rất mệt mỏi cho họ khi nghe thêm chuyện không vui của mình. Lớn lên, không phải cứ bảo khóc là khóc như mưa mặc kệ có ai đang nhìn thấy hay không. Con nít khóc lóc trông rất đáng yêu, nhưng mà người lớn thì lại trông rất ngu ngốc trong mắt người khác. Lớn lên, có ghét ai tốt nhất chỉ nên tránh không tiếp xúc, không thể nói thẳng vào mặt người ta là tôi ghét cậu. Việc ghét một người ra mặt quả thật rất mệt mỏi. Xỉa xói rồi còn phải tận dụng cơ hội để nói xấu người ta. Sau đó lại lo lắng mình có bị nói xấu như vậy hay không. Nói chung, lớn là hiện thân của sự mệt mỏi.
Trong con người tôi có lẽ tồn tại khá nhiều nhân cách. Tôi là đứa ghét hồi tường, nhưng lúc rảnh rỗi lại không ngừng nghĩ ngợi về tuổi thơ. Ngay cả trong những giấc ngủ tôi hầu như chỉ mơ về những năm tháng non nớt của mình. Việc có một hồi ức đẹp để luyến tiếc là một điều may mắn. Mỗi khi mệt mỏi, khi ấm ức, khi gục ngã, tôi đều sẽ chạy về bên ba mình, bên bốn cậu bạn luôn bênh vực tôi, cứ thế mải miết hồi tưởng để tìm kiếm bình yên. Thực chất việc tìm bình yên bên một người trong hiện tại hay trong quá khứ đều là may mắn. Bởi vì quan trọng là tôi có thể tìm thấy bình yên của mình.
Nước đã nguội đi nhiều, tôi rời khỏi bồn tắm, thoải mái khi cơ thể dãn ra bởi làn nước ấm, lúc này chỉ muốn thật nhanh chìm vào giấc ngủ. Nếu là khi ba còn sống, nhìn mười đầu ngón tay của tôi nhăn nhúm do ngâm nước lâu, chắc chắn sẽ trách mắng một chút, gõ vào đầu tôi vài cái, răn đe một chút. Giờ thì hay rồi, không còn ai quản, tôi cũng chẳng buồn tự quản mình. Ngón tay đã nhăn lại như trái nho khô.
Tôi muốn trở lại với cuốn sách đang đọc dở, nhưng cảm thấy cả người vùng vẫy đòi chìm vào giấc ngủ. Lại lần nữa nuông chiều bản thân, tôi vùi mình trong chiếc chăn ấm áp, dần chìm vào cơn mộng mị.
*
Mặc dù có thể thức dậy đúng giờ, nhưng tôi vẫn hẹn đồng hồ báo thức, mỗi ngày đều vào lúc năm rưỡi sáng cất tiếng kêu inh ỏi. Tôi lười biếng không mở mắt, định với tay tắt đồng hồ đi như mọi khi, nhưng cả người bị điều gì đó bó chặt không thể thoát ra. Dù đang còn mơ màng trong giấc ngủ nhưng linh tính mách bảo với tôi một điều… Mẹ kiếp Ngạo Quân, đừng có để tôi vừa mở mắt ra đã thấy cậu.
Đúng là linh tính của tôi không sai mà. Ngạo Quân đang ngủ trên giường tôi, hơn nữa còn đang mang tôi cất trong lòng. Ở khoảng cách gần thế này, tôi vẫn không thấy lỗ chân lông trên mặt cậu ta, thằng nhãi này đúng là được ông trời thiên vị mà. Ngước nhìn từ bên dưới lên, đôi môi cậu ta hơi nhướn lên như đang mỉm cười nhè nhẹ, cánh mũi nhỏ nhắn, hàng lông mi đen dày kích thích người khác muốn nhổ trụi. Đồng thời trên người thằng nhãi này còn mang một mùi hương rất dễ chịu, có chút lành lạnh mà cũng thanh mát, cảm giác như một bông anh đào đỏ được ướp trong đá bào, làm người ta chủ động nghiện hắn. Đẹp đẽ là thế, thơm lành là thế, nhưng vẫn không ngăn tôi muốn đạp hắn bay xuống giường. Ở đâu có cái kiểu đi chơi đêm, say sỉn thấy đường về được tới nhà mà lại đi nhầm phòng thế này? Con gái người ta sinh ra cho cậu ta ôm à?
“Ồn quá!” – Đôi mày kiếm khẽ chau lại thể hiện sự khó chịu, ngay sau đó đôi mắt hồ ly nhỏ dài từ từ hé mở, mang theo một màn sương lành lạnh tràn vào không gian.
“Lại say?” – Tôi vẫn nằm yên trong lòng Ngạo Quân, giọng nói lạnh đi nhiều.
“Ừ.” – Thái độ tôi như thế mà thằng nhãi này còn có thể cúi đầu trả lời tôi.
“Lại nhầm phòng?” – Tôi thấy giọng mình đủ nguy hiểm để đe dọa.
“Ừ.” – Nhưng Ngạo Quân bình thản như không. Thu cánh tay đang ôm tôi lại, cậu ta từ tốn ngồi dậy, vươn người rồi quay lại nhìn tôi: “Ăn gì?”
“Bánh mì ốp la.” – Rồi sao nữa hả? Người đã bị cậu đuổi đi hết rồi. Hỏi tôi ăn gì rồi nấu cho tôi chắc.
Ngạo Quân im lặng, đầu hơi gật gù, gương mặt mưới tỉnh ngủ không quá lạnh lẽo như mọi khi, có chút giống một con mèo trắng muốt.
Không nói thêm lời nào, cậu ta bình thản rời khỏi phòng tôi như lần trước, tỉnh bơ như chuyện không có gì to tát. À phải rồi, tôi còn chưa trị thằng nhãi này nhỉ.
Không để bản thân phí sức tức giận, tôi ném Ngạo Quân qua một bên, một lòng chuẩn bị sách vở và vệ sinh cá nhân để đi học. Trước khi xuống nhà, tôi ưu ái dùng
Ăn xong tôi đương nhiên không đợi ông quản gia lên dọn dẹp, tự giác mang đồ xuống. Người đã bị Ngạo Quân đuổi đi hết rồi nên nhà vắng vẻ hẳn. Qua cửa sổ tôi thấy ông quản gia đang tưới cỏ, còn Ngạo Quân có lẽ đã ra ngoài. Tối nào cậu ta cũng đi chơi và trở về nhà khi trời gần sáng rồi sau đó lại dùng lớp học để ngủ. Có điều tôi thấy cậu ta không đi cùng Văn và Khoa. Xem ra Ngạo Quân còn một nhóm bạn khác và “bộ ba hoàng tử” cũng không thân thiết như người ta vẫn nghĩ.
Tôi rửa sạch chén đĩa của mình, up lên kệ cho ráo nước rồi trở về phòng. Không phải đến chỗ làm nên tối nay khá nhàn rỗi, vì vậy tôi tự nuông chiều bản thân một chút bằng việc ngâm mình trong bồn tắm để nước ấm massage cơ thể. Tôi thích được thư giãn thế này, cảm giác như quay về cái thời bé con còn tắm trong chậu. Khi đó cả người vòng chân ngồi vừa vặn trong chiếc chậu nhựa, lềnh bềnh nổi trên mặt nước là hai cái nồi nhựa mà tôi dùng để chơi đồ hàng. Lúc đó mỗi khi đi tắm, tôi thường nghịch nước rất lâu, mãi đến khi ba mặt mũi đen nghịt cầm cái khăn bông đứng chờ sẵn, tôi mới miễn cưỡng rời khỏi chậu nước, cuốn mình vào khăn và theo ba lên phòng mặc đồ. Tôi biết có một vài thiếu nữ thích cảm giác đứng nhắm mắt dưới vòi hoa sen, còn tôi đến khi lớn lên vẫn thích ngồi trong chậu như thế. Có điều không có cái chậu nào chứa vừa tôi hết.
Đối với tôi, tuổi thơ là một bảo vật được nâng niu trong sự hồi tưởng đẹp đẽ. Những ngày tháng rất ngốc ngếch cùng vô âu vô lo, cả ngày với đám giặc trong xóm giăng nắng quần mưa, tối về được ba cõng trên lưng mà ru ngủ. Hồi đó nhìn mấy anh chị lớn một chút, cảm giác họ thật bí ẩn và cũng rất giỏi dang, lòng không ngừng trầm trồ cùng mơ ước mình mau chóng lớn lên. Bây giờ mới cảm thấy quả thật mình lớn lên nhanh thật, đánh rơi rất nhiều điều đẹp đẽ không còn nữa. Ngày ấy, tôi đương nhiên không ý thức được mình đang hạnh phúc. Có lẽ con người ta chỉ nhận ra giá trị thật sự của mọi thứ khi hồi tưởng vào lúc nó không còn nữa.
Mỗi người đều có một điều để nhớ nhung cùng luyến tiếc, có thể là một tình yêu dang dở, hay là một người bạn phải đi xa. Phần tôi, có lẽ điều luyến tiếc nhất chính là tuổi thơ. Nơi có ba, có Thế Anh khi còn bé, có những tiếng cười trong trẻo không gò ép, có thể thỏa thích khóc ầm ĩ trước mặt mọi người như một sự nhõng nhẽo, có thể cắn môi rồi chỉ thẳng vào mặt đứa mình không thích mà nói: “Ai chơi với mày.” Lớn lên, có tâm sự tốt nhất nên để trong lòng, ai cũng đều có nỗi khổ của riêng mình, sẽ rất mệt mỏi cho họ khi nghe thêm chuyện không vui của mình. Lớn lên, không phải cứ bảo khóc là khóc như mưa mặc kệ có ai đang nhìn thấy hay không. Con nít khóc lóc trông rất đáng yêu, nhưng mà người lớn thì lại trông rất ngu ngốc trong mắt người khác. Lớn lên, có ghét ai tốt nhất chỉ nên tránh không tiếp xúc, không thể nói thẳng vào mặt người ta là tôi ghét cậu. Việc ghét một người ra mặt quả thật rất mệt mỏi. Xỉa xói rồi còn phải tận dụng cơ hội để nói xấu người ta. Sau đó lại lo lắng mình có bị nói xấu như vậy hay không. Nói chung, lớn là hiện thân của sự mệt mỏi.
Trong con người tôi có lẽ tồn tại khá nhiều nhân cách. Tôi là đứa ghét hồi tường, nhưng lúc rảnh rỗi lại không ngừng nghĩ ngợi về tuổi thơ. Ngay cả trong những giấc ngủ tôi hầu như chỉ mơ về những năm tháng non nớt của mình. Việc có một hồi ức đẹp để luyến tiếc là một điều may mắn. Mỗi khi mệt mỏi, khi ấm ức, khi gục ngã, tôi đều sẽ chạy về bên ba mình, bên bốn cậu bạn luôn bênh vực tôi, cứ thế mải miết hồi tưởng để tìm kiếm bình yên. Thực chất việc tìm bình yên bên một người trong hiện tại hay trong quá khứ đều là may mắn. Bởi vì quan trọng là tôi có thể tìm thấy bình yên của mình.
Nước đã nguội đi nhiều, tôi rời khỏi bồn tắm, thoải mái khi cơ thể dãn ra bởi làn nước ấm, lúc này chỉ muốn thật nhanh chìm vào giấc ngủ. Nếu là khi ba còn sống, nhìn mười đầu ngón tay của tôi nhăn nhúm do ngâm nước lâu, chắc chắn sẽ trách mắng một chút, gõ vào đầu tôi vài cái, răn đe một chút. Giờ thì hay rồi, không còn ai quản, tôi cũng chẳng buồn tự quản mình. Ngón tay đã nhăn lại như trái nho khô.
Tôi muốn trở lại với cuốn sách đang đọc dở, nhưng cảm thấy cả người vùng vẫy đòi chìm vào giấc ngủ. Lại lần nữa nuông chiều bản thân, tôi vùi mình trong chiếc chăn ấm áp, dần chìm vào cơn mộng mị.
*
Mặc dù có thể thức dậy đúng giờ, nhưng tôi vẫn hẹn đồng hồ báo thức, mỗi ngày đều vào lúc năm rưỡi sáng cất tiếng kêu inh ỏi. Tôi lười biếng không mở mắt, định với tay tắt đồng hồ đi như mọi khi, nhưng cả người bị điều gì đó bó chặt không thể thoát ra. Dù đang còn mơ màng trong giấc ngủ nhưng linh tính mách bảo với tôi một điều… Mẹ kiếp Ngạo Quân, đừng có để tôi vừa mở mắt ra đã thấy cậu.
Đúng là linh tính của tôi không sai mà. Ngạo Quân đang ngủ trên giường tôi, hơn nữa còn đang mang tôi cất trong lòng. Ở khoảng cách gần thế này, tôi vẫn không thấy lỗ chân lông trên mặt cậu ta, thằng nhãi này đúng là được ông trời thiên vị mà. Ngước nhìn từ bên dưới lên, đôi môi cậu ta hơi nhướn lên như đang mỉm cười nhè nhẹ, cánh mũi nhỏ nhắn, hàng lông mi đen dày kích thích người khác muốn nhổ trụi. Đồng thời trên người thằng nhãi này còn mang một mùi hương rất dễ chịu, có chút lành lạnh mà cũng thanh mát, cảm giác như một bông anh đào đỏ được ướp trong đá bào, làm người ta chủ động nghiện hắn. Đẹp đẽ là thế, thơm lành là thế, nhưng vẫn không ngăn tôi muốn đạp hắn bay xuống giường. Ở đâu có cái kiểu đi chơi đêm, say sỉn thấy đường về được tới nhà mà lại đi nhầm phòng thế này? Con gái người ta sinh ra cho cậu ta ôm à?
“Ồn quá!” – Đôi mày kiếm khẽ chau lại thể hiện sự khó chịu, ngay sau đó đôi mắt hồ ly nhỏ dài từ từ hé mở, mang theo một màn sương lành lạnh tràn vào không gian.
“Lại say?” – Tôi vẫn nằm yên trong lòng Ngạo Quân, giọng nói lạnh đi nhiều.
“Ừ.” – Thái độ tôi như thế mà thằng nhãi này còn có thể cúi đầu trả lời tôi.
“Lại nhầm phòng?” – Tôi thấy giọng mình đủ nguy hiểm để đe dọa.
“Ừ.” – Nhưng Ngạo Quân bình thản như không. Thu cánh tay đang ôm tôi lại, cậu ta từ tốn ngồi dậy, vươn người rồi quay lại nhìn tôi: “Ăn gì?”
“Bánh mì ốp la.” – Rồi sao nữa hả? Người đã bị cậu đuổi đi hết rồi. Hỏi tôi ăn gì rồi nấu cho tôi chắc.
Ngạo Quân im lặng, đầu hơi gật gù, gương mặt mưới tỉnh ngủ không quá lạnh lẽo như mọi khi, có chút giống một con mèo trắng muốt.
Không nói thêm lời nào, cậu ta bình thản rời khỏi phòng tôi như lần trước, tỉnh bơ như chuyện không có gì to tát. À phải rồi, tôi còn chưa trị thằng nhãi này nhỉ.
Không để bản thân phí sức tức giận, tôi ném Ngạo Quân qua một bên, một lòng chuẩn bị sách vở và vệ sinh cá nhân để đi học. Trước khi xuống nhà, tôi ưu ái dùng