một tay cầm váy để không đạp trúng.
Xuống đến nơi, một mùi thơm thoang thoảng và có chút cay của rượu nho lên men sộc vào mũi làm tôi cảm giác mình cũng muốn say.
Đến lúc này mặt đất đã khá dễ di chuyển, Quân buông tay tôi ra, đi về phía chiếc kệ ở trong cùng.
– Lại đây! – Quay người lại, cậu ấy vẫy tay, nét hào hứng lần khuất trong ánh mắt.
Tôi cũng ngoan ngoãn đi theo.
Quân đưa tôi đến một thùng rượu nho nhỏ hơn những thùng khác, được đặt nằm ngay ngắn ở trên cao, màu gỗ thùng còn khá mới.
– Cái này là của anh làm năm ngoái. – Quân tự hào chỉ vào thùng rượu nhỏ, giọng nói có chút run lên vì vui vẻ và tự hào.
– Em muốn thử. – Đột nhiên tôi không muốn nói gì để niềm vui ấy bớt đi, lại còn cố tình tỏ ra hào hứng mặc dù… tôi không biết uống rượu.
– Vậy đợi anh một chút. – Quả nhiên Ngạo Quân cười thích thú như đứa trẻ, dứt lời liền chạy nhanh lên cầu thang.
Còn lại một mình, tôi đưa mắt nhìn quanh. Hầm không được sáng lắm, chỉ có một cái bóng điện vàng vọt mập mờ, không gian khá sạch sẽ, ấm áp,
áp, lại thơm lành làm người ta có cảm tưởng đang đứng trong một vườn nho ngập nắng.
Không mất bao lâu để Ngạo Quân trở lại, mang theo hai chiếc ly pha lê và nét cười trên môi xinh đẹp. Cậu ấy đem thùng rượu xuống khỏi giá, mở van chắt ra hai ly rồi đưa cho tôi.
Chúng tôi cụng ly với nhau, tiếng pha lê trong trẻo vang lên như tiếng chuông gió ngân nga, âm thanh tinh khiết và vui tai.
Tôi đưa ly lên miệng, nhắp một ngụm nhỏ, nhắm mắt cảm nhận vị thơm nồng bay thẳng lên mũi, vị chát và ngọt nhẹ còn đọng lại trong vòm miệng khi nuốt, nồng ấm khi đi qua cổ họng xuống bao tử.
Tôi mở mắt, phát hiện cái nhìn mong đợi từ phía Ngạo Quân.
– Ngon! – Thực ra tôi không am hiểu về rượu, nhưng màu sắc của rượu rất đẹp, có mùi và có vị, nên tôi nghĩ nó ngon.
Quân không nói thêm gì, mỉm cười đến mức mắt chỉ còn lại một đường chỉ, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp và chiếc răng khểnh duyên dáng.
Chúng tôi tiếp tục uống rượu và trò chuyện, Quân nói về quy trình làm rượu, cách chọn nho, đến cả gỗ làm thùng ủ cũng phải lựa chọn rất kỹ. Tôi chưa bao giờ thấy Quân nói nhiều như vậy, hơn nữa giọng nói còn rất vui tươi.
Giọng Quân rất hay, khàn khàn và ấm, làm cho người ta mụ mị như đang được ru ngủ, hoặc là tôi đã say.
Đến lúc ngày cả hai chúng tôi đã ngồi hẳn xuống sàn nhà sạch sẽ, dựa lưng vào kệ để rượu.
– Anh thích rượu à? – Tôi mơ màng hỏi, cảm nhận hai mi mắt nặng trĩu.
– Ừ. Anh thích rượu nho. Thích trồng nho, thích có một trang trại nho. – Giọng Quân có chút bay bổng. Tôi lập tức tưởng tượng ra một khu vườn với những hàng nho xanh mướt, ánh nắng tinh khôi luồn lách qua từng kẽ lá, người công nhân vừa thu hoạch vừa ca hát. Rồi sau ngày thu hoạch, người ta tổ chức tiệc lên men thùng rượu đầu tiên, đốt lửa và đàn hát. Là một cuộc sống rất bình lặng, tuy có chút tẻ nhạt nhưng vô cùng bình yên.
– Sẽ rất tuyệt nếu có một trang trại trồng nho. – Tôi cảm thán, người đã bắt đầu mềm nhũn vô lực.
– Thế nếu anh đi khỏi đây để mở trang trại trồng nho thì em đi với anh nhé! – Quân có vẻ nghiêm túc.
– Làm sao được. Anh phải thừa kế công ty chứ. – Tôi bật cười trước suy nghĩ của Quân. Nhà có mình cậu ấy, đi rồi công ty để cho ai.
– Anh không quan tâm đến công ty của ông già. – Giọng Quân trở nên lạnh nhạt khi nhắc đến ba mình.
– Gọi là ba. – Tôi chỉnh lại bằng giọng trầm và có chút nghiêm nghị. Tôi ghét cái kiểu gọi ba mẹ mình xấc láo như thế.
– Ông ấy không xứng đáng. – Quân thở hắt ra, đưa ly rượu lên môi uống cạn.
Tôi im lặng không nhận xét. Xứng đáng hay không, tự trong lòng cậu ấy có định kiến và sẽ giữ im nó cho đến khi tự bản thân thay đổi suy nghĩ. Tôi nghĩ chẳng ai có thể tác động vào.
– Ông ấy không có thời gian về nhà ăn cơm, không có thời gian mừng sinh nhật con trai mình, lúc nào cũng không có thời gian. Nhưng mà ông ấy có thời gian để đi chơi thể thao, có thời gian tán gái, có thời gian lấy vợ và đi hưởng tuần trăng mật. – Quân đột nhiên trở lên gay gắt, giọng nói run lên như những thổn thức giấu sâu trong đáy lòng. Thằng nhãi này, có lẽ đã cô đơn đến mức lãnh cảm.
Tôi im lặng không nói, chỉ nhẹ gục đầu lên vai Quân, mắt nhắm hờ cho đầu óc đỡ choáng váng. Tôi muốn cho cậu ta gục đầu lên vai mình, nhưng mà với chiều cao chênh lệch thế này sẽ rất khó ngồi. Vì vậy tôi làm ngược lại, chủ yếu miễn cậu ta biết có tôi ở đây và từ giờ cậu ta không còn cô đơn nữa là được
Chương 11
Sáng thứ hai đầu tuần, đám học sinh chúng tôi bắt đầu bằng giờ chào cờ sau đó bước vào tiết học như mọi khi. Chỉ cho đến giờ ra chơi mọi thứ mới có chút thay đổi, tôi không ngồi trong lớp học bài mà bị gọi lên phòng giám thị. Nguyên nhân là vì sau giờ chào cờ, phụ huynh của tôi đã không đến gặp giáo viên chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng, bản kiểm điểm của tôi cũng không có chữ ký phụ huynh.
– Em còn muốn học ở đây không Minh An? – Thả bản kiểm điểm của tôi xuống bàn, thầy hiệu trưởng nghiêm giọng hỏi.
– Dạ còn. – Đương nhiên tôi muốn. Có ai lại muốn bị đuổi học bao giờ.
– Thế tại sao thái độ của em lại như vậy? Lời tôi nói em không tôn trọng sao? – Hiệu trưởng thở dài, giọng nói như đè nén cơn giận.
– Em rất tôn trọng hiệu trưởng. – Ông ấy đứng đầu cả trường, tôi có thể giỡn mặt sao?
– Thế tại sao em lại nộp cho tôi một bản kiểm điểm không có chữ ký và không mời phụ huynh đến gặp tôi? – Thầy hiệu trưởng hai tay khoanh trước ngực, gương mặt rất nghiêm trọng.
– Em không có mẹ, giấy chứng tử của ba em đã nộp kèm với hồ sơ xin học, thấy muốn em gọi ai đến gặp thầy? – Tôi lạnh lùng đối đáp lại. Hiện giờ dù có ông Hùng và bà Hạnh, nhưng trên thực tế tôi vẫn là đứa mồ côi. Lấy đâu ra phụ huynh để mời?
Nghe tôi nói, thầy hiệu trưởng trở nên khó xử và có chút tội lỗi vì cảm thấy mình vừa chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác, gương mặt vì thế cũng dịu đi nhiều: Thôi được rồi, em về lớp đi! Tôi sẽ kiểm tra lại hồ sơ và học bạ của em. Nếu nói dối thì em lập tức bị đuổi học. – Tuy vậy vẫn không quên răn đe.
Tôi đứng lên cúi đầu chào, sau đó dứt khoát xoay người đi ra cửa. Cửa phòng giám thị vừa mở ra, tôi liền thấy Ngạo Quân đang từ xa tiến lại. Bất giác cả mặt tôi nóng ran, lúng túng không biết phải cư xử như thế nào.
Nguyên nhân của biểu hiện này là vì hôm qua khi tỉnh lại, tôi thấy cả hai đang dựa đầu vào nhau ngủ, tay đôi bên còn đan rất chặt vào nhau. Tôi biết đối với tôi, Quân có một phức cảm mà tôi không hiểu là tình cảm gia đình hay trai gái. Và tôi đối với cậu ấy cũng có chút chú ý và thiện cảm. Nhưng chúng tôi hiện là người một nhà. Nếu cứ tiếp xúc và gần gũi như thế không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Chính vì vậy, tôi không đưa tay chào Ngạo Quân như cậu ấy đang chào tôi, cúi đầu chạy một mạch về lớp. Có lẽ ở phía sau cậu ấy đang rất ngạc nhiên về thái độ này.
Bước qua cửa lớp, tôi bị gần như cả tập thể chặn lại, mặt ai cũng đầy vẻ bất ngờ nghi hoặc.[br
Xuống đến nơi, một mùi thơm thoang thoảng và có chút cay của rượu nho lên men sộc vào mũi làm tôi cảm giác mình cũng muốn say.
Đến lúc này mặt đất đã khá dễ di chuyển, Quân buông tay tôi ra, đi về phía chiếc kệ ở trong cùng.
– Lại đây! – Quay người lại, cậu ấy vẫy tay, nét hào hứng lần khuất trong ánh mắt.
Tôi cũng ngoan ngoãn đi theo.
Quân đưa tôi đến một thùng rượu nho nhỏ hơn những thùng khác, được đặt nằm ngay ngắn ở trên cao, màu gỗ thùng còn khá mới.
– Cái này là của anh làm năm ngoái. – Quân tự hào chỉ vào thùng rượu nhỏ, giọng nói có chút run lên vì vui vẻ và tự hào.
– Em muốn thử. – Đột nhiên tôi không muốn nói gì để niềm vui ấy bớt đi, lại còn cố tình tỏ ra hào hứng mặc dù… tôi không biết uống rượu.
– Vậy đợi anh một chút. – Quả nhiên Ngạo Quân cười thích thú như đứa trẻ, dứt lời liền chạy nhanh lên cầu thang.
Còn lại một mình, tôi đưa mắt nhìn quanh. Hầm không được sáng lắm, chỉ có một cái bóng điện vàng vọt mập mờ, không gian khá sạch sẽ, ấm áp,
áp, lại thơm lành làm người ta có cảm tưởng đang đứng trong một vườn nho ngập nắng.
Không mất bao lâu để Ngạo Quân trở lại, mang theo hai chiếc ly pha lê và nét cười trên môi xinh đẹp. Cậu ấy đem thùng rượu xuống khỏi giá, mở van chắt ra hai ly rồi đưa cho tôi.
Chúng tôi cụng ly với nhau, tiếng pha lê trong trẻo vang lên như tiếng chuông gió ngân nga, âm thanh tinh khiết và vui tai.
Tôi đưa ly lên miệng, nhắp một ngụm nhỏ, nhắm mắt cảm nhận vị thơm nồng bay thẳng lên mũi, vị chát và ngọt nhẹ còn đọng lại trong vòm miệng khi nuốt, nồng ấm khi đi qua cổ họng xuống bao tử.
Tôi mở mắt, phát hiện cái nhìn mong đợi từ phía Ngạo Quân.
– Ngon! – Thực ra tôi không am hiểu về rượu, nhưng màu sắc của rượu rất đẹp, có mùi và có vị, nên tôi nghĩ nó ngon.
Quân không nói thêm gì, mỉm cười đến mức mắt chỉ còn lại một đường chỉ, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp và chiếc răng khểnh duyên dáng.
Chúng tôi tiếp tục uống rượu và trò chuyện, Quân nói về quy trình làm rượu, cách chọn nho, đến cả gỗ làm thùng ủ cũng phải lựa chọn rất kỹ. Tôi chưa bao giờ thấy Quân nói nhiều như vậy, hơn nữa giọng nói còn rất vui tươi.
Giọng Quân rất hay, khàn khàn và ấm, làm cho người ta mụ mị như đang được ru ngủ, hoặc là tôi đã say.
Đến lúc ngày cả hai chúng tôi đã ngồi hẳn xuống sàn nhà sạch sẽ, dựa lưng vào kệ để rượu.
– Anh thích rượu à? – Tôi mơ màng hỏi, cảm nhận hai mi mắt nặng trĩu.
– Ừ. Anh thích rượu nho. Thích trồng nho, thích có một trang trại nho. – Giọng Quân có chút bay bổng. Tôi lập tức tưởng tượng ra một khu vườn với những hàng nho xanh mướt, ánh nắng tinh khôi luồn lách qua từng kẽ lá, người công nhân vừa thu hoạch vừa ca hát. Rồi sau ngày thu hoạch, người ta tổ chức tiệc lên men thùng rượu đầu tiên, đốt lửa và đàn hát. Là một cuộc sống rất bình lặng, tuy có chút tẻ nhạt nhưng vô cùng bình yên.
– Sẽ rất tuyệt nếu có một trang trại trồng nho. – Tôi cảm thán, người đã bắt đầu mềm nhũn vô lực.
– Thế nếu anh đi khỏi đây để mở trang trại trồng nho thì em đi với anh nhé! – Quân có vẻ nghiêm túc.
– Làm sao được. Anh phải thừa kế công ty chứ. – Tôi bật cười trước suy nghĩ của Quân. Nhà có mình cậu ấy, đi rồi công ty để cho ai.
– Anh không quan tâm đến công ty của ông già. – Giọng Quân trở nên lạnh nhạt khi nhắc đến ba mình.
– Gọi là ba. – Tôi chỉnh lại bằng giọng trầm và có chút nghiêm nghị. Tôi ghét cái kiểu gọi ba mẹ mình xấc láo như thế.
– Ông ấy không xứng đáng. – Quân thở hắt ra, đưa ly rượu lên môi uống cạn.
Tôi im lặng không nhận xét. Xứng đáng hay không, tự trong lòng cậu ấy có định kiến và sẽ giữ im nó cho đến khi tự bản thân thay đổi suy nghĩ. Tôi nghĩ chẳng ai có thể tác động vào.
– Ông ấy không có thời gian về nhà ăn cơm, không có thời gian mừng sinh nhật con trai mình, lúc nào cũng không có thời gian. Nhưng mà ông ấy có thời gian để đi chơi thể thao, có thời gian tán gái, có thời gian lấy vợ và đi hưởng tuần trăng mật. – Quân đột nhiên trở lên gay gắt, giọng nói run lên như những thổn thức giấu sâu trong đáy lòng. Thằng nhãi này, có lẽ đã cô đơn đến mức lãnh cảm.
Tôi im lặng không nói, chỉ nhẹ gục đầu lên vai Quân, mắt nhắm hờ cho đầu óc đỡ choáng váng. Tôi muốn cho cậu ta gục đầu lên vai mình, nhưng mà với chiều cao chênh lệch thế này sẽ rất khó ngồi. Vì vậy tôi làm ngược lại, chủ yếu miễn cậu ta biết có tôi ở đây và từ giờ cậu ta không còn cô đơn nữa là được
Chương 11
Sáng thứ hai đầu tuần, đám học sinh chúng tôi bắt đầu bằng giờ chào cờ sau đó bước vào tiết học như mọi khi. Chỉ cho đến giờ ra chơi mọi thứ mới có chút thay đổi, tôi không ngồi trong lớp học bài mà bị gọi lên phòng giám thị. Nguyên nhân là vì sau giờ chào cờ, phụ huynh của tôi đã không đến gặp giáo viên chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng, bản kiểm điểm của tôi cũng không có chữ ký phụ huynh.
– Em còn muốn học ở đây không Minh An? – Thả bản kiểm điểm của tôi xuống bàn, thầy hiệu trưởng nghiêm giọng hỏi.
– Dạ còn. – Đương nhiên tôi muốn. Có ai lại muốn bị đuổi học bao giờ.
– Thế tại sao thái độ của em lại như vậy? Lời tôi nói em không tôn trọng sao? – Hiệu trưởng thở dài, giọng nói như đè nén cơn giận.
– Em rất tôn trọng hiệu trưởng. – Ông ấy đứng đầu cả trường, tôi có thể giỡn mặt sao?
– Thế tại sao em lại nộp cho tôi một bản kiểm điểm không có chữ ký và không mời phụ huynh đến gặp tôi? – Thầy hiệu trưởng hai tay khoanh trước ngực, gương mặt rất nghiêm trọng.
– Em không có mẹ, giấy chứng tử của ba em đã nộp kèm với hồ sơ xin học, thấy muốn em gọi ai đến gặp thầy? – Tôi lạnh lùng đối đáp lại. Hiện giờ dù có ông Hùng và bà Hạnh, nhưng trên thực tế tôi vẫn là đứa mồ côi. Lấy đâu ra phụ huynh để mời?
Nghe tôi nói, thầy hiệu trưởng trở nên khó xử và có chút tội lỗi vì cảm thấy mình vừa chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác, gương mặt vì thế cũng dịu đi nhiều: Thôi được rồi, em về lớp đi! Tôi sẽ kiểm tra lại hồ sơ và học bạ của em. Nếu nói dối thì em lập tức bị đuổi học. – Tuy vậy vẫn không quên răn đe.
Tôi đứng lên cúi đầu chào, sau đó dứt khoát xoay người đi ra cửa. Cửa phòng giám thị vừa mở ra, tôi liền thấy Ngạo Quân đang từ xa tiến lại. Bất giác cả mặt tôi nóng ran, lúng túng không biết phải cư xử như thế nào.
Nguyên nhân của biểu hiện này là vì hôm qua khi tỉnh lại, tôi thấy cả hai đang dựa đầu vào nhau ngủ, tay đôi bên còn đan rất chặt vào nhau. Tôi biết đối với tôi, Quân có một phức cảm mà tôi không hiểu là tình cảm gia đình hay trai gái. Và tôi đối với cậu ấy cũng có chút chú ý và thiện cảm. Nhưng chúng tôi hiện là người một nhà. Nếu cứ tiếp xúc và gần gũi như thế không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Chính vì vậy, tôi không đưa tay chào Ngạo Quân như cậu ấy đang chào tôi, cúi đầu chạy một mạch về lớp. Có lẽ ở phía sau cậu ấy đang rất ngạc nhiên về thái độ này.
Bước qua cửa lớp, tôi bị gần như cả tập thể chặn lại, mặt ai cũng đầy vẻ bất ngờ nghi hoặc.[br