nh Hạ Vũ và cả trái tim đang hồi hộp kia cũng như đang dừng lại để cảm nhận cái chạm tay ấy.
Bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu chờ đợi, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu thù hận, bao nhiêu cố chấp giờ đây tan biến hoàn toàn trong trái tim một cô gái mười bảy tuổi. Tất cả chỉ còn đọng lại đó chính là tình yêu.
Tình yêu đơn phương khi được đáp lại như bông hoa quỳnh nở vào giữa đêm. Bông hoa ấy đã phải đợi cả một ngày dài, đợi khi tất cả mọi vạn vật đều đang say giấc nồng thì mới bừng nở và tỏa hương ngây ngất. Bông hoa ấy đã phải đợi bóng đêm tràn đến mới dám cựa mình khoe vóc dáng kiêu sa, đẹp đến rung động lòng người.
Chương 25.
Người ta bảo con người khi say rượu và khi yêu thì chẳng thể giấu được ai. Sự thay đổi của Hạ Vũ chẳng mấy chốc cũng bị đám bạn thân trong nhóm phát hiện. Ai cũng bất ngờ về chuyện Việt và Hạ Vũ là một đôi, con bé cười đến đỏ mặt khi bị bạn bè trêu chọc.
Nhưng Thiên thì khác, cậu ấy dường như biết trước việc này. Thiên chỉ khẽ cười và nói nhỏ: “Hạ Vũ, nhất định phải hạnh phúc nhé!”
Hạ Vũ ngượng nghịu gật đầu với Thiên. Cũng đúng thôi, dù sao Việt và Thiên cũng là bạn thân giống như Hạ Vũ với Hạnh, họ chắc chắn không giấu nhau điều gì, thái độ của Thiên như biết rõ mọi chuyện là điều hiển nhiên.
Hạ Vũ thích Việt, thậm chí là yêu Việt. Nhưng từ bây giờ, Hạ Vũ muốn bắt đầu với Việt bằng một tình bạn. Con bé và Việt học khác trường, lịch học thêm lại dày kín nên dĩ nhiên việc gặp nhau sẽ khó khăn và Thành trở thành người đưa thư bất đắc dĩ.
Những lá thư Hạ Vũ và Việt gửi cho nhau bao giờ cũng là một trang giấy trắng chia đôi, cả hai muốn cùng nhau chia sẻ mọi việc. Hạ Vũ bắt đầu tìm hiểu về tất cả các sở thích từ nhỏ nhất đến lớn nhất của Việt. Lạ thật, Hạ Vũ phát hiện ra dường như cả hai không có một điểm tương đồng nào cả.
Có lần gặp nhau Hạ Vũ hỏi: “Khi buồn bạn thường làm gì?”
“Mình thường đạp xe một mình lang thang.”
“Mình cũng vậy. Dường như đây là điểm chung duy nhất của chúng ta.”
“Nhưng bây giờ khi buồn thì mình lại không muốn lang thang một mình nữa, mình muốn được đi cùng Hạ Vũ, có được không?” Việt hỏi.
Hạ Vũ bật cười sung sướng: “Vậy là cuối cùng chúng ta vẫn không có điểm chung. Hai đứa mình sẽ từ bỏ một điểm chung duy nhất ư?”
“Mình cho là vậy.” Việt đáp rất chắc chắn.
Thỉnh thoảng ngoài thư ra Hạ Vũ lại mua bánh ngọt hoặc đồ ăn nhẹ gửi Thành chuyển đến cho Việt vào những hôm phải học năm tiết trên trường. Thành chép miệng:
“Tôi chả thấy thằng Việt có điểm nào tốt để bà thích như vậy cả. Nếu bà biết chuyện cậu ta thì có lẽ bà sẽ hết yêu nổi.”
“Chuyện gì?” Hạ Vũ ngạc nhiên.
“Bà biết gì về Việt ngoài mấy cái sở thích vớ vẩn viết cùng nhau trong giấy. Tôi không cố ý đọc mà chính Việt cho tôi đọc đấy. Tốt nhất bà nên tìm hiểu kỹ đi không rồi vỡ mộng. Tôi chỉ có thể nói và giúp bà đến thế này thôi. Bà là đồ si tình ngu ngốc.”
Thành rõ ràng đang muốn nói điều gì đó với Hạ Vũ rồi lại như muốn giấu diếm không nói ra nữa làm Hạ Vũ hết sức tò mò. Rõ ràng là từ khi hẹn hò với Việt, thời gian gặp mặt nhau của hai đứa rất ít. Rất ít khi Việt chủ động hẹn gặp Hạ Vũ, khi đi chơi cùng nhau Việt cũng tỏ ra rất ít nói và chỉ im lặng đạp xe nghe Hạ Vũ kể chuyện này chuyện kia. Việt cũng chưa bao giờ chủ động tâm sự với Hạ Vũ về chuyện học tập cũng như những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Thỉnh thoảng Việt nói vài câu kiểu như an ủi Hạ Vũ:
“Cái bánh mà Hạ Vũ gửi mình vẫn còn giữ chưa nỡ ăn.”
“Ngày trước, khi Hạ Vũ đạp xe qua nhà mình, mình đứng trên ban công đều biết vào giờ nào là Hạ Vũ đi qua, chỉ có điều mình không nói ra thôi.”
“Hạ Vũ đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta làm bạn thế này rất vui vẻ đúng không?”
“Mình không dám chắc chắn về tình cảm của mình, nhưng có một điều mình thực sự chắc chắn đó là mình rất quan tâm đến Hạ Vũ, rất thích Hạ Vũ… nhưng yêu thì mình chưa nghĩ đ
đến.”
…
Rất nhiều những câu nói nửa vời của Việt làm Hạ Vũ phải suy nghĩ. Rõ ràng khi được đi bên cạnh người mình yêu, được ngắm
nhìn người ấy mỗi khi gần nhau thì phải vui vẻ nhưng tại sao trong lòng Hạ Vũ luôn có một nỗi bất an, lo lắng. Phải chăng Việt đang giấu Hạ Vũ điều gì?
Thấy Hạ Vũ trong lòng không yên như vậy, Hạnh quả quyết nói:
“Tao có cách này, mày xem được không nhé! Tao sẽ gọi điện mời cậu ấy đi chơi. Một người con gái không quen biết gọi điện hỏi như vậy để xem Việt trả lời thế nào?”
Hạ Vũ ngập ngừng: “Thôi, đừng làm như vậy. Nhỡ cậu ấy biết tao bày trò thì sẽ giận tao mất.”
“Giận thì giận. Tại sao trong chuyện tình cảm với Việt mày luôn ở trong thế bị động nhỉ? Có phải mày vẫn lo lắng không? Rõ ràng tâm tư mày không vui sao lại không dám nói thẳng với bạn trai mình?”
“Tao… tao…”
“Không tao tao gì cả. Bây giờ cầm điện thoại nhà tao bấm số đi để tao nói chuyện.”
Hạ Vũ cuối cùng cũng nghe theo kế hoạch của Hạnh, bấm số nhà Việt, bật loa ngoài và hồi hộp chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sau khi bố Việt chuyển máy cho Việt, Hạnh nhỏ nhẹ.
“Bạn có nhận ra giọng mình không? Có biết mình là ai không?”
“Không!” Việt đáp, lạnh lùng và ngắn gọn hệt như ngày nói chuyện với Hạ Vũ năm lớp 8. Hạ Vũ thấy vui trong lòng khi Việt đối xử với người con gái khác cũng như vậy.
“Dù không biết mình nhưng mình rất thích bạn. Chúng ta có thể gặp nhau không?”
Im lặng. Hạ Vũ nín thở đợi câu trả lời của Việt.
“Được. Ở đâu? Bao giờ?” Việt lên tiếng làm Hạ Vũ vô cùng đau đớn và thất vọng.
Hạnh cũng khá bất ngờ, nhìn Hạ Vũ rồi mím môi nói tiếp: “Chủ nhật tuần sau, 8 giờ sáng ở cổng trường bạn. Có bị trùng buổi học nào không?”
“Được. Không trùng. Vậy nhé!” Việt nói xong thì dập máy.
Hạ Vũ trong lòng không khỏi xót xa. Tại sao Việt lại có thể dễ dàng hẹn hò với những bạn gái xa lạ không quen biết như vậy? Hạ Vũ là gì của Việt? Việt đang định làm gì? Muốn Hạ Vũ phải đau khổ như thế nào nữa?
Hạnh lắc đầu: “Đấy, tao chẳng biết nói thế nào nữa. Còn hơn mười ngày nữa, mày suy nghĩ cho kỹ những gì cần nói rồi chủ nhật đến gặp cậu ta nói chuyện cho rõ ràng. Cứ như thế này mày không học được đâu. Suốt ngày chỉ nghĩ ngợi lung tung.”
Hạ Vũ không viết thư đều đặn cho Việt nữa, tự nhiên con bé muốn dừng lại để xem phản ứng của Việt như thế nào nhưng Việt cũng không hề gọi điện hay viết thư cho Hạ Vũ hỏi xem có chuyện gì xảy ra không? Chẳng lẽ vô tình là tính cách của Việt nên cậu ấy không cần nhớ rằng chính cậu ấy là người chủ động muốn Hạ Vũ làm bạn gái mình. Có người bạn trai nào mà đối xử với bạn gái như vậy không?
Hạ Vũ nghĩ và bỗng nhiên so sánh Việt với Thiên. Thiên quấn quýt và yêu Hạ Vũ biết bao nhiêu, ngày nào cũng tìm cơ hội được gặp, gặp bao nhiêu lần cũng không đủ vậy mà Việt lại hoàn toàn ngược lại.
Bây giờ thì Hạ Vũ đã hiểu được cảm giác yêu một người và đau vì một người là như thế nào. Trước đây với Trung, Thiên, Lâm, Chính, Hạ Vũ luôn là người chủ động và kiểm soát tốt tình cảm của mình. Với Thiên thì cậu ấy quá đỗi dịu dàng và nhẫn nại với tính cách hay thay đổi của Hạ Vũ nên đã làm cho Hạ Vũ được quá nuông chiều mà không hề nghĩ đến cảm giác của người khác.
Cho đến lúc này, khi chấp nhận làm bạn gái của Việt, Hạ Vũ biết mình đang chịu thiệt thòi, biết mình đang bị tổn thương,
Bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu chờ đợi, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu thù hận, bao nhiêu cố chấp giờ đây tan biến hoàn toàn trong trái tim một cô gái mười bảy tuổi. Tất cả chỉ còn đọng lại đó chính là tình yêu.
Tình yêu đơn phương khi được đáp lại như bông hoa quỳnh nở vào giữa đêm. Bông hoa ấy đã phải đợi cả một ngày dài, đợi khi tất cả mọi vạn vật đều đang say giấc nồng thì mới bừng nở và tỏa hương ngây ngất. Bông hoa ấy đã phải đợi bóng đêm tràn đến mới dám cựa mình khoe vóc dáng kiêu sa, đẹp đến rung động lòng người.
Chương 25.
Người ta bảo con người khi say rượu và khi yêu thì chẳng thể giấu được ai. Sự thay đổi của Hạ Vũ chẳng mấy chốc cũng bị đám bạn thân trong nhóm phát hiện. Ai cũng bất ngờ về chuyện Việt và Hạ Vũ là một đôi, con bé cười đến đỏ mặt khi bị bạn bè trêu chọc.
Nhưng Thiên thì khác, cậu ấy dường như biết trước việc này. Thiên chỉ khẽ cười và nói nhỏ: “Hạ Vũ, nhất định phải hạnh phúc nhé!”
Hạ Vũ ngượng nghịu gật đầu với Thiên. Cũng đúng thôi, dù sao Việt và Thiên cũng là bạn thân giống như Hạ Vũ với Hạnh, họ chắc chắn không giấu nhau điều gì, thái độ của Thiên như biết rõ mọi chuyện là điều hiển nhiên.
Hạ Vũ thích Việt, thậm chí là yêu Việt. Nhưng từ bây giờ, Hạ Vũ muốn bắt đầu với Việt bằng một tình bạn. Con bé và Việt học khác trường, lịch học thêm lại dày kín nên dĩ nhiên việc gặp nhau sẽ khó khăn và Thành trở thành người đưa thư bất đắc dĩ.
Những lá thư Hạ Vũ và Việt gửi cho nhau bao giờ cũng là một trang giấy trắng chia đôi, cả hai muốn cùng nhau chia sẻ mọi việc. Hạ Vũ bắt đầu tìm hiểu về tất cả các sở thích từ nhỏ nhất đến lớn nhất của Việt. Lạ thật, Hạ Vũ phát hiện ra dường như cả hai không có một điểm tương đồng nào cả.
Có lần gặp nhau Hạ Vũ hỏi: “Khi buồn bạn thường làm gì?”
“Mình thường đạp xe một mình lang thang.”
“Mình cũng vậy. Dường như đây là điểm chung duy nhất của chúng ta.”
“Nhưng bây giờ khi buồn thì mình lại không muốn lang thang một mình nữa, mình muốn được đi cùng Hạ Vũ, có được không?” Việt hỏi.
Hạ Vũ bật cười sung sướng: “Vậy là cuối cùng chúng ta vẫn không có điểm chung. Hai đứa mình sẽ từ bỏ một điểm chung duy nhất ư?”
“Mình cho là vậy.” Việt đáp rất chắc chắn.
Thỉnh thoảng ngoài thư ra Hạ Vũ lại mua bánh ngọt hoặc đồ ăn nhẹ gửi Thành chuyển đến cho Việt vào những hôm phải học năm tiết trên trường. Thành chép miệng:
“Tôi chả thấy thằng Việt có điểm nào tốt để bà thích như vậy cả. Nếu bà biết chuyện cậu ta thì có lẽ bà sẽ hết yêu nổi.”
“Chuyện gì?” Hạ Vũ ngạc nhiên.
“Bà biết gì về Việt ngoài mấy cái sở thích vớ vẩn viết cùng nhau trong giấy. Tôi không cố ý đọc mà chính Việt cho tôi đọc đấy. Tốt nhất bà nên tìm hiểu kỹ đi không rồi vỡ mộng. Tôi chỉ có thể nói và giúp bà đến thế này thôi. Bà là đồ si tình ngu ngốc.”
Thành rõ ràng đang muốn nói điều gì đó với Hạ Vũ rồi lại như muốn giấu diếm không nói ra nữa làm Hạ Vũ hết sức tò mò. Rõ ràng là từ khi hẹn hò với Việt, thời gian gặp mặt nhau của hai đứa rất ít. Rất ít khi Việt chủ động hẹn gặp Hạ Vũ, khi đi chơi cùng nhau Việt cũng tỏ ra rất ít nói và chỉ im lặng đạp xe nghe Hạ Vũ kể chuyện này chuyện kia. Việt cũng chưa bao giờ chủ động tâm sự với Hạ Vũ về chuyện học tập cũng như những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Thỉnh thoảng Việt nói vài câu kiểu như an ủi Hạ Vũ:
“Cái bánh mà Hạ Vũ gửi mình vẫn còn giữ chưa nỡ ăn.”
“Ngày trước, khi Hạ Vũ đạp xe qua nhà mình, mình đứng trên ban công đều biết vào giờ nào là Hạ Vũ đi qua, chỉ có điều mình không nói ra thôi.”
“Hạ Vũ đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta làm bạn thế này rất vui vẻ đúng không?”
“Mình không dám chắc chắn về tình cảm của mình, nhưng có một điều mình thực sự chắc chắn đó là mình rất quan tâm đến Hạ Vũ, rất thích Hạ Vũ… nhưng yêu thì mình chưa nghĩ đ
đến.”
…
Rất nhiều những câu nói nửa vời của Việt làm Hạ Vũ phải suy nghĩ. Rõ ràng khi được đi bên cạnh người mình yêu, được ngắm
nhìn người ấy mỗi khi gần nhau thì phải vui vẻ nhưng tại sao trong lòng Hạ Vũ luôn có một nỗi bất an, lo lắng. Phải chăng Việt đang giấu Hạ Vũ điều gì?
Thấy Hạ Vũ trong lòng không yên như vậy, Hạnh quả quyết nói:
“Tao có cách này, mày xem được không nhé! Tao sẽ gọi điện mời cậu ấy đi chơi. Một người con gái không quen biết gọi điện hỏi như vậy để xem Việt trả lời thế nào?”
Hạ Vũ ngập ngừng: “Thôi, đừng làm như vậy. Nhỡ cậu ấy biết tao bày trò thì sẽ giận tao mất.”
“Giận thì giận. Tại sao trong chuyện tình cảm với Việt mày luôn ở trong thế bị động nhỉ? Có phải mày vẫn lo lắng không? Rõ ràng tâm tư mày không vui sao lại không dám nói thẳng với bạn trai mình?”
“Tao… tao…”
“Không tao tao gì cả. Bây giờ cầm điện thoại nhà tao bấm số đi để tao nói chuyện.”
Hạ Vũ cuối cùng cũng nghe theo kế hoạch của Hạnh, bấm số nhà Việt, bật loa ngoài và hồi hộp chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sau khi bố Việt chuyển máy cho Việt, Hạnh nhỏ nhẹ.
“Bạn có nhận ra giọng mình không? Có biết mình là ai không?”
“Không!” Việt đáp, lạnh lùng và ngắn gọn hệt như ngày nói chuyện với Hạ Vũ năm lớp 8. Hạ Vũ thấy vui trong lòng khi Việt đối xử với người con gái khác cũng như vậy.
“Dù không biết mình nhưng mình rất thích bạn. Chúng ta có thể gặp nhau không?”
Im lặng. Hạ Vũ nín thở đợi câu trả lời của Việt.
“Được. Ở đâu? Bao giờ?” Việt lên tiếng làm Hạ Vũ vô cùng đau đớn và thất vọng.
Hạnh cũng khá bất ngờ, nhìn Hạ Vũ rồi mím môi nói tiếp: “Chủ nhật tuần sau, 8 giờ sáng ở cổng trường bạn. Có bị trùng buổi học nào không?”
“Được. Không trùng. Vậy nhé!” Việt nói xong thì dập máy.
Hạ Vũ trong lòng không khỏi xót xa. Tại sao Việt lại có thể dễ dàng hẹn hò với những bạn gái xa lạ không quen biết như vậy? Hạ Vũ là gì của Việt? Việt đang định làm gì? Muốn Hạ Vũ phải đau khổ như thế nào nữa?
Hạnh lắc đầu: “Đấy, tao chẳng biết nói thế nào nữa. Còn hơn mười ngày nữa, mày suy nghĩ cho kỹ những gì cần nói rồi chủ nhật đến gặp cậu ta nói chuyện cho rõ ràng. Cứ như thế này mày không học được đâu. Suốt ngày chỉ nghĩ ngợi lung tung.”
Hạ Vũ không viết thư đều đặn cho Việt nữa, tự nhiên con bé muốn dừng lại để xem phản ứng của Việt như thế nào nhưng Việt cũng không hề gọi điện hay viết thư cho Hạ Vũ hỏi xem có chuyện gì xảy ra không? Chẳng lẽ vô tình là tính cách của Việt nên cậu ấy không cần nhớ rằng chính cậu ấy là người chủ động muốn Hạ Vũ làm bạn gái mình. Có người bạn trai nào mà đối xử với bạn gái như vậy không?
Hạ Vũ nghĩ và bỗng nhiên so sánh Việt với Thiên. Thiên quấn quýt và yêu Hạ Vũ biết bao nhiêu, ngày nào cũng tìm cơ hội được gặp, gặp bao nhiêu lần cũng không đủ vậy mà Việt lại hoàn toàn ngược lại.
Bây giờ thì Hạ Vũ đã hiểu được cảm giác yêu một người và đau vì một người là như thế nào. Trước đây với Trung, Thiên, Lâm, Chính, Hạ Vũ luôn là người chủ động và kiểm soát tốt tình cảm của mình. Với Thiên thì cậu ấy quá đỗi dịu dàng và nhẫn nại với tính cách hay thay đổi của Hạ Vũ nên đã làm cho Hạ Vũ được quá nuông chiều mà không hề nghĩ đến cảm giác của người khác.
Cho đến lúc này, khi chấp nhận làm bạn gái của Việt, Hạ Vũ biết mình đang chịu thiệt thòi, biết mình đang bị tổn thương,