Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy (xem 1260)

Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy

ăn đang chấm bài kiểm tra mười lăm phút.
Đột nhiên Thanh lay Hạ Vụ dậy, ghé tai nói nhỏ: “Hạ Vũ, kia có phải thằng Việt không? Hôm nay tao thấy nó lượn qua lượn lại trước cổng trường mình mấy vòng rồi.”
Từ ô cửa sổ tầng ba, Hạ Vũ ngồi phắt dậy nghiêng đầu nhìn ra. Là Việt, chính xác là Việt đang thong thả đạp xe đi qua đi lại cổng trường con bé.
“Đúng, là cậu ta đấy, lang thang ở đây làm gì không biết.”
“Gớm, mày chưa đeo kính vào mà mắt tinh thật. Cứ hễ là Việt là mày mắt sáng như sao, tinh thần tỉnh táo. Chắc cậu ta chờ Dũng và Thiên có chuyện gì đấy!”
“Thì mày bảo tao là Việt, tao nhìn dáng quen quen nên nhận ra ngay thôi mà.”
“Này, tao hỏi nhé. Nếu giờ thằng Việt nó bảo nó thích mày thì mày trả lời thế nào?”
“Ha ha… Chuyện đó không xảy ra đâu. Mà nếu có xảy ra, van xin tao thích lại chắc tao đá cho vài cái luôn.” Hạ Vũ khẽ cười vì câu hỏi của Thanh nên đáp bừa cho vui vẻ.
Hạ Vũ biết chứ, cái ngày ấy sẽ không bao giờ xảy ra thì cứ bốc phét cho nó hoành tráng.
Ngay sau khi tan học, Hạ Vũ cũng không thèm để ý xem có thấy Việt gặp Thiên và Dũng không mà lên xe cùng Hạnh đi về nhà luôn. Đi được một đoạn đường, bỗng nhiên Hạnh ngồi phía sau, đập đập vai Hạ Vũ hỏi nhỏ:
“Hạ Vũ, đằng sau tụi mình hình như là bạn Việt mày thích đấy!”
Hạ Vũ giật bắn mình khẽ quay đầu lại, trông thấy Việt thì hốt hoảng quay lên tiếp tục nhìn đường lái xe. Việt ư? Cậu ta đi phía sau Hạ Vũ làm gì? Hạ Vũ kể lại chuyện nhìn thấy Việt đi qua đi lại cổng trường và câu chuyện với Thanh cho Hạnh nghe. Hạnh cười lớn tiếng:
“Hay là cậu ta cố tình đợi mày? Cậu ta đang đi theo mày đấy!”
“Thôi, đừng vớ vẩn. Nhà mình ở gần bệnh viện tỉnh, biết đâu cậu ta đến thăm người ốm.”
Hạ Vũ nói và ra sức đạp xe nhanh hơn. Lâu nay chỉ mình Hạ Vũ đạp xe phía sau Việt, lâu nay chỉ là con bé luôn ở đằng sau cậu ấy. Bây giờ đổi lại có chút không quen và không tin đây là sự thật. Hạ Vũ cảm thấy có người cũng đang cố gắng đạp nhanh hơn để đuổi kịp mình, chân tay con bé trở nên vô cùng luống cuống. Chẳng mấy mà Việt đã đuổi kịp Hạ Vũ, lên cấp ba cậu ấy không còn đi cái xe đạp nhỏ mini kia nữa.
“Chiều nay Hạ Vũ có phải học thêm môn gì không?” Việt đột ngột lên tiếng hỏi xem như không thấy Hạnh ngồi phía sau cũng đang hết sức ngạc nhiên. Hạ Vũ ú ớ, nói không rõ lời:
“Sao lại hỏi vậy? Để.. để làm gì?”
“Mình muốn gặp mặt nói chuyện riêng với Hạ Vũ.”
“Nói… nói gì… chúng ta có chuyện gì để nói à? Mình học thể dục đến 5 giờ chiều.”
“Được, vậy 5 giờ chiều mình sẽ đợi Hạ Vũ ở cổng trường chỗ học thể dục nhé!”
Việt nói rồi rất nhanh xoay đầu xe lại đi ngược đường để về nhà. Hạ Vũ vẫn chưa hoàn hồn, thở dốc, tim đập rất nhanh và mạnh. Hạnh không thể tin nổi hét lên:
“Trời ơi, thật là bất ngờ. Việt hẹn hò với mày kìa. Điều mày mơ đã thành sự thật kìa. Mày nói gì đi chứ? Vui quá quên hết cả bạn bè như người vô hình ngồi phía sau rồi hả?”
“Tao, tao chẳng hiểu chuyện gì nữa.” Hạ Vũ giọng run run.
Đột nhiên Hạnh nói với giọng nghiêm túc: “Mày có đoán được tại sao Việt làm vậy không? Liệu có phải lại là trò chơi của cậu ta? Liệu có phải là lời thách đố của ai đó? Liệu có phải Thiên nhờ cậu ta, gửi gắm mày cho cậu ta? Mày nên hiểu mọi chuyện cho rõ ràng trước khi quyết định việc gì đó. Tao rất lo cho mày.”
Đang vui trong lòng nhưng câu nói của Hạnh làm Hạ Vũ đắn đo: “Ừ. Tao cũng không nghĩ ra vì sao Việt làm vậy nữa. Hay là… chiều nay không nên gặp…”
“Phải gặp chứ… Gặp mới biết và hỏi được mọi chuyện. Ý tao là mày đừng nên vui mừng hy vọng quá kẻo lại thất vọng và chịu tổn thương. Cứ để mọi chuyện bình thường.”
Lời khuyên của Hạnh cũng chỉ là lời khuyên. Khi một tình cảm đơn phương suốt năm năm trời được đền đáp, dù chỉ là một cái hẹn không rõ đầu đuôi, không rõ nội dung nhưng với Hạ Vũ là một sự kiện vô cùng trọng đại trong cuộc đời. Hồi hộp, lo lắng, vui mừng, hạnh phúc… chưa bao giờ Hạ Vũ lại thấy mình có nhiều cảm giác trong người như lúc này.
Hạ Vũ mang nhật ký ra và viết ngay sự kiện này vào trong sổ, vẻ mặt tràn đầy niềm vui.
Trong bữa cơm trưa hôm ấy, bố nhìn Hạ Vũ vừa cười vừa hỏi:
“Hạ Vũ, con có ăn cơm đi không hả? Từ lúc đi học về đến giờ cứ như người trên cung trăng vậy!”
“Dạ, con mới ở cung trăng về thật mà!” Hạ Vũ ngoác miệng cười với cả nhà.

Chương 12: Chương 24 – 25
Ads Buổi chiều hôm nay với Hạ Vũ thật đẹp, gió thổi nhẹ, nắng cũng như dịu dàng hơn. Đã bao lâu rồi Hạ Vũ không cảm nhận được niềm vui như thế này. Đã bao lâu rồi Hạ Vũ mới có cảm giác lâng lâng như ở trên mây, lơ lửng giữa bầu trời cao trong xanh và thăm thẳm…
Hạ Vũ đi học sớm hơn, rẽ qua nhà Dũng và kể hết mọi chuyện với Dũng. Dũng ngạc nhiên không kém gì Hạnh:
“Cái gì, bà nói là thằng Việt đi theo hẹn chiều nay gặp bà? Có nghe nhầm không vậy?”
“Không nhầm đâu, sự thật đấy. Tôi chỉ sợ Việt đang bày trò trêu chọc tôi thôi, năm năm rồi cậu ấy có nhìn tôi một cái nào đâu.” Giọng Hạ Vũ buồn bã.
“Sợ gì. Cậu ta giả vờ thì bà giả vờ lại. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cứ thế mà áp dụng.”
“Nhưng tôi thích cậu ấy là thật lòng, làm sao giả vờ được.”
“Nếu vậy thì phải chấp nhận rủi ro. Chấp nhận có thể sẽ xảy ra những chuyện đau lòng nếu gặp Việt. Bà có còn muốn gặp nữa không?”
“Muốn.” Hạ Vũ gật đầu quả quyết. “Nhưng không phải ở cổng trường mình, tôi vẫn chưa muốn bạn bè biết chuyện. Ông gọi điện bảo Việt đợi ở cổng trường cũ cạnh hàng chú Tư được không?”
“Được rồi, yên tâm! Tôi sẽ bảo. Hy vọng là cậu ta sẽ đối xử tốt với bà, nếu có ý đồ gì đó, tôi nghĩ cậu ta không tìm cách công khai đi theo sau bà đâu.” Dũng nói vài lời để Hạ Vũ yên tâm.
Cả buổi học thể dục Hạ Vũ cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên, Thanh rất tò mò vì thái độ của Hạ Vũ nhưng con bé vẫn chưa dám chắc mọi chuyện nên không dám nói với Thanh.
Cuối cùng thì buổi học kết thúc, đúng 5 giờ chiều Hạ Vũ đạp xe về trường cũ đợi Việt. Thế nhưng đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Nghĩ lại ngày trước đã từng đứng ở đây đợi Việt, đã từng khóc không biết bao nhiêu lần vì Việt, Hạ Vũ đau lòng nhủ thầm: “Hóa ra cậu ta lại trêu mình!”.
Hạ Vũ không khóc, con bé cắn chặt môi kiềm chế không để mình không bật khóc. Nhất định không được khóc, xem như không có chuyện gì xảy ra và không được tỏ ra yếu đuối. Hạ Vũ lại ra quán nét, tìm Đức để tâm sự.
Cơn Mưa Nhỏ: Em không biết mình đã làm sai điều gì nữa. Chỉ có điều trái tim em đau lắm. Em đã làm gì mà cậu ấy cứ đem em ra làm trò đùa như thế? Em đáng bị đối xử vậy sao? Tim cậu ta là sắt đá hay là gì? Khi anh yêu một người, anh sẽ đối xử với người ấy như thế nào?
Kẻ Sầu Đời: Khi anh yêu một người, dù cho người ấy có yêu anh hay không thì anh sẽ luôn lắng nghe người ấy. Người ấy vui thì anh vui, người ấy buồn thì anh buồn, tâm trạng của người ấy thế nào tâm trạng anh như thế. Và một điều quan trọng là, anh sẽ chẳng bao giờ làm người ấy khóc, chẳng bao giờ làm người ấy có cảm giác đau lòng hay nghi ngờ tình cảm của anh. Anh cũng không mong người ấy phái đáp lại anh, chỉ cần vẫn cảm nhận được người ấy, thế là đủ.
Cơn Mưa Nhỏ: Anh nói hay thế. Giá mà Việt có thể nói với em câu đấy.
Kẻ Sầu Đời: Có thể cậu ta đợi em ở chỗ hẹn. Có thể Dũng đã không kịp nhắn chỗ hẹn mới v

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ác Quỷ bên em

Ca Thay Tim Định Mệnh

Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng

Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ

Đổ vỡ