Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương (xem 4216)

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

iếng.
- Không được bắt nạt người ta, Bách hư hỏng…
Tôi không nhìn được vẻ mặt của Hoàng Bách, chỉ cảm thấy cơ thể hắn chấn động không nhỏ, tay trái đang ôm tôi càng thêm chặt. Nửa giây sau, hắn dùng tay phải nâng cằm tôi lên, chậm rãi hạ môi xuống, cắn mút nhẹ nhàng, lưu luyến không rời.
Tính đến thời điểm hiện tại, chúng tôi đã chính thức yêu nhau được hơn một năm. Bạch công tử nhà tôi tuy là trai tân, nhưng dù sao cũng là đàn ông chính hiệu, trong đầu dĩ nhiên không thể thiếu những ý nghĩ không trong sáng, dù hắn có biết cách kiềm chế bản thân thế nào đi chăng nữa thì vẫn không ngăn được bản tính đàn ông trỗi dậy trong một vài tình huống. Nhưng con người này lại rất nguyên tắc, tại thời điểm cả hai đều đã thở hổn hển không còn lí trí, hắn vấn có thể ép mình dừng lại, sau đó ôm tôi thật chặt kìm nén.
Chị Hân nói, đàn ông ở bên cạnh người con gái mình yêu mà có thể làm được như Hoàng Bách chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hồi anh chị tôi yêu nhau cũng là lên xe trước rồi mới mua vé đó chứ. Mà lí do bà chị tôi đưa ra là thương chồng, sợ anh tôi nhịn lâu sẽ hỏng. Nghe chị ấy nói vậy tôi cũng hoang mang, lỡ Bạch công tử nhà tôi nhịn lâu rồi “hỏng” thì sao? Vì lí do này mà một thời gian tôi còn tránh tiếp xúc thân (Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ) mật và gần gũi với hắn nữa đấy, làm mọi người ai cũng nghĩ chúng tôi cãi nhau, còn hắn thì giận tôi suốt mấy ngày liền sau khi biết nguyên nhân. Nhưng lo nghĩ thì vẫn không biến mất, vì hạnh phúc tương lai sau này, mấy lần đến thời điểm quyết định, tôi đều ngầm đồng ý cho hắn hành động, vậy mà người này vẫn giữ nguyên tắc không hề động thủ, chỉ nói là chờ cưới đã. Và lần này cũng chẳng là ngoại lệ.
Hoàng Bách ôm tôi rất chặt, cằm chôn ở hõm cổ tôi, cứng nhắc bất động thật lâu mới khó khăn khàn khàn lên tiếng.
- Nửa năm nữa thôi, chờ đến ngày chúng mình cưới xem tôi thu phục em thế nào…_Hơi thở vẫn thật nặng nề, quyến luyến.
Tôi cuộn người trong lòng hắn, toàn thân mềm nhũn, nghe hắn nói vậy tuy rất muốn phản kháng nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể dụi đầu vào ngực hắn nhè nhẹ. Ai biết người này lại lên cơn điên gì, đột nhiên ập đến cắn mạnh vào môi tôi đau muốn ứa máu, sau đó ngấu nghiến dày vò nó một hồi mới buông tha để tôi vào nhà. Cũng may là Tiểu Hắc suốt quá trình đã ngủ từ lâu, lúc tôi gọi mới lờ đờ tỉnh dậy xuống xe.
Và không như dự đoán của bác sĩ, ngày mùng bốn tháng năm đó, cả nhà tôi bỗng chốc loạn thành một đoàn. Không biết anh tôi kiếm ở đâu mấy câu chuyện tiếu lâm, về nhà đem kể cho chị dâu tôi nghe để giải sầu, ai ngờ hiệu quả vượt quá mức cần thiết, chị Hân vừa nghe vừa ôm bụng cười lăn lộn mãi không ngừng cho đến khi bụng bắt đầu đau mới thôi. Thế là cháu tôi được sinh sớm so với dự kiến cả chục ngày, chuyện này về sau vẫn luôn là mẩu chuyện tâm đắc được tôi kể cho cháu mình về bố nó mỗi lần bố mẹ nó đem con ném cho tôi.
Lúc đó tôi đang ở cửa hàng, nghe tin liền vội vàng ném lại công tác cùng Bảo Yến phóng xe vào bệnh viện, với mong ước được đón cháu chào đời cùng mọi người, ai ngờ vẫn chậm một bước. Tôi đến thì hai mẹ con chị Hân đã được đưa về phòng hồi sức, nghe nói là đẻ mổ nhưng hai mẹ con đều rất khỏe mạnh, nên chỉ cần nằm viện vài ngày chờ vết mổ ổn định là có thể về nhà.
Cháu tôi là một cậu bé vô cùng kháu khỉnh, mang đôi mắt cười cong cong của mẹ, mỗi khi ai trêu đùa hay cưng nựng đều tít lại, những phần khác đều giống bố như đúc. Chẳng biết có phải vì thế mà tôi vừa yêu vừa ghét đứa cháu này hay không, còn mọi người ai nấy đều yêu quý nó vô cùng, đến cả Tiểu Hắc khi được tôi cho xem ảnh của thằng bé cũng xoắn xuýt cả lên cứ ôm khư khư điện thoại ngắm nghía, nghe chừng là rất háo hức muốn gặp cậu chủ nhỏ. Vì vậy ngày thứ hai mẹ con chị Hân ở viện, bố mẹ tôi vẫn phải đi làm nên tôi đảm nhận nhiệm vụ mang cơm vào cho bố mẹ của cháu trai liền dắt theo Tiểu Hắc đi cùng.
Nhưng có một chuyện tôi không hề muốn đã xảy ra.
Tiểu Hắc mất tích.
Chương 32: Đoàn Viên
Ads Từ ngày Tiểu Hắc lớn đến nay, nếu đi tới những nới gần nhà, toàn người quen thì không sao, còn nếu là nơi đông người xa lạ, tôi đều thuyết phục nó mang dây dắt, nó cũng rất phối hợp, không còn buồn bực như trước mà vui vẻ tình nguyện, có lẽ anh chàng cũng hiểu được rằng thân hình của mình rất lớn, không mang dây dắt sẽ dễ khiến người ta sợ hãi. Lần này vào thăm mẹ con chị Hân, Tiểu Hắc còn chủ động mang dây đến trước mặt tôi, điệu bộ hớn hở vô cùng, cho thấy đứa nhỏ này háo hức muốn gặp cậu chủ nhỏ đến mức nào.
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn như tôi, vai đeo túi, một tay sách giỏ đồ, một tay dắt theo chú chó trắng lớn, kệ nệ đi từ chỗ gửi xe qua sân để vào dãy nhà khoa sản, nhìn thế nào cũng không lẫn đi đâu được, mà thực ra có thể coi như rất nổi bật, nổi bật đến mức người ta chỉ nhìn thấy mỗi mình Tiểu Hắc chứ chẳng nhìn đến tôi.
Thời điểm chúng tôi đang ở ngay lối vào, tiếng còi xe cứu thương phía sau ập đến nghe vừa chói tai vừa rợn người. Từ trong xe, bác sĩ cùng mấy hộ lý vội vã kéo giường chở bệnh nhân ra. Nằm trên giường là một phụ nữ bụng lớn, đoán chừng đang mang thai khoảng sáu hoặc bảy tháng gì đó, trên người tuy đã được đắp một tấm chăn trắng mỏng nhưng vệt máu chảy từ người dưới vẫn hiện ra rõ ràng. Hai mày cô ấy nhíu sát lại, răng cắn chặt vào nhau phát ra những tiếng hít thở khó khăn kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn, mồ hôi chảy đầy mặt, khóe mắt lệ nóng vẫn trào ra không ngừng. Bên cạnh là một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ anh trai tôi vừa bước vội theo đoàn người vừa lo lắng nắm lấy tay người phụ nữ, luôn miệng một hồi nói với bác sĩ dù có chuyện gì cũng phải cứu lấy mẹ đứa bé, một hồi lại an ủi, trấn an cô ấy. Trên người cả hai đều có nhiều vết thương lớn nhỏ vẫn chưa ngừng chảy máu, có lẽ là gặp tai nạn.
Tôi thẫn thờ nhìn bọn họ, trong lòng ngổn ngang nhiều xúc cảm khác nhau, vừa thương cảm với một nhà ba người còn chưa hoàn chỉnh kia, vừa thầm cảm thấy may mắn vì chị dâu của mình đã mẹ tròn con vuông, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sợ hãi. Sợ hãi khi danh giới giữa sự sống và cái chết đang hiện hữu ngay trước mắt mình.
Tôi không phải con người mạnh mẽ hay cứng rắn, cũng chẳng phải người có lá gan lớn, khoảnh khắc người phụ nữ kia được đẩy qua, tôi còn nghe được rõ ràng tiếng cô ấy gọi “Con ơi…” dù là rất nhỏ, những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ trào lên mang theo nỗi lo âu sợ hãi của một người mẹ có thể mất đi đứa con ruột thịt đang tồn tại ngay trong cơ thể mình như khắc vào trong đầu tôi, trái tim nặng nề đập một nhịp. Tay tôi run lên, giỏ đồ trên tay rơi xuống, thức ăn bên trong rơi đầy mặt đất. Cùng lúc đó, một tiếng sủa nhỏ vang lên, tôi như được đánh thức, vội vàng nhìn tay mình, sợi dây nối với Tiểu Hắc không biết từ lúc nào đã biến mất không còn dấu vết, mà Tiểu Hắc, đến bóng đuôi cũng không nhìn thấy.
Tiểu Hắc mất tích?
KHÔNG THỂ!
- Tiểu Hắc, không chơi trốn tìm đâu nhé. Ra đây đi nào!_Tôi ở bên ngoài cửa vào, không ngừng tìm kiếm, vừa hoảng hốt đưa mắt nhìn xung quanh vừa sợ hãi gọi.
Cảm giác s

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cãi lời bố mẹ vì nghĩ 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng là đủ và cái kết buồn cho đôi trẻ yêu nhanh cưới vội

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Đọc Truyện Yêu Người Cùng Tên Voz Full

Làm sao để giúp người mình yêu?

Facebook gái xinh Nghệ An: Suýt Đẹp Gái