t để.
Bảo Yến thì giống như ăn phải bình giấm chua cực lớn, mặt mày bí xị cướp tôi từ tay Hoàng Bách kéo vào phòng nghỉ bên trong. Mặc hai người đàn ông phía ngoài muốn làm gì thì làm, nó đóng sầm cửa lại, ném tôi ngồi trên mép giường, còn mình thì đứng trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực, nhớn mày tỏ ý chỉ chờ tôi lên tiếng khai báo nữa mà thôi.
Tôi như cá nằm trên thớt, cúi đầu mím môi, hai bàn tay liên tục xoắn vào nhau, vặn vẹo lúc lâu mới hạ quyết tâm. Được rồi, chết thì chết, không chết sớm cũng phải chết muộn, chi bằng chết sớm siêu thoát sớm còn hơn. Vì vậy, tôi đem toàn bộ mọi chuyện nói cho Bảo Yến nghe.
Nghe xong, nó đập cái bốp vào đầu tôi, trừng mắt kêu gào.
- Sao tao lại quen biết với người ngu ngốc như mày cơ chứ?
Nha, đánh tôi đau như vậy còn mắng tôi ngu ngốc, người này rõ ràng là mượn dịp trả thù chuyện hồi sáng mà, đúng là nhỏ mọn chết đi được, động chút là đánh là mắng, tôi đây mới phải hoài nghi vì sao lại có thể chơi với nó bao năm qua đây này.
- Mày ý kiến cái gì?_Bảo Yến chỉ vào khuôn mặt đang nhăn nhó lên án của tôi, không mềm lòng chút nào còn vỗ cho tôi thêm cái nữa, tiếp tục lên tiếng chỉ dạy._Tao chẳng phải đã nói với mày rất nhiều lần rồi hay sao? Mày nhất định không được dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy. Mới bị đánh mấy cái thì có đáng là gì chứ, so với thời gian mày chờ đợi hắn suốt mấy năm qua có thấm vào đâu.
- Nhưng mà…
- Không cho phép ý kiến!_Tôi mới kịp thốt lên hai tiếng đã lại bị Bảo Yến đánh phủ đầu. Nó trừng mắt liếc xéo tôi, đập mạnh lên vai tôi, vẻ mặt nghiêm túc như trưởng bối truyền dạy kinh nghiệm quý báu cho người sau._Mày, từ lúc này, không được quan tâm hắn, không được thân mật với hắn, cũng không được để hắn dắt mũi. Hắn muốn cái gì cũng chỉ được phép nói “Không”, không được phép đồng ý. Phải cứng rắn, cứng rắn đấy có biết không?
Tôi chăm chú lắng nghe, nhìn nó không chớp mắt, mím môi chậm chạp lắc đầu. Cô nương này đang nói cái gì vậy? Mấy thứ này có lợi ích với tôi sao? Không quan tâm hắn, tôi làm không được. Không được thân mặt với hắn, chẳng phải đã sớm vượt biên rồi hay sao. Còn cái gì đồng ý với không, tôi thật sự khó mà tiêu hóa nổi hàm ý sâu xa trong lời nói của người này a…
Bảo Yến chán nản liếc tôi một cái, lắc đầu xoa trán thở dài tỏ vẻ “hạt ủng không thể nảy mầm”, qua vài phút sau, nó cuối cùng cũng có thể kìm ném ý nghĩ muốn đập cho tôi một trận.
- Tao hỏi mày, có muốn cuộc sống sau này tươi đẹp như ánh mặt trời hay không?
Hỏi thừa! Đó không phải là ước vọng lớn lao nhất cuộc đời tôi hay sao, vì thế tôi không buồn suy nghĩ gì, kiên định gật đầu chắc nịch. Liền sau đó, khóe miệng Yến cô nương nhếch lên một độ cong hoàn mỹ gian xảo, hướng tôi phát ra những tia sáng chói lóa: “Vậy thì nghe tao!”
Không biết có phải vì cửa hàng hôm nay có trai đẹp ghé qua hay không, cả buổi chiều công việc của chúng tôi hết sức bận rộn, khách hàng bỗng dưng đông đột xuất, mà đa phần đều là chị em phụ nữ.
Tôi và Bảo Yến ngồi một bên cắt hoa, gói hoa, nhìn hai người đàn ông nào đó đang niềm nở tiếp đón, giới thiệu các loại hoa cho mấy khách hàng vừa bước vào, nghiến răng nghiến lợi trừng, trừng, trừng. Trừng chết các người, trừng chết các người! Ở trước mặt chị đây còn dám cười vui vẻ như vậy với phụ nữ khác, thế mà mở miệng ra là yêu người ta, thương người ta, chỉ có duy nhất người ta, hừ…Đàn ông đều là một đám đào hoa đáng chết. Đáng chết, đáng chết, đáng chết…
Dồn toàn lực vào cái kéo trên tay, tôi hừng hực khí thế cắt cuống hoa rồi đưa cho Bảo Yến. Ai ngờ cô nương nhà tôi bình thường luôn coi đàn ông như cỏ rác, không buổn để tâm đến, hôm nay lại đang tức giận ngút trời vừa bắn đạn pháo về phía đám người đang xúm lại trong cửa hàng, vừa ra sức siết giấy gói hoa trong tay, cơ hồ đã muốn vò nát chúng ra rồi. Giấy gói của tôi, hoa của tôi, tiền của tôi…thật là đáng thương mà! Chính người này kêu tôi không được ghen, cũng không được để bản thân sa lưới, vậy mà giờ…nhìn nó xem, chẳng phải đang ghen đến mức sắp chua chết người khác rồi hay sao.
Liếc nhìn đám đông đang nhốn nháo kia một cái, lại cẩn thận dò xét người bên cạnh một lượt, tôi lập tức quyết định ĐÓNG CỬA NGHỈ SỚM. Tiền không kiếm hôm nay có thể kiếm hôm khác, thế nhưng tâm trạng không tốt thì hậu quả hết sức nghiêm trọng, nhất là quả bom nổ chậm bên người tôi đây, vì đảm bảo tính mạng của mình cũng như tính mạng người khác, tôi đây đành miễn cưỡng hi sinh thân mình vậy.
Dù đóng cửa sớm, nhưng tôi vẫn không muốn về nhà chút nào, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh “được” mẹ đại nhân chiếu cố, “được” chị dâu tương lai ân cần hỏi thăm hay ánh mắt nhìn thủng xuyên thẳng của anh trai…là cả người tôi đã lạnh toát cả rồi. Tôi còn chưa chuẩn bị xong tinh thần đâu, làm sao có thể chống đỡ nổi đây? Tất cả cũng tại cái người bộ dáng hại nước hại dân lòng dạ âm hiểm đang ngồi bên cạnh tôi thôi, lúc nào cũng cười, cười cái khỉ ấy, tức chết đi được!
- Cậu về trước đi, tôi có việc đi đây một lát._Không được về cùng hắn, không thể về cùng hắn, hơn nữa Bảo Yến đã dặn không được thân mật với hắn, vì thế là nhất quyết không được về cùng!
- Tôi đưa em đi!_Bạch công tử nghe vậy lập tức tiến lên mở cửa xe giúp tôi.
Tôi nào có ngu như vậy chứ, Bảo Yến đã nói phải hạn chế ở riêng hai người a, bởi vì hắn sẽ không có cơ hội dụ dỗ tôi nữa. Lúc nói câu này, Yến cô nương còn đặc biệt nhắc nhở tôi không được nhìn vào mắt Bạch công tử, ban đầu tôi còn không hiểu, thế nhưng nghĩ lại, quả thực Yến cô nương nhà ta rất sáng suốt, tên Bạch thối kia cái gì thì không nói chứ ánh mắt hắn, thật là muốn làm người ta điên đảo mà, chỉ cần không cẩn thận một chút, nhất định sẽ bị hớp hồn đấy!
- KHÔNG CẦN! Đây là chuyện tối mật, cậu không được tham gia.
- Mẹ vợ bảo chúng ta…
- Mặc kệ mẹ vợ nhà cậu…_Cái tên này, lại còn dám mang mẹ đại nhân ra oai với tôi, hừ, tôi cứ không về đấy xem cậu làm gì được tôi?
Thấy thái độ của tôi kiên quyết như vậy, người nào đó cũng không bắt ép tôi nữa mà thay vào đó, hắn bỗng xìu mặt xuống, làm ra vẻ uất ức lắm hướng tôi chớp chớp mắt: “Gà mái…”
- KHÔNG ĐƯỢC NHÌN TÔI KIỂU ĐÓ!_Tôi vừa hét ầm lên vừa ấn mặt hắn quay sang hướng khác.
Đồ ma quỷ biến thái! Biết rõ lực sát thương của bản thân rất lớn còn chém tôi tơi bời như vậy, bảo tôi làm cách nào chịu nổi đây, tôi mà xịt máu mũi ra thì làm sao bây giờ? Cái loại biểu cảm chỉ nên có ở trẻ con như thế, vì sao một người đã trưởng thành như hắn còn dùng, hơn
nữa lại dùng rất thành công như vậy, vì sao? Ông trời có phải muốn tôi bại dưới tay hắn hay không?
Không biết vì tiếng hét vừa rồi quá lớn hay vì bộ dáng của người nào đó quá bắt mắt, xung quanh bắt đầu có người tò mò bàn luận, nhận thấy cứ như vậy cũng không ổn, tôi đang tính bỏ của chạy lấy người thì vừa hay có điện thoại gọi đến, Như Ngọc, chính là cô bé đáng yêu tôi đem về nhà hôm Valentine đó. Giọng cô bé có vẻ không ổn lắm, tôi vừa nghe được mấy câu thì nhiệt huyết sôi trào, hỏi được địa chỉ liền bay nhanh tới phòng trọ của cô bé, ném thẳng người nào đó ra khỏi đầu luôn.
Phòng trọ của Như Ngọc không lớn lắm, tôi đoán bình thường nó rất sạch sẽ, nhưng giờ phút này thì g
Bảo Yến thì giống như ăn phải bình giấm chua cực lớn, mặt mày bí xị cướp tôi từ tay Hoàng Bách kéo vào phòng nghỉ bên trong. Mặc hai người đàn ông phía ngoài muốn làm gì thì làm, nó đóng sầm cửa lại, ném tôi ngồi trên mép giường, còn mình thì đứng trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực, nhớn mày tỏ ý chỉ chờ tôi lên tiếng khai báo nữa mà thôi.
Tôi như cá nằm trên thớt, cúi đầu mím môi, hai bàn tay liên tục xoắn vào nhau, vặn vẹo lúc lâu mới hạ quyết tâm. Được rồi, chết thì chết, không chết sớm cũng phải chết muộn, chi bằng chết sớm siêu thoát sớm còn hơn. Vì vậy, tôi đem toàn bộ mọi chuyện nói cho Bảo Yến nghe.
Nghe xong, nó đập cái bốp vào đầu tôi, trừng mắt kêu gào.
- Sao tao lại quen biết với người ngu ngốc như mày cơ chứ?
Nha, đánh tôi đau như vậy còn mắng tôi ngu ngốc, người này rõ ràng là mượn dịp trả thù chuyện hồi sáng mà, đúng là nhỏ mọn chết đi được, động chút là đánh là mắng, tôi đây mới phải hoài nghi vì sao lại có thể chơi với nó bao năm qua đây này.
- Mày ý kiến cái gì?_Bảo Yến chỉ vào khuôn mặt đang nhăn nhó lên án của tôi, không mềm lòng chút nào còn vỗ cho tôi thêm cái nữa, tiếp tục lên tiếng chỉ dạy._Tao chẳng phải đã nói với mày rất nhiều lần rồi hay sao? Mày nhất định không được dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy. Mới bị đánh mấy cái thì có đáng là gì chứ, so với thời gian mày chờ đợi hắn suốt mấy năm qua có thấm vào đâu.
- Nhưng mà…
- Không cho phép ý kiến!_Tôi mới kịp thốt lên hai tiếng đã lại bị Bảo Yến đánh phủ đầu. Nó trừng mắt liếc xéo tôi, đập mạnh lên vai tôi, vẻ mặt nghiêm túc như trưởng bối truyền dạy kinh nghiệm quý báu cho người sau._Mày, từ lúc này, không được quan tâm hắn, không được thân mật với hắn, cũng không được để hắn dắt mũi. Hắn muốn cái gì cũng chỉ được phép nói “Không”, không được phép đồng ý. Phải cứng rắn, cứng rắn đấy có biết không?
Tôi chăm chú lắng nghe, nhìn nó không chớp mắt, mím môi chậm chạp lắc đầu. Cô nương này đang nói cái gì vậy? Mấy thứ này có lợi ích với tôi sao? Không quan tâm hắn, tôi làm không được. Không được thân mặt với hắn, chẳng phải đã sớm vượt biên rồi hay sao. Còn cái gì đồng ý với không, tôi thật sự khó mà tiêu hóa nổi hàm ý sâu xa trong lời nói của người này a…
Bảo Yến chán nản liếc tôi một cái, lắc đầu xoa trán thở dài tỏ vẻ “hạt ủng không thể nảy mầm”, qua vài phút sau, nó cuối cùng cũng có thể kìm ném ý nghĩ muốn đập cho tôi một trận.
- Tao hỏi mày, có muốn cuộc sống sau này tươi đẹp như ánh mặt trời hay không?
Hỏi thừa! Đó không phải là ước vọng lớn lao nhất cuộc đời tôi hay sao, vì thế tôi không buồn suy nghĩ gì, kiên định gật đầu chắc nịch. Liền sau đó, khóe miệng Yến cô nương nhếch lên một độ cong hoàn mỹ gian xảo, hướng tôi phát ra những tia sáng chói lóa: “Vậy thì nghe tao!”
Không biết có phải vì cửa hàng hôm nay có trai đẹp ghé qua hay không, cả buổi chiều công việc của chúng tôi hết sức bận rộn, khách hàng bỗng dưng đông đột xuất, mà đa phần đều là chị em phụ nữ.
Tôi và Bảo Yến ngồi một bên cắt hoa, gói hoa, nhìn hai người đàn ông nào đó đang niềm nở tiếp đón, giới thiệu các loại hoa cho mấy khách hàng vừa bước vào, nghiến răng nghiến lợi trừng, trừng, trừng. Trừng chết các người, trừng chết các người! Ở trước mặt chị đây còn dám cười vui vẻ như vậy với phụ nữ khác, thế mà mở miệng ra là yêu người ta, thương người ta, chỉ có duy nhất người ta, hừ…Đàn ông đều là một đám đào hoa đáng chết. Đáng chết, đáng chết, đáng chết…
Dồn toàn lực vào cái kéo trên tay, tôi hừng hực khí thế cắt cuống hoa rồi đưa cho Bảo Yến. Ai ngờ cô nương nhà tôi bình thường luôn coi đàn ông như cỏ rác, không buổn để tâm đến, hôm nay lại đang tức giận ngút trời vừa bắn đạn pháo về phía đám người đang xúm lại trong cửa hàng, vừa ra sức siết giấy gói hoa trong tay, cơ hồ đã muốn vò nát chúng ra rồi. Giấy gói của tôi, hoa của tôi, tiền của tôi…thật là đáng thương mà! Chính người này kêu tôi không được ghen, cũng không được để bản thân sa lưới, vậy mà giờ…nhìn nó xem, chẳng phải đang ghen đến mức sắp chua chết người khác rồi hay sao.
Liếc nhìn đám đông đang nhốn nháo kia một cái, lại cẩn thận dò xét người bên cạnh một lượt, tôi lập tức quyết định ĐÓNG CỬA NGHỈ SỚM. Tiền không kiếm hôm nay có thể kiếm hôm khác, thế nhưng tâm trạng không tốt thì hậu quả hết sức nghiêm trọng, nhất là quả bom nổ chậm bên người tôi đây, vì đảm bảo tính mạng của mình cũng như tính mạng người khác, tôi đây đành miễn cưỡng hi sinh thân mình vậy.
Dù đóng cửa sớm, nhưng tôi vẫn không muốn về nhà chút nào, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh “được” mẹ đại nhân chiếu cố, “được” chị dâu tương lai ân cần hỏi thăm hay ánh mắt nhìn thủng xuyên thẳng của anh trai…là cả người tôi đã lạnh toát cả rồi. Tôi còn chưa chuẩn bị xong tinh thần đâu, làm sao có thể chống đỡ nổi đây? Tất cả cũng tại cái người bộ dáng hại nước hại dân lòng dạ âm hiểm đang ngồi bên cạnh tôi thôi, lúc nào cũng cười, cười cái khỉ ấy, tức chết đi được!
- Cậu về trước đi, tôi có việc đi đây một lát._Không được về cùng hắn, không thể về cùng hắn, hơn nữa Bảo Yến đã dặn không được thân mật với hắn, vì thế là nhất quyết không được về cùng!
- Tôi đưa em đi!_Bạch công tử nghe vậy lập tức tiến lên mở cửa xe giúp tôi.
Tôi nào có ngu như vậy chứ, Bảo Yến đã nói phải hạn chế ở riêng hai người a, bởi vì hắn sẽ không có cơ hội dụ dỗ tôi nữa. Lúc nói câu này, Yến cô nương còn đặc biệt nhắc nhở tôi không được nhìn vào mắt Bạch công tử, ban đầu tôi còn không hiểu, thế nhưng nghĩ lại, quả thực Yến cô nương nhà ta rất sáng suốt, tên Bạch thối kia cái gì thì không nói chứ ánh mắt hắn, thật là muốn làm người ta điên đảo mà, chỉ cần không cẩn thận một chút, nhất định sẽ bị hớp hồn đấy!
- KHÔNG CẦN! Đây là chuyện tối mật, cậu không được tham gia.
- Mẹ vợ bảo chúng ta…
- Mặc kệ mẹ vợ nhà cậu…_Cái tên này, lại còn dám mang mẹ đại nhân ra oai với tôi, hừ, tôi cứ không về đấy xem cậu làm gì được tôi?
Thấy thái độ của tôi kiên quyết như vậy, người nào đó cũng không bắt ép tôi nữa mà thay vào đó, hắn bỗng xìu mặt xuống, làm ra vẻ uất ức lắm hướng tôi chớp chớp mắt: “Gà mái…”
- KHÔNG ĐƯỢC NHÌN TÔI KIỂU ĐÓ!_Tôi vừa hét ầm lên vừa ấn mặt hắn quay sang hướng khác.
Đồ ma quỷ biến thái! Biết rõ lực sát thương của bản thân rất lớn còn chém tôi tơi bời như vậy, bảo tôi làm cách nào chịu nổi đây, tôi mà xịt máu mũi ra thì làm sao bây giờ? Cái loại biểu cảm chỉ nên có ở trẻ con như thế, vì sao một người đã trưởng thành như hắn còn dùng, hơn
nữa lại dùng rất thành công như vậy, vì sao? Ông trời có phải muốn tôi bại dưới tay hắn hay không?
Không biết vì tiếng hét vừa rồi quá lớn hay vì bộ dáng của người nào đó quá bắt mắt, xung quanh bắt đầu có người tò mò bàn luận, nhận thấy cứ như vậy cũng không ổn, tôi đang tính bỏ của chạy lấy người thì vừa hay có điện thoại gọi đến, Như Ngọc, chính là cô bé đáng yêu tôi đem về nhà hôm Valentine đó. Giọng cô bé có vẻ không ổn lắm, tôi vừa nghe được mấy câu thì nhiệt huyết sôi trào, hỏi được địa chỉ liền bay nhanh tới phòng trọ của cô bé, ném thẳng người nào đó ra khỏi đầu luôn.
Phòng trọ của Như Ngọc không lớn lắm, tôi đoán bình thường nó rất sạch sẽ, nhưng giờ phút này thì g