Giấc Mơ Tình Yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Giấc Mơ Tình Yêu (xem 5798)

Giấc Mơ Tình Yêu

p chí. Nhìn họ rất giống hai cha con.
_Đức Trọng ! Đã đến lúc chúng ta phải về rồi. – Tôi lên tiếng nhắc nhở thằng bé.
_Em không muốn về bây giờ. – Thằng bé ham chơi không chịu nghe lời tôi.
_Cô muốn về bây giờ sao ? – Đức Hải tay cầm tạp chí truyền hình, mắt nhìn tôi.
_Cũng đã quá trưa rồi, nên tôi phải về nhà. – Tôi bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
_Cô đã làm xong việc đâu mà đòi về. – Đức Hải cười lạnh lẽo bảo tôi.
Tôi rùng mình ớn lạnh khi nhìn thấy nụ cười của hắn. Người tôi đông cứng, còn lồng ngực tôi bị bóp nghẹn, tôi không thể thở được. Hắn trông chẳng khác gì một ác ma.
_Cô đã nói là cô sẽ trả ơn cho tôi đúng không ? – Đức Hải lập lại câu hỏi lúc nãy.
_Đúng ! – Tôi trả lời hắn như một cái máy.
_Nếu đã muốn trả ơn cho tôi, sao cô có thể nói về là về được. Tôi vẫn còn chưa bảo cô làm hết việc nhà kia mà.
Chúa ơi ! Tôi muốn thét ầm lên. Nhất định tôi đã ngu dại bán linh hồn của mình cho quỷ rồi. Lẽ ra tôi không nên nhận lời với hắn mới phải.
_Thế nào, cô hối hận rồi đúng không ? – Đôi mắt sắc bén của hắn lại chiếu thẳng vào tôi, giọng nói của hắn giờ lạnh đến cực điểm.
_Không ! Không phải ! – Tôi lắc đầu quầy quậy. Tôi mặc dù hối hận, rất hối hận nhưng vẫn tỏ vẻ là mình không sao cả.
_Tốt, nếu đã thế, cô nghỉ ngơi một chút đi. Buổi chiều tôi sẽ giao việc cho cô làm.
_Buổi…buổi chiều ? – Tôi lắp bắp hỏi hắn – Ý của anh là tôi phải ở lại đây cả ngày sao ?
_Cô không nghe rõ lời tôi nói sao ? – Đức Hải cau mày nhìn tôi, hắn đã bắt đầu trở nên không kiên nhẫn.
Tôi cố nuốt hết tất cả những lời muốn nói xuống cổ họng. Tôi nhăn mặt nhìu mày, tôi rất muốn đưa tay lên vò đầu bứt tóc, tôi muốn kêu ầm lên, muốn đập đầu vào bờ tường. Hu hu hu ! Tôi đã tự biến mình thành nô lệ của hắn rồi.
Đức Hải bịt miệng, mặt hắn hơi rung lên, còn mắt hắn nheo lại. Hắn đang cố nín cười. Một lần nữa hắn lại không chịu được khả năng diễn xuất của tôi.
Hơn 12 giờ trưa, Đức Tiến gọi điện cho tôi.
Tôi đã bắt máy ngay sau khi biết người đang gọi cho mình là ai.
_Chào anh ! – Tôi vừa vui mừng, vừa kích động chào hắn.
_Chào em ! – Đức Tiến cũng vui vẻ chào lại tôi – Em và thằng bé đã ăn cơm trưa ?
_Em và thằng bé đã ăn cơm rồi. – Tôi lúng túng trả lời Đức Tiến. Tôi không biết hiện giờ hắn đang ở công ty hay là đang ở nhà.
Như thể giải đáp cho thắc mắc của tôi, Đức Tiến bảo tôi.
_Trưa nay, công ty bận việc nên anh không thể về nhà ăn cơm cùng em và thằng bé được. Thật may là em và thằng bé đã ăn cơm rồi.
Cơ thể căng cứng của tôi đã dần dần thả lỏng. Không hiểu tại sao, khi Đức Tiến nói rằng không thể về nhà ăn cơm trưa, tôi lại thấy an tâm và nhẹ nhõm.
_Anh đã đi ăn trưa rồi chứ ? – Tôi quan tâm hỏi hắn.
_Anh vừa mới làm xong công việc buổi sáng.
_Như thế sao được, anh phải ăn cơm mới có sức khỏe để tiếp tục làm việc chứ ?
_Em quan tâm đến anh sao ? – Đức Tiến mỉm cười hỏi tôi.
Tôi bất giác nở một nụ cười hạnh phúc và ấm áp, mỗi lần nghe được giọng nói trầm ấm và nam tính của hắn, trái tim tôi lại run lên nhè nhẹ, lòng tôi không ngừng rung động.
_Tất nhiên rồi. – Tôi đáp lại lời nói của hắn trong hơi thở.
Tôi nghe được tiếng cười của hắn trong máy điện thoại.
_Buổi chiều anh đi làm về, em có muốn anh mua gì cho em không ?
Hốc mắt tôi đỏ hoe, mũi tôi nghèn nghẹn. Đã lâu rồi, không có ai quan tâm đến sở thích của tôi giống như Đức Tiến. Mặc dù giữa tôi và hắn, không có gì để đảm bảo tương lai, và vẫn chưa nói cho đối phương biết tình cảm của mình, nhưng tôi vẫn hy vọng tôi và hắn có được một cái kết hạnh phúc. Tôi không phải là một cô gái mơ mộng, tôi sống rất thực tế.
_Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu. Lần trước, anh đã mua quà cho em rồi.
_Lần trước khác, lần này khác. Anh muốn mỗi ngày đều có thể mua quà cho em.
_Nếu thế, em cảm ơn anh, lúc nào em nghĩ ra được thứ mà em muốn mua, em sẽ nói cho anh biết. – Tôi che miệng cười, lòng tôi hân hoan vui sướng.
Tôi và Đức Hải nói chuyện với nhau một lúc, tôi mới cúp máy.



Đút điện thoại vào túi quần jean màu trắng dài đến ngang gối, tôi đứng lên. Hít một hơi thật dài, tôi cười thật tươi. Chưa có lúc nào, tôi lại thấy yêu đời và hạnh phúc nhiều như thế này.
Khu vườn trước sân nhà Đức Hải thật đẹp. Trước mặt tôi là một bể bơi rất rộng, nước trong bể trong xanh có thể nhìn xuống đến tận đáy.
Đứng trên bậc thang dẫn vào phòng khách, tôi dang rộng hai tay ra, tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời. Tôi rất muốn bay lên, muốn thỏa sức vũng vẫy trong bầu trời bao la rộng lớn, muốn thoát khỏi gông cùm của thế gian. Tôi muốn làm một con chim.
_Cô đã mơ mộng đủ chưa hả ? Nếu đủ rồi, thì hãy mau vào làm việc đi ! – Đứng sau lưng tôi, Đức Hải lạnh lùng lên tiếng.
Tôi hốt hoảng, chới với lao người ngã xuống hồ bơi trước mặt.
_Bùm ! – Thân thể tôi đập mạnh xuống nước.
Tôi vuốt nước dính trên mặt, đầu tóc và bộ quần áo tôi đều ướt sũng. Đứng ở dưới hồ bơi, tôi căm phẫn nhìn Đức Hải.
Hai tay đút vào túi quần, Đức Hải lạnh lùng nhìn tôi. Trông hắn không hề có một chút hối hận nào.
Tôi chán nản không thèm quát hắn, hay mắng hắn. Bơi đến chiếc thang dùng để trèo lên bờ, tôi tự mình leo lên.
Bộ quần áo ướt bó sát vào cơ thể tôi, còn mái tóc dính sát vào da đầu. Tôi trông chẳng khác gì một con chuột lột.
Chiếc điện thoại trong túi quần của tôi đã bị dính nước, nên màn hình đen thui.
Đức Hải cầm lấy chiếc điện thoại trên tay tôi.
_Điện thoại đã hỏng rồi, để tôi mua cho cô một cái mới. – Đức Hải nhẹ giọng bảo tôi. Nghe hắn nói giống như thể, việc tôi bị hỏng đồ không là gì cả.
Tôi điên tiết giật lấy chiếc điện thoại trên tay hắn.
_Không cần ! – Tôi cao giọng mắng.
Không muốn đứng ở đây tranh cãi với hắn, tôi bỏ đi vào trong nhà.
_Cô nên đi thay quần áo đi. Mặc quần áo ướt không tốt cho sức khỏe đâu. – Đứng nguyên ở chỗ cũ, mắt hắn nhìn bộ quần áo ướt của tôi.
_Cảm ơn. – Đang đi tôi dừng lại, tôi nhạt nhẽo trả lời hắn.
Khập khiễng, Đức Hải bước lại gần tôi.
_Để tôi đưa cô lên lầu thay quần áo.
Nghe giọng nói ám muội của hắn, tôi bất giác rùng mình. Cái gì mà đưa cô lên lầu thay quần áo ? Tôi có tay có chân, tôi tự thay được. Hơn nữa, tôi có phải là người yêu hay vợ của hắn đâu mà hắn nói có vẻ thân thiết như thế.
_Anh…anh chỉ cần cho tôi mượn một bộ quần áo của anh là được rồi. – Tôi lúng túng bảo hắn, mắt tôi không dám nhìn vào mắt hắn.
Đức Hải không nói gì, hắn chỉ im lặng đứng nhìn tôi.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, tôi thấy bứt rứt khó chịu.
_Đi theo tôi ! – Cuối cùng hắn cũng đã chịu lên tiếng giục tôi.
Mở cửa phòng ngủ ở lầu hai, hắn dẫn tôi đến một chiếc tủ quần áo làm bằng gỗ có cánh cửa làm bằng kính.
_Cô tự chọn cho mình một bộ đi.
Tôi rất muốn cười nhưng không cười nổi. Tôi biết có rất nhiều cô gái ao ước được bước vào nhà hắn, được hắn cho mượn đồ để thay. Còn tôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng đi ra khỏi đây, và không bao giờ còn phải gặp lại hắn nữa. Tôi cầu mong chân của hắn nhanh khỏi, để tôi kết thúc những ngày khổ hình vì hầu hạ hắn.
Tiến lại tủ quần áo của hắn, tôi mở cánh cửa tủ ra.
Tôi choáng váng khi nhìn thấy những bộ quần áo đủ chủng loại và màu sắc được mắc trên giá treo. Quần áo của một minh tinh có khác ! Quần áo của hắn chẳng những rất sang

Từ khóa: Giấc Mơ Tình Yêu,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Em Nợ Anh

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Chồng luôn nghĩ tôi thích lên giường với đàn ông lạ

Lắng nghe tâm sự thầm kín của 12 cung hoàng đạo

Tuổi thơ và Hiện tại