Anh thử nói xem, một con bé hơn tám tuổi đã leo trèo trên cây và biết bơi, có thể không quen thuộc với cuộc sống sông nước và rừng núi sao.
Mắt Tên kia lạnh lẽo và thâm trầm nhìn tôi.
_Nói như thế, buổi chiều hôm qua là cô cố tình diễn cho tôi xem ?
Tôi hốt hoảng vội xua tay giải thích.
_Anh..anh làm ơn đừng giận tôi. Lúc ấy tôi chỉ muốn trả đũa anh thôi. Ai bảo anh tự dưng đẩy tôi ngã xuống bể bơi, anh làm thế thật ác, nếu chẳng may tôi không biết bơi thật, tôi bị chết đuối thì sao ?
_Tôi sẽ cứu cô.
Khi nói những lời này, ánh mắt Tên kia kiên định và tràn đầy niềm tin.
Nhìn vào mắt Tên kia, tôi tin Tên kia nói thật.
Sau buổi đi chơi ngày hôm nay, tôi và Tên kia đã hiểu nhau hơn. Tôi hy vọng khi nào trở về nhà, Tên kia không còn tìm cách đối đầu và gây chiến với tôi nữa.
Tôi nhìn về khoảng không tăm tối trước mặt. Tôi thở dài, mắt lộ vẻ buồn rầu và lo lắng.
_Cô đang nghĩ gì thế ?
_Tôi không biết anh ấy có lo lắng cho chúng ta khi thấy chúng ta đi cả ngày mà vẫn chưa về không ?
Ánh mắt Tên kia kém vui, khuôn mặt trầm xuống.
_Cô rất thích anh trai tôi đúng không ?
Tôi chưa kịp trả lời Tên kia, một tiếng sét đang xé toạc chân mây và bao phủ xuống nhân gian xuất hiện.
Thằng bé đang thiu thiu ngủ, nó hoảng hốt kêu thét lên, tôi và thằng bé lại ôm chặt lấy nhau.
Tên kia kéo hai chúng tôi vào lòng. Thằng bé nằm tròn vo trong lòng Tên kia, còn tôi dựa vào vai Tên kia, tay tôi nắm chặt lấy cánh tay trái của Tên kia. Tôi vì quá sợ hãi, nên không hay hành động của mình chẳng khác gì một cô người yêu nhỏ bé đang làm nũng và đang cố kiếm tìm sự che chở và bảo vệ của Tên kia.
Không biết Tên kia đang nghĩ gì mà trên môi Tên kia nở một nụ cười, còn mắt nhìn tôi chăm chú và rực sáng.
Qua đêm nay, mối quan hệ giữa tôi và Tên kia sẽ hoàn toàn thay đổi. Số phận của tôi đã không còn đi đúng theo bánh xe của số phận nữa. Kể từ khi gặp hai anh em hắn, tôi đã dần trưởng thành lên. Tôi đã dần nhận ra rằng ái tình có thể mang lại cho người ta niềm vui, hạnh phúc và đam mê; cũng mang lại đau khổ, tổn thương và rơi lệ.
Hơn tám giờ sáng hôm sau, tôi vẫn còn ôm chặt lấy Đức Hải. Thằng bé Đức Trọng cũng đang ngủ mê mệt ở bên cạnh.
Củi gỗ đã cháy gần hết, giờ chỉ còn lại một đống than hồng.
Nhìn chúng tôi bây giờ rất giống một gia đình bị bão lũ càn quét, may mắn thoát chết, và trú tạm ở trong khu rừng âm u và ẩm ướt này.
Tiếng chim hót chào buổi sáng, gió mang theo hơi lạnh của sương sớm thổi qua, khiến tôi rùng mình run rẩy. Tôi cố tìm kiếm hơi ấm tỏa ra từ trên cơ thể Đức Hải. Vào giây phút này, tôi đã hoàn toàn quên những gì mà hắn đã gây ra cho tôi. Tôi chỉ biết, hắn đã cứu tôi hai lần, bảo vệ và che chở cho tôi và thằng bé cả đêm. Tôi biết ơn hắn và muốn làm một điều gì đó để cảm ơn hắn.
Hơi lạnh ngấm sâu vào cơ thể khiến tôi hắt xì hơi một cái.
Tiếng động đã khiến Đức Trọng và Đức Hải tỉnh ngủ. Cả hai mệt mỏi mở mắt và ngơ ngác nhìn xung quanh.
Tôi quan tâm hỏi cả hai.
_Hai người không sao chứ ? Có bị nóng sốt và đau ở đâu không ?
Thằng bé lấy tay dụi mắt, nó ngái ngủ bảo tôi.
_Nếu chị không làm ổn, em đâu có mất một giấc mơ đẹp.
Tôi không nhịn được cười.
_May mà em mơ thấy mộng đẹp, nếu em mà mơ thấy ác mộng thì chị thấy có lỗi với em lắm.
Đức Hải nhăn mặt nhìu mày, hắn cố nhấc bên chân bị bong gân lên.
Tiếng rên nho nhỏ của hắn, khiến tôi xót xa nhìn hắn, giọng tôi không dấu được vẻ lo lắng.
_Anh không sao chứ ?
Đức Hải khó nhọc trả lời.
_Tôi…tôi không sao.
Tôi biết Đức Hải nói dối. Khuôn mặt nhăn nhó đau đớn của hắn đâu có dấu được ai. Hắn vì không muốn tôi và thằng bé lo lắng cho mình, nên hắn mới cố tỏ vẻ là không có chuyện gì.
Tôi run run, nhẹ nhàng cúi xuống cầm lấy bàn chân hắn, tôi kiểm tra lại mối buộc mà tối hôm qua, tôi đã cố định bàn chân của hắn bằng hai thanh củi gỗ ở hai bên.
Thấy vẫn còn chặt, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi mong có thể nhanh chóng đưa được Đức Trọng và Đức Hải thoát ra khỏi đây. Đức Hải cần phải vào bệnh viện gấp, còn thằng bé cần được thay quần áo và ủ ấm.
Không thể nghĩ được gì với một cái bụng đói, nên tôi dặn dò cả hai.
_Hai người ở đây chờ tôi. Tôi sẽ đi quanh ở đây xem có thứ gì ăn được không.
Đức Hải khôi hài trêu tôi.
_Cô nên cẩn thận, ở trong rừng có rất nhiều rắn.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
_Anh im đi ! Nếu tôi mà bị rắn cắn chết, tôi sẽ nguyền rủa anh suốt đời.
Thằng bé cũng phụ họa theo tôi.
_Chị Khánh Băng nói đúng ! Chú không được phép nói độc mồm như thế.
Đức Hải cau mày nhìn thằng bé.
_Cháu về phe ai thế hả ?
Thằng bé chu miệng đáp.
_Tất nhiên là phải về phe của chị Khánh Băng rồi. Một người nhát gan như chú thì làm được gì.
_Thằng nhóc kia ! Muốn ăn đánh không ?
Đức Hải hét ầm lên. Tay hắn dứ dứ một cây củi gỗ mục nhỏ trước mặt. Hắn muốn trừng phạt thằng bé vì dám cười nhạo hắn.
Thằng bé chạy ra khỏi chòi, đứng cách xa Đức Hải hơn ba mét, nó vừa cười vừa trêu tức hắn.
_Cháu nói có gì sai mà chú đòi đánh cháu. Có chị Khánh Băng ở đây làm chứng, chẳng phải tối hôm qua chú đã hét ầm lên khi chị ấy vặn cổ chân của chú là gì ?
_Thằng nhóc kia !
Hắn cao giọng quát thằng bé, mặt hắn hầm hầm tức giận, mắt hắn nổi lửa. Hắn đang chuẩn bị thiêu chết thằng bé và người đang đứng bên cạnh hắn là tôi đây.
Để tránh hắn bộc phát tức giận và đánh lây sang cả mình, tôi cũng chạy ra khỏi chòi và đứng cười ngặt ngẽo với thằng bé.
Đức Hải hết chịu nổi hai chúng tôi, hắn loạng choạng đứng dậy, rồi lò cò đuổi theo chúng tôi.
Tôi và thằng bé vừa hét vừa chạy ở đằng trước, hai chúng tôi cười sặc sụa, cười đến chảy cả nước mắt. Chỉ tội nghiệp cho khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú của hắn, giờ đã biến thành nhăn nhó vặn vẹo.
Chỉ chạy được một lúc, hắn mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
Tôi và thằng bé cũng ngừng chạy. Cúi gập người xuống, tôi vừa thở vừa nói không ra hơi.
_Chúng..chúng ta đình chiến. Tôi…tôi phải đi kiếm thức ăn đây.
Miệng nói, chân tôi dợm bước.
Mưa suốt cả buổi chiều và buổi tối hôm qua, nên khu rừng trở nên ẩm ướt. Mùi đất ướt, mùi lá cây mục khiến tôi nhăn mũi. Tôi vừa đi vừa co ro xoa hai tay vào nhau.
Khu rừng chỉ toàn cây rừng, nên rất khó kiếm thức ăn. Đã đi được một đoạn khá xa, nhưng tôi vẫn chưa tìm được một cây ăn quả nào, hay tìm được một con suối có tôm cá. Chẳng lẽ chúng tôi phải nhịn đói cho đến khi có ai đó đến đây cứu chúng tôi ? Nếu chẳng may không có ai đến tìm chúng tôi, vậy thì cả ba chúng tôi phải chết vì đói ở đây sao ?
Càng nghĩ tôi càng thấy thương tâm và đau lòng. Tôi và Đức Hải là người lớn còn chịu đựng được cơn đói hành hạ, nhưng thằng bé còn quá nhỏ, nó xứng đáng được chăm sóc và bảo vệ tốt hơn.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng tôi cũng tìm được một dòng suối nhỏ. Lúc này, khuôn mặt căng cứng của tôi mới từ từ giãn ra được một nụ cười nhẹ nhõm và an tâm.
Có suối đồng nghĩa là sẽ có cá hoặc tôm.
Tôi nhanh chân chạy lại gần, mắt tôi quan sát xung quanh. Nụ cười trên môi tôi ngày càng sâu, khi tôi phát hiện dòng suối này không sâu lắm và có rất nhiều cá đang tung tăng bơi lôi.
_Tuyệt quá !
Tôi sung sướng kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu của tôi đã khiến mấy con cò đang kiếm ăn ở quanh đây, kêu toán loạn và bay vút lên cao.
Tôi xoa hai tay vào n
Mắt Tên kia lạnh lẽo và thâm trầm nhìn tôi.
_Nói như thế, buổi chiều hôm qua là cô cố tình diễn cho tôi xem ?
Tôi hốt hoảng vội xua tay giải thích.
_Anh..anh làm ơn đừng giận tôi. Lúc ấy tôi chỉ muốn trả đũa anh thôi. Ai bảo anh tự dưng đẩy tôi ngã xuống bể bơi, anh làm thế thật ác, nếu chẳng may tôi không biết bơi thật, tôi bị chết đuối thì sao ?
_Tôi sẽ cứu cô.
Khi nói những lời này, ánh mắt Tên kia kiên định và tràn đầy niềm tin.
Nhìn vào mắt Tên kia, tôi tin Tên kia nói thật.
Sau buổi đi chơi ngày hôm nay, tôi và Tên kia đã hiểu nhau hơn. Tôi hy vọng khi nào trở về nhà, Tên kia không còn tìm cách đối đầu và gây chiến với tôi nữa.
Tôi nhìn về khoảng không tăm tối trước mặt. Tôi thở dài, mắt lộ vẻ buồn rầu và lo lắng.
_Cô đang nghĩ gì thế ?
_Tôi không biết anh ấy có lo lắng cho chúng ta khi thấy chúng ta đi cả ngày mà vẫn chưa về không ?
Ánh mắt Tên kia kém vui, khuôn mặt trầm xuống.
_Cô rất thích anh trai tôi đúng không ?
Tôi chưa kịp trả lời Tên kia, một tiếng sét đang xé toạc chân mây và bao phủ xuống nhân gian xuất hiện.
Thằng bé đang thiu thiu ngủ, nó hoảng hốt kêu thét lên, tôi và thằng bé lại ôm chặt lấy nhau.
Tên kia kéo hai chúng tôi vào lòng. Thằng bé nằm tròn vo trong lòng Tên kia, còn tôi dựa vào vai Tên kia, tay tôi nắm chặt lấy cánh tay trái của Tên kia. Tôi vì quá sợ hãi, nên không hay hành động của mình chẳng khác gì một cô người yêu nhỏ bé đang làm nũng và đang cố kiếm tìm sự che chở và bảo vệ của Tên kia.
Không biết Tên kia đang nghĩ gì mà trên môi Tên kia nở một nụ cười, còn mắt nhìn tôi chăm chú và rực sáng.
Qua đêm nay, mối quan hệ giữa tôi và Tên kia sẽ hoàn toàn thay đổi. Số phận của tôi đã không còn đi đúng theo bánh xe của số phận nữa. Kể từ khi gặp hai anh em hắn, tôi đã dần trưởng thành lên. Tôi đã dần nhận ra rằng ái tình có thể mang lại cho người ta niềm vui, hạnh phúc và đam mê; cũng mang lại đau khổ, tổn thương và rơi lệ.
Hơn tám giờ sáng hôm sau, tôi vẫn còn ôm chặt lấy Đức Hải. Thằng bé Đức Trọng cũng đang ngủ mê mệt ở bên cạnh.
Củi gỗ đã cháy gần hết, giờ chỉ còn lại một đống than hồng.
Nhìn chúng tôi bây giờ rất giống một gia đình bị bão lũ càn quét, may mắn thoát chết, và trú tạm ở trong khu rừng âm u và ẩm ướt này.
Tiếng chim hót chào buổi sáng, gió mang theo hơi lạnh của sương sớm thổi qua, khiến tôi rùng mình run rẩy. Tôi cố tìm kiếm hơi ấm tỏa ra từ trên cơ thể Đức Hải. Vào giây phút này, tôi đã hoàn toàn quên những gì mà hắn đã gây ra cho tôi. Tôi chỉ biết, hắn đã cứu tôi hai lần, bảo vệ và che chở cho tôi và thằng bé cả đêm. Tôi biết ơn hắn và muốn làm một điều gì đó để cảm ơn hắn.
Hơi lạnh ngấm sâu vào cơ thể khiến tôi hắt xì hơi một cái.
Tiếng động đã khiến Đức Trọng và Đức Hải tỉnh ngủ. Cả hai mệt mỏi mở mắt và ngơ ngác nhìn xung quanh.
Tôi quan tâm hỏi cả hai.
_Hai người không sao chứ ? Có bị nóng sốt và đau ở đâu không ?
Thằng bé lấy tay dụi mắt, nó ngái ngủ bảo tôi.
_Nếu chị không làm ổn, em đâu có mất một giấc mơ đẹp.
Tôi không nhịn được cười.
_May mà em mơ thấy mộng đẹp, nếu em mà mơ thấy ác mộng thì chị thấy có lỗi với em lắm.
Đức Hải nhăn mặt nhìu mày, hắn cố nhấc bên chân bị bong gân lên.
Tiếng rên nho nhỏ của hắn, khiến tôi xót xa nhìn hắn, giọng tôi không dấu được vẻ lo lắng.
_Anh không sao chứ ?
Đức Hải khó nhọc trả lời.
_Tôi…tôi không sao.
Tôi biết Đức Hải nói dối. Khuôn mặt nhăn nhó đau đớn của hắn đâu có dấu được ai. Hắn vì không muốn tôi và thằng bé lo lắng cho mình, nên hắn mới cố tỏ vẻ là không có chuyện gì.
Tôi run run, nhẹ nhàng cúi xuống cầm lấy bàn chân hắn, tôi kiểm tra lại mối buộc mà tối hôm qua, tôi đã cố định bàn chân của hắn bằng hai thanh củi gỗ ở hai bên.
Thấy vẫn còn chặt, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi mong có thể nhanh chóng đưa được Đức Trọng và Đức Hải thoát ra khỏi đây. Đức Hải cần phải vào bệnh viện gấp, còn thằng bé cần được thay quần áo và ủ ấm.
Không thể nghĩ được gì với một cái bụng đói, nên tôi dặn dò cả hai.
_Hai người ở đây chờ tôi. Tôi sẽ đi quanh ở đây xem có thứ gì ăn được không.
Đức Hải khôi hài trêu tôi.
_Cô nên cẩn thận, ở trong rừng có rất nhiều rắn.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
_Anh im đi ! Nếu tôi mà bị rắn cắn chết, tôi sẽ nguyền rủa anh suốt đời.
Thằng bé cũng phụ họa theo tôi.
_Chị Khánh Băng nói đúng ! Chú không được phép nói độc mồm như thế.
Đức Hải cau mày nhìn thằng bé.
_Cháu về phe ai thế hả ?
Thằng bé chu miệng đáp.
_Tất nhiên là phải về phe của chị Khánh Băng rồi. Một người nhát gan như chú thì làm được gì.
_Thằng nhóc kia ! Muốn ăn đánh không ?
Đức Hải hét ầm lên. Tay hắn dứ dứ một cây củi gỗ mục nhỏ trước mặt. Hắn muốn trừng phạt thằng bé vì dám cười nhạo hắn.
Thằng bé chạy ra khỏi chòi, đứng cách xa Đức Hải hơn ba mét, nó vừa cười vừa trêu tức hắn.
_Cháu nói có gì sai mà chú đòi đánh cháu. Có chị Khánh Băng ở đây làm chứng, chẳng phải tối hôm qua chú đã hét ầm lên khi chị ấy vặn cổ chân của chú là gì ?
_Thằng nhóc kia !
Hắn cao giọng quát thằng bé, mặt hắn hầm hầm tức giận, mắt hắn nổi lửa. Hắn đang chuẩn bị thiêu chết thằng bé và người đang đứng bên cạnh hắn là tôi đây.
Để tránh hắn bộc phát tức giận và đánh lây sang cả mình, tôi cũng chạy ra khỏi chòi và đứng cười ngặt ngẽo với thằng bé.
Đức Hải hết chịu nổi hai chúng tôi, hắn loạng choạng đứng dậy, rồi lò cò đuổi theo chúng tôi.
Tôi và thằng bé vừa hét vừa chạy ở đằng trước, hai chúng tôi cười sặc sụa, cười đến chảy cả nước mắt. Chỉ tội nghiệp cho khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú của hắn, giờ đã biến thành nhăn nhó vặn vẹo.
Chỉ chạy được một lúc, hắn mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
Tôi và thằng bé cũng ngừng chạy. Cúi gập người xuống, tôi vừa thở vừa nói không ra hơi.
_Chúng..chúng ta đình chiến. Tôi…tôi phải đi kiếm thức ăn đây.
Miệng nói, chân tôi dợm bước.
Mưa suốt cả buổi chiều và buổi tối hôm qua, nên khu rừng trở nên ẩm ướt. Mùi đất ướt, mùi lá cây mục khiến tôi nhăn mũi. Tôi vừa đi vừa co ro xoa hai tay vào nhau.
Khu rừng chỉ toàn cây rừng, nên rất khó kiếm thức ăn. Đã đi được một đoạn khá xa, nhưng tôi vẫn chưa tìm được một cây ăn quả nào, hay tìm được một con suối có tôm cá. Chẳng lẽ chúng tôi phải nhịn đói cho đến khi có ai đó đến đây cứu chúng tôi ? Nếu chẳng may không có ai đến tìm chúng tôi, vậy thì cả ba chúng tôi phải chết vì đói ở đây sao ?
Càng nghĩ tôi càng thấy thương tâm và đau lòng. Tôi và Đức Hải là người lớn còn chịu đựng được cơn đói hành hạ, nhưng thằng bé còn quá nhỏ, nó xứng đáng được chăm sóc và bảo vệ tốt hơn.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng tôi cũng tìm được một dòng suối nhỏ. Lúc này, khuôn mặt căng cứng của tôi mới từ từ giãn ra được một nụ cười nhẹ nhõm và an tâm.
Có suối đồng nghĩa là sẽ có cá hoặc tôm.
Tôi nhanh chân chạy lại gần, mắt tôi quan sát xung quanh. Nụ cười trên môi tôi ngày càng sâu, khi tôi phát hiện dòng suối này không sâu lắm và có rất nhiều cá đang tung tăng bơi lôi.
_Tuyệt quá !
Tôi sung sướng kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu của tôi đã khiến mấy con cò đang kiếm ăn ở quanh đây, kêu toán loạn và bay vút lên cao.
Tôi xoa hai tay vào n