_Anh cứ ăn đi rồi sẽ biết.
Không ngẩng đầu lên nhìn hắn, tôi trả lời.
_Em không thể bật mí được sao ?
Đức Hải không dễ dàng buông tha cho tôi.
Từ lúc sống cùng với hắn ,tôi đã phát hiện ra tính cách hay bông đùa của hắn. Nếu fan hâm mộ của hắn mà biết được, họ sẽ không dám tin rằng một người lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng và vô cảm, lại có nhiều biểu như thế.
_Anh ngồi xuống đi !
Tôi chỉ chiếc ghế bên cạnh, mắt ngẩng lên nhìn hắn.
Tôi đỏ bừng mặt khi thấy hắn chỉ mặc độc một chiếc quần lửng dài đến ngang gối, mái tóc ướt nhẹp, nước đang rỏ xuống cổ và vai. Nhìn hắn cho tôi cảm giác đang được xem người mẫu nam quảng cáo nước khoáng hay xà phòng tắm.
Chúa ơi ! Nếu tôi mà là một sắc nữ, tôi sẽ xông lên cắn hắn một ngụm.
_Em bị làm sao thế ?
Đức Hải giả vờ vô tội chớp chớp mắt nhìn tôi.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Nhất định là do tên này cố ý câu dẫn tôi.
Đức Hải bật cười thú vị, tiếng cười sảng khoái và trầm ấm vang khắp căn nhà.
Tôi điên tiết vì bị hắn trêu đùa, cầm lấy một cái thìa tôi đuổi hắn chạy lòng vòng xung quanh chiếc bàn ăn trong bếp.
Dần dần, tôi cũng quên đi mọi phiền muộn và bực bội trong lòng, tôi đã hòa tan cùng với tiếng cười của hắn.
Từ nay, tôi đã tìm được mùa xuân của cuộc đời mình. Không ngờ người đàn ông yêu tôi, muốn lấy tôi làm vợ lại là minh tinh Trương Đông Hải, có nằm mơ tôi cũng không bao giờ dám mơ tưởng quá xa vời thế này.
Dạo này Đức Hải bận tập vũ đạo và thu âm để ra album mới, nên hắn không thể ở nhà cả ngày với tôi.
Tôi hiểu được sự vất vả của hắn, hiểu hắn phải hy sinh nhiều như thế nào cho sự nghiệp của mình. Không thể giúp được gì cho hắn, tôi chỉ còn biết động viên và khích lệ hắn, và cố gắng chăm lo từng bữa ăn cho hắn.
Sáng nay, sau khi ăn cơm sáng do tôi nấu, hắn hôn tạm biệt tôi rồi lái xe đến công ty.
Để không có thời gian rảnh rỗi rồi lại nghĩ lung tung, tôi sắn tay áo, đeo tạp dề, cầm giẻ lau nhà, tôi quyết tâm dọn dẹp hết lầu trên đến lầu dưới.
Công việc dọn dẹp vệ sinh không quá xa lạ với tôi. Trước kia khi còn là một sinh viên, ngày nào tôi cũng phải đi dọn nhà cho người ta. Nếu tôi không chăm chỉ lao động kiếm tiền, tôi sẽ không thể học hết năm năm đại học, và kiếm được cho mình một công việc trong công ty Đông Dương.
Làm việc đúng là phương pháp chữa tạm thời hết tất cả mọi căn bệnh buồn chán và ưu phiền. Làm việc đến không kịp thở và mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi, tôi đâu còn tâm trí để nghĩ đến việc khác nữa.
Đang lau phòng khách, chuông cổng đột ngột vang lên.
Tôi ngẩn người, tai chăm chú lắng nghe.
Không hiểu người nào đang bấm chuông cổng nhà Đức Hải. Người đó có phải là fan hâm mộ, hay quản lý của Đức Hải không ?
Nếu phải, tôi nghĩ mình cứ giả vờ không nghe thấy đi là hơn. Để họ trông thấy tôi trong bộ quần áo dính toàn bụi bặm, tóc tai bết vào trán vì mồ hôi thế này, thật mất mặt.
Tôi tưởng chỉ cần mình không mở cổng, người đó sẽ bỏ đi, nhưng tôi đã đánh giá thấp tính kiên nhẫn của người đó rồi.
Tiếng chuông cổng vang lên rất đều, không nhanh không chậm, rất có nhịp điệu và tiết tấu.
Thở dài ngán ngẩm, kiểu này tôi không ra mở cổng cũng không được. Tôi sợ hàng xóm sẽ mắng tôi gây ồn áo và mất trật tự khu phố.
Dựng giẻ lau nhà trong sô nước, tôi phóng thật nhanh ra mở cổng.
Khi cánh cổng sắt nặng nề được hé mở ra một bên, tôi kinh hoàng mở to mắt, mặt cứng đờ.
Bố mẹ của Đức Hải xuất hiện trước mặt tôi, giống như hung thần chuẩn bị giết thịt và chém tôi thành mấy khúc.
Không phải chứ ? Sao số tôi lại xui xẻo thế này ?
Tôi…tôi biết làm gì để đối phó với họ đây ? Nghe Đức Hải kể về người vợ bất hạnh trước kia của hắn, tôi bất chợt thấy lạnh hết cả sống lưng. Tôi có thể là một cô gái mạnh miệng, và nói chuyện một cách thẳng thắn mà không cần biết đến đúng sai, nhưng không có nghĩa là tôi đủ dũng cảm để đối phó với những người khó tính và không mấy thân thiện thế này.
Hu hu hu ! Trong lòng tôi không ngừng gào thét, tôi muốn co giò bỏ chạy.
Bố mẹ Đức Hải nhìn từ đầu xuống chân tôi.
Trông bộ dạng giống như một con ở của tôi, họ cau mày.
_Chúng tôi có thể vào được rồi chứ ?
Bà Trương nén giận hỏi, mặt bà lạnh như băng đá.
Tôi nước bọt, cổ họng khô khốc, miệng ấp úng.
_Mời…mời hai bác vào !
Tôi mở rộng cánh cửa sang một bên.
Họ đi vào trong, mắt họ lướt qua người tôi một lượt.
Dưới tia mắt nhìn sắc bén và không hài lòng của họ, cơ thể tôi bất giác run lên, da đầu tôi tê dại.
Lúc này, tôi rất muốn bỏ mặc mọi thứ, và bỏ trốn ra khỏi đây.
Bố mẹ Đức Hải rất khó tính, lại hay xét nét gia cảnh của người khác, họ làm sao có thể chấp nhận một đứa con dâu xuất thân nghèo hèn và không có gì như tôi.
Chỉ cần nghĩ đến những gì mà họ sắp nói, tôi đã không còn dũng khí đi vào trong nhà và tiếp chuyện với họ.
_Cô còn không nhanh lên, cô bắt chúng tôi phải chờ cô đến bao giờ nữa ?
Bà Trương bực mình cao giọng giục tôi.
Tôi hốt hoảng hoàn hồn, cố gắng thu lại khuôn mặt tái nhợt của mình.
Môi mím chặt, mười ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, tôi cầu trời cầu phật là họ nói nhanh đi nhanh cho tôi nhờ.
Đi vào trong phòng khách, để họ ngồi chờ trên ghế sô pha, tôi đi pha hai tách cà phê cho họ.
Tôi run run đặt trước mặt họ.
_Mời…mời hai bác !
Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống, mí mắt cụp xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, từng cơn rùng mình ớn lạnh thỉnh thoảng lại tra tấn thể xác và linh hồn tôi.
Bà Trương và ông Trương uống cà phê do tôi pha, họ từ tốn nhấp từng ngụm nhỏ, họ hành hạ và dày vò tôi bằng cách không nóng cũng không vội mắng tôi, mà bắt tôi phải chịu đựng không khí căng thẳng và đượm mùi thuốc súng ở xung quanh.
_Nghe nói cô và Đức Hải sắp kết hôn ?
Bà Trương thờ ơ hỏi, giọng bà lạnh lẽo như băng đá, bà hỏi chuyện chung thân đại sự cả đời của con trai, mà như thể đó là của con của một người khác.
_Chuyện…chuyện này…!
Tôi ấp úng không biết nói như thế nào cho phải. Mặc dù Đức Hải đã cầu hôn tôi, và muốn lấy tôi làm vợ, nhưng tôi vẫn còn chưa nhận lời.
_Có gì thì cô cứ nói thẳng, cô không cần phải dấu giếm.
_Cháu…cháu và anh ấy chỉ mới có dự định thế thôi.
_Dự định nhưng mà hai đứa vẫn quyết tâm lấy nhau đúng không ?
_Dạ…
_Nếu đã thế, sao cô còn ấp úng làm gì ?
Tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn bà Trương và ông Trương.
Họ đáng sợ quá, họ đến đây để chỉnh tôi hay muốn dạy tôi hiểu họ không muốn có một đứa con dâu giống như tôi ?
_Cô biết thằng bé là con của Đức Hải chứ ?
Tôi gật đầu, đáp nhỏ.
_Vâng.
_Cô chấp nhận làm mẹ của thằng bé ?
_Vâng.
Bà Trương nhìn tôi chằm chằm, bà đang phân tích biểu hiện trên khuôn mặt tôi, bà muốn biết tôi là thật lòng yêu Đức Hải và muốn làm mẹ của thằng bé, hay là tôi chỉ vì danh tiếng và địa vị của Đức Hải.
_Một cô gái chưa từng lấy chồng như cô, cũng đồng ý làm mẹ kế của thằng bé sao ?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bà Trương, tôi kiên định đáp.
_Cháu biết hai bác không thích cháu, cũng không muốn cháu làm con dâu của hai bác, nhưng cháu thực lòng yêu thương thằng bé và coi nó như con ruột của mình.
Bà Trương nhếch mép cười lạnh, bà lạnh nhạt bảo tôi.
_Ai cũng nói cũng thế, nhưng khi kết hôn rồi mới lòi bản tính thật của mình ra. Cô có dám chắc là cô không vì địa vị và danh tiếng của Đức Hả