Giấc Mơ Tình Yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Giấc Mơ Tình Yêu (xem 5698)

Giấc Mơ Tình Yêu

nó phải đồng ý đến sống cùng với chúng tôi.
Thằng bé đã hoàn toàn bị đánh bại, dù nó có thông minh và tinh khôn như thế nào, cũng không thể so sánh được với Đức Hải, người ta nói hổ phụ sinh hổ tử quả là không sai.
Buổi tối ngày thứ hai kể từ lúc tôi bay sang Đài Loan.
Tôi ở nhà có một mình, Đức Hải bận việc ở công ty giải trí T&T nên chưa về nhà.
Không có việc gì làm, tôi ngồi xem ti vi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Gần một tháng kể từ lúc tôi bay về Việt nam, tôi chỉ gặp duy nhất Đức Tiến một lần ở cửa hàng bánh của anh Lý, không biết hắn có nhớ tôi không, có lo cho tôi không, hay là hắn đã hoàn toàn quên mất tôi rồi.
Lắc đầu cười khổ, tôi đang suy nghĩ lung tung gì thế này. Chẳng phải tình cảm giữa tôi và hắn đã kết thúc rồi sao, hắn không có yêu tôi, mà hắn chỉ thích tôi và coi tôi là em gái của hắn thôi.
Tôi nên biết thân biết phận mình thì hơn, tôi hiện giờ không phải là người yêu của hắn, mà hiện tại đang là bạn gái của Đức Hải. Dù chưa chính thức nhận lời, nhưng việc tôi chấp nhận sang đây với hắn chứng tỏ tình cảm mà tôi dành cho hắn ngày càng sâu đậm.
Chuông điện thoại trong túi quần đột ngột reo vang, tôi giật mình thoát khỏi trạng thái suy tư của bản thân.
Thò tay vào trong túi quần, tôi lấy điện thoại ra.
Nhìn tên Đức Tiến hiện lên trên màn hình, trái tim đập thật nhanh, mặt tôi tái nhợt, môi mím chặt.
Hắn gọi điện cho tôi làm gì ? Hắn có chuyện gì cần nói với tôi sao ?
Thật lạ, ngày trước tôi đã cho hắn rất nhiều cơ hội để hắn nói rõ tình cảm của hắn dành cho tôi, nhưng hắn lại lựa chọn cách lảng tránh, thế mà nay tôi muốn được yên, muốn được làm lại cuộc đời, hắn lại tìm đến tôi.
Tôi phân vân, nửa muốn nhận cuộc gọi của hắn, nửa lại không muốn.
Sau nhiều tính toán, hít một hơi thật sâu, cuối cùng tôi bấm nút xanh trên màn hình.
_Chào…chào anh !
_Khánh Băng !
Đức Hải nhẹ giọng gọi tên tôi, giọng nói ngọt và sâu của hắn vang lên nhè nhẹ bên tai tôi giống như vỗ về chơi đùa mấy sợi tóc mai trên trán tôi.
Người tôi bất giác run lên, tôi nhắm mắt lại.
Đã bao lâu rồi, tôi không còn được nghe giọng nói của hắn, bao lâu rồi tôi và hắn không nói chuyện với nhau.
_Anh có thể gặp mặt em một chút được không ?
_Có chuyện gì không anh ?
Tay tôi run run, tôi run giọng hỏi hắn, tôi không thể giữ được bình tĩnh khi nói chuyện với hắn, nước mắt trên má tôi lăn dài.
Tôi biết mình ngu ngốc, mình dại khờ, hắn đã khiến tôi bị tổn thương nhiều như thế, lẽ ra tôi nên quên hắn đi, nên hận hắn, nhưng tôi lại không thể ngăn mình không nhớ về hắn, không thể khống chế được bản thân nhích dần về phía hắn. Chỉ cần một câu nói của hắn cũng khiến tôi khóc và rơi lệ.
_Có chuyện gì thì anh nói đi, em nghe đây.
_Nói trên điện thoại không tiện, cũng không thể truyền tải hết những gì mà anh cần nói với em. Chúng ta gặp mặt nhau ở một chỗ nào đó, rồi nói chuyện với nhau đi.
_Em….!
Tôi ngập ngừng không dám quyết, cũng không dám tin tưởng vào bản thân mình có thể tự chủ khi gặp mặt hắn trực tiếp không ?
Đã hơn một tháng rồi, nhưng tôi vẫn không thể nào quên được hắn, cũng không thể xóa tan đi được hình bóng của hắn trong trái tim tôi.
Tôi đã cố gắng trốn tránh, cố gắng tránh xa hắn, tôi muốn có khoảng cách.
Nay phải gặp hắn, tôi sợ thêm một lần nữa, hắn lại khuấy động cuộc sống đang tạm lắng xuống của tôi lên.
_Em nói gì đi chứ ? Em có đồng ý gặp mặt anh không ?
_Em…em…!
Đức Tiến ngắt lời tôi, hắn nói vội như sợ tôi sẽ từ chối không gặp mặt hắn.
_Anh xin em, xin em hãy cho anh được gặp em, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.
Tôi thở dài, nước mắt lặng lẽ rơi.
Thôi được rồi ! Nếu hắn muốn gặp mặt tôi và muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng không nên trốn tránh nữa. Đã trốn tránh mãi rồi, cũng đã đến lúc tôi phải đối diện với mọi chuyện.
_Anh nói đi ! Anh muốn em gặp anh ở đâu ?
_Em đang ở nhà Đức Hải ?
_Đúng ! – Tôi đáp không một chút do dự. Tôi thừa hiểu là hắn đã biết tôi đang sống ở nhà Đức Hải từ lâu, tôi không cần phải dấu giếm hắn, mà dấu giếm cũng không ích gì, giữa tôi và hắn không có bất cứ quan hệ mật thiết gì cả.
_Anh có thể đến đón em chứ ?
_Không cần ! – Tôi từ chối ngay lập tức, tôi không muốn dây dưa thêm với hắn nữa, tôi đã nợ ân tình của hắn nhiều lắm rồi, nếu còn nợ thêm tôi sợ mình không thể thoát khỏi cái bóng của hắn trong trái tim tôi – Anh chỉ cần nói cho em biết địa chỉ của cái quán mà anh muốn hẹn gặp em là được rồi.
_Em đang cố tạo khoảng cách với đúng không ?
Đức Tiến buồn bã hỏi, thanh âm hắn trùng xuống.
Lòng tôi đau nhói, nước mắt không tự chủ được lại lăn dài.
_Anh nói đi !
_Nhà hàng Tâm Châu !
_Em đã biết !
Nói xong, tôi cúp máy, tôi không thể chịu đựng hơn được nữa.
Hít một hơn thật sâu, lấy tay lau nước mắt, tôi thẫn thờ ngồi trên ghế.
Hẹn gặp hắn không biết là tôi đang làm đúng, hay đang làm sai nữa. Giữa tôi và Đức Tiến không còn gì để nói với nhau. Tôi tưởng từ nay về sau, tôi và hắn bất quá chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, không ngờ hắn lại chủ động tìm tôi, muốn nói chuyện với tôi.
Ngồi mất hơn năm phút trên ghế để lấy lại tinh thần, và dũng khí, tôi loạng choạng đứng dậy.
Khoác tạm một chiếc áo khoác mỏng dài tay ở bên ngoài, cầm túi sách, tôi khép cổng rồi đi ra ngoài.
Không có phương tiện để đi lại, không biết nhà hàng Tâm Châu ở đâu, tôi đành phải bắt một chiếc xe tắc xi, sau đó nhờ tài xế chở tôi đến đó.
Hơn 10 phút sau, tôi đến nơi.
Trả tiền cho tài xế xong, mở cửa xe tôi bước xuống.
Nhà hàng Tâm Châu khá cũ kĩ, được xây dựng cách đây hơn tám năm. Một nhà hàng có từ lâu đời, sẽ có đa số là khách quen. Phong cách trang trí trong quán mang đặc thù của người Trung Quốc, không có một chút pha tạp nào của Châu Âu.
Đến đây tôi có cảm giác, mình đang lạc vào một thời cổ xưa, và tôi là một nhân vật trong một cuốn truyện kiếm hiệp của Kim Dung hay Cổ Long.
Nếu mà có thằng bé ở đây, thế nào tôi và nó cũng tranh cãi một phen.



Nghĩ đến thằng bé, khóe môi cong lên, tâm trạng căng thẳng và phiền muộn đã vơi đi được một chút.
Đi vào trong quán, không khí yên tĩnh và đắm chìm trong tiếng nhạc du dương đã ru hồn tôi. Dù không biết cách phục vụ trong quán thế nào, nhưng tôi thích âm nhạc và cách trang trí ở đây.
_Chào quý khách !
Một nhân viên nữ tươi cười, bước đến gần tôi.
_Quý khách muốn ngồi ở đâu ?
Tôi ngó nghiêng xung quanh, tôi đang cố kiếm tìm hình bóng của Đức Tiến.
_Xin hỏi có một người đàn ông tên là Đức Tiến đã đến đây chưa ?
Cô nhân viên lịch sự nói.
_Chị là người mà ông ấy hẹn gặp ?
Tôi vột gật đầu đáp.
_Đúng rồi. Ông ấy đã đến rồi đúng không ?
_Ông ấy đang đợi chị ở trên lầu hai. Mời chị đi theo em !
Cô nhân viên dẫn đường ở phía trước, tôi lững thững bước theo sau.
Càng đến gần chiếc bàn mà Đức Tiến đang ngồi, trái tim tôi càng loạn nhịp. Lo lắng và bất an ngày càng tăng, quai túi sách bị tôi siết chặt trong tay.
Tôi có cảm giác cuộc gặp mặt này, giống như là một bữa tiệc hồng môn yến.
Đến nơi, cô nhân viên mỉm cười bảo tôi.
_Mời chị ngồi.
Tự kéo ghế, tôi ngồi xuống đối diện với Đức Tiến.
Tôi không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, nên đành cụp mắt và giả vờ đặt túi sách ở trên chiếc ghế bên cạnh.
_Quý khách muốn uống gì ?
_Ch

Từ khóa: Giấc Mơ Tình Yêu,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mập Ú …Quyết Tâm….Giảm Cân… Trả Thù…

Tối đến, cô ấy sẽ về!

Chồng ngoại tình lúc vợ mang bầu, còn thản nhiên: “Em không chửa thì anh cần gì cặp bồ”

Người gây ra chuyện rồi bỏ chạy là anh, bảo em phải làm sao đây?

Sếp À! Tôi Yêu Sếp