o tôi một ly cà phê.
Chờ cô nhân viên đi khỏi, tôi mới dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Đức Tiến nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng rực của hắn chiếu thẳng vào tôi.
_Em đã gầy đi nhiều !
Hốc mắt tôi đỏ hoe, mũi tôi nghèn nghẹn, tôi không thốt nổi nên lời.
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như thế, tôi vẫn không thể quên được giọng nói quan tâm và ôn nhu của hắn.
Cô nhân viên đặt ly cà phê trước mặt tôi.
_Mời quý khách.
_Cảm ơn.
Tay tôi run run bưng tách cà phê lên, tôi nhấp một ngụm, tôi che dấu cảm giác hỗn loạn và bất an của mình, bằng cách dấu đôi mắt hoảng loạn dưới hàng lông mi đen dày, cong hình cánh phượng.
_Em đang giận anh đúng không ?
Người tôi chao đảo, tôi muốn hét ầm lên, muốn khóc to một trận.
Hắn có thể đừng dùng giọng nói ôn nhu và quan tâm để nói chuyện với tôi được không ? Hắn có biết là tôi đã khổ sở nhiều như thế nào mới có thể học cách chấp nhận hắn không phải là của tôi không ?
Nếu hắn còn tiếp tục hành hạ trái tim và cơ thể tôi thế này, tôi sẽ phát điên lên mất.
Thấy tôi im lặng không trả lời, Đức Tiến thở dài.
_Anh biết em đang giận anh, cũng rất hận anh, em trách anh vô tình đã không hiểu được tình cảm của em, nhưng em phải biết anh không thể.
Tôi đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, môi mím chặt.
_Anh gọi em đến đây vì anh muốn giải thích cho em lý do vì sao anh không thể chấp nhận tình cảm của em ?
Sao trên đời này, lại có một người đàn ông rảnh rỗi như Đức Tiến, hắn đang định đem tôi ra để đùa giỡn chắc ?
_Không phải, em đã hiểu lầm rồi, anh không có ý định giải thích gì cả, cũng không cầu xin em tha thứ cho anh, anh chỉ muốn nói cho em biết là anh thực lòng rất quý em, cũng rất thích em.
_Em hiểu ! – Tôi cắt ngang lời hắn, phải nghe hắn nhắc lại câu: “Anh thích em”, lòng tôi đau đớn chẳng khác gì có hàng nghìn mũi kim đang đâm xuyên vào – Anh có thể đi vào vấn để chính được không ? Em muốn anh nói cho em biết lý do mà anh gọi điện cho em đến đây ?
Tôi không còn chịu đựng hơn được nữa rồi, khả năng chịu đựng của tôi có giới hạn, mà hắn lúc nào cũng thích chơi trò mèo vờn chuột với tôi.
Đức Tiến nhấp một ngụm cà phê, mắt hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của tôi.
Tôi giờ chẳng khác gì một kẻ sống mà không có linh hồn, nhìn tôi giống như một kẻ vừa mới trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh.
_Em đã biết thằng bé không phải là con của anh ?
Tôi nhếch mép cười nhạt.
Hắn có mục đích gì mà nhắc đến mối quan hệ giữa thằng bé và Đức Hải ?
_Em đã nghe Đức Hải kể cho em nghe về xuất thân của thằng bé.
Ly cà phê trên tay Đức Tiến hơi chao đi, đôi mắt hắn xẹt qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường như chưa có việc gì phát sinh, hắn là người rất giỏi giữ bình tĩnh.
_Nếu em đã biết rồi, anh cũng không cần phải nói dài dòng làm gì. Thằng bé là con của Đức Hải, nên nó có quyền giữ thằng bé.
Đặt ly cà phê xuống bàn, Đức Tiến mệt mỏi nói tiếp.
_Anh biết Đức Hải yêu thương thằng bé thật lòng, nếu có thể Đức Hải sẽ là một người cha tốt của thằng bé, nhưng vấn đề ở đây là thằng bé, anh không muốn nó bị tổn thương, hay gặp phải những vấn đề tâm lý mà người lớn bắt nó phải nghe và chứng kiến toàn bộ.
_Anh yên tâm, thằng bé đã đoán ra được Đức Hải là cha của nó từ lâu rồi.
Đức Hải nhìn tôi, khuôn mặt hắn lạnh băng, đôi mắt đen sâu của hắn nhạt màu và tản mác hệt như những phân tử trong một chuỗi phản ứng hóa học.
_Thằng…thằng bé đã biết rồi sao ?
Đức Tiến khàn giọng hỏi, thanh âm khản đặc thì thào thoát ra cổ họng như một con thú đang bị thương.
Tôi cảm nhận được cảm giác mất mát và không đành lòng của hắn.
Dù không phải là cha ruột của thằng bé, nhưng hắn đã nuôi nấng và chăm sóc thằng bé hơn tám năm, tình cảm được vun đắp theo từng ngày tháng. Trong thời gian thực hiện nghĩa vụ làm cha nuôi của mình, dù Đức Tiến không thật sự ở bên cạnh chăm sóc thằng bé thường xuyên, và ít nói chuyện với nó, nhưng trong thâm tâm hắn đã coi thằng bé là con trai của mình.
Nay tự dưng hắn không còn được độc chiếm cảm giác có thể toàn vẹn làm cha của thằng bé nữa, mà phải nhường quyền đó cho Đức Hải, hắn làm sao có thể tránh được cảm giác hụt hẫng và mất mát.
Tôi muốn an ủi và động viên hắn, nhưng tôi không biết nói gì. Tôi tin mọi nỗi đau và mất mát trên đời này, đều phải có thời gian mới xoa dịu được.
Cảm nhận được ánh mắt sẻ chia và thương xót của tôi, Đức Tiến cười khổ.
_Thằng bé thật thông minh, anh đã vô tình không lường trước được khả năng là thằng bé có thể đoán ra được.
_Anh đừng buồn, quyền quyết định vẫn còn phụ thuộc vào thằng bé. Em tin dù nó chọn ở với anh hay Đức Hải, anh vẫn là người cha trong lòng nó.
Lời nói của tôi khiến Đức Tiến chấn động.
_Em nói đúng, điều quan trọng không phải là tranh giành quyền nuôi dưỡng thằng bé, mà phải tạo mọi điều kiện cho thằng bé được sống vui vẻ và hạnh phúc.
Tôi mỉm cười đáp.
_Anh nói đúng ! Tất cả chúng ta đều yêu nó, nên không thể khiến nó bị tổn thương, hay buồn phiền.
Cả hai chúng tôi rơi vào im lặng, tôi và hắn không biết nên nói gì với nhau nữa.
Không khí ngượng ngùng và căng thẳng một lần nữa lại bao trùm lấy tôi và hắn.
Trước đây, tôi và hắn có bao giờ rơi vào tình trạng khó xử như thế này đâu, tôi luôn là con chim chèo vẻo, nói liên mồm, còn hắn ngồi im lặng lắng nghe tôi nói, nhưng bây giờ tất cả đều đã thay đổi, chúng tôi dần trở nên xa lạ và nói chuyện khách sáo với nhau.
_Anh nghe nói em và Đức Hải sẽ kết hôn với nhau ?
Tay tôi siết chặt đáy tách cà phê, người tôi đông cứng, hơi thở ngưng đọng.
Không ngờ, hắn có thể bình thản hỏi tôi câu ấy, mà không có một chút đau khổ hay luyến tiếc nào. Đây là cách hắn nói cho tôi biết, hắn thích tôi nhiều như thế nào sao ?
Cố gắng kìm nén tất cả phẫn nộ, thất vọng và đau đớn vào trong, tôi cắn môi đáp.
_Chúng em chỉ có dự định như thế thôi.
Tôi bình thản trả lời hắn, mặc dù ngực đau như bị xét nát, nhưng bên ngoài tôi không hề có một chút yếu thế.
_Còn anh, anh và Kim Loan bao giờ thì kết hôn ?
Tôi lơ đãng hỏi hắn, mắt tôi nhìn ra cánh cửa kính, tôi cố gắng áp chế nỗi đau đang cuồng loạn chảy trong cơ thể mình.
Đức Tiến im lặng không trả lời tôi, mặt hắn ngày càng lạnh, đôi mắt thần thần đau khổ, vầng thái dương của hắn có mấy đường nhăn mờ nhạt.
Tôi thấy hối hận khi cố tình chọc khoét vào nỗi đau trong lòng hắn. Nhưng hắn cũng không thể trách tôi, hắn có thể tổn thương tôi, chẳng lẽ chỉ một câu hỏi đơn giản của tôi cũng có thể biến hắn thành bộ dạng của một quý ông bị thất tình sao ?
Không muốn ngồi đây thêm một lúc nào nữa, tôi đứng dậy.
_Cũng đã muộn rồi, em phải đi về.
Đức Tiến giật mình nhìn tôi, hắn bối rối nói.
_Em lại giận anh đúng không ?
Tôi mệt mỏi và chán ngán trả lời không một chút kiên nhẫn.
_Anh đừng nói nữa ! Em không giận anh, cũng không trách anh. Anh và em đã nói chuyện xong, em thấy đã đến lúc em phải đi về, thì em đi, thế thôi.
Đức Tiến đứng lên theo tôi.
_Để anh đưa em về.
_Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, em có thể đi bằng xe tắc xi.
Tôi xoay người bước đi, Đức Tiến đi bên cạnh tôi. Hai chúng tôi im lặng đi bên nhau.
Ra khỏi quán, Đức Tiến lên tiếng nhắc nhở tôi.
_Em lên xe đi, để anh đưa em về. Trời cũng đã khuya rồi, một mình em về không đ
Chờ cô nhân viên đi khỏi, tôi mới dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Đức Tiến nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng rực của hắn chiếu thẳng vào tôi.
_Em đã gầy đi nhiều !
Hốc mắt tôi đỏ hoe, mũi tôi nghèn nghẹn, tôi không thốt nổi nên lời.
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như thế, tôi vẫn không thể quên được giọng nói quan tâm và ôn nhu của hắn.
Cô nhân viên đặt ly cà phê trước mặt tôi.
_Mời quý khách.
_Cảm ơn.
Tay tôi run run bưng tách cà phê lên, tôi nhấp một ngụm, tôi che dấu cảm giác hỗn loạn và bất an của mình, bằng cách dấu đôi mắt hoảng loạn dưới hàng lông mi đen dày, cong hình cánh phượng.
_Em đang giận anh đúng không ?
Người tôi chao đảo, tôi muốn hét ầm lên, muốn khóc to một trận.
Hắn có thể đừng dùng giọng nói ôn nhu và quan tâm để nói chuyện với tôi được không ? Hắn có biết là tôi đã khổ sở nhiều như thế nào mới có thể học cách chấp nhận hắn không phải là của tôi không ?
Nếu hắn còn tiếp tục hành hạ trái tim và cơ thể tôi thế này, tôi sẽ phát điên lên mất.
Thấy tôi im lặng không trả lời, Đức Tiến thở dài.
_Anh biết em đang giận anh, cũng rất hận anh, em trách anh vô tình đã không hiểu được tình cảm của em, nhưng em phải biết anh không thể.
Tôi đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, môi mím chặt.
_Anh gọi em đến đây vì anh muốn giải thích cho em lý do vì sao anh không thể chấp nhận tình cảm của em ?
Sao trên đời này, lại có một người đàn ông rảnh rỗi như Đức Tiến, hắn đang định đem tôi ra để đùa giỡn chắc ?
_Không phải, em đã hiểu lầm rồi, anh không có ý định giải thích gì cả, cũng không cầu xin em tha thứ cho anh, anh chỉ muốn nói cho em biết là anh thực lòng rất quý em, cũng rất thích em.
_Em hiểu ! – Tôi cắt ngang lời hắn, phải nghe hắn nhắc lại câu: “Anh thích em”, lòng tôi đau đớn chẳng khác gì có hàng nghìn mũi kim đang đâm xuyên vào – Anh có thể đi vào vấn để chính được không ? Em muốn anh nói cho em biết lý do mà anh gọi điện cho em đến đây ?
Tôi không còn chịu đựng hơn được nữa rồi, khả năng chịu đựng của tôi có giới hạn, mà hắn lúc nào cũng thích chơi trò mèo vờn chuột với tôi.
Đức Tiến nhấp một ngụm cà phê, mắt hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của tôi.
Tôi giờ chẳng khác gì một kẻ sống mà không có linh hồn, nhìn tôi giống như một kẻ vừa mới trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh.
_Em đã biết thằng bé không phải là con của anh ?
Tôi nhếch mép cười nhạt.
Hắn có mục đích gì mà nhắc đến mối quan hệ giữa thằng bé và Đức Hải ?
_Em đã nghe Đức Hải kể cho em nghe về xuất thân của thằng bé.
Ly cà phê trên tay Đức Tiến hơi chao đi, đôi mắt hắn xẹt qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường như chưa có việc gì phát sinh, hắn là người rất giỏi giữ bình tĩnh.
_Nếu em đã biết rồi, anh cũng không cần phải nói dài dòng làm gì. Thằng bé là con của Đức Hải, nên nó có quyền giữ thằng bé.
Đặt ly cà phê xuống bàn, Đức Tiến mệt mỏi nói tiếp.
_Anh biết Đức Hải yêu thương thằng bé thật lòng, nếu có thể Đức Hải sẽ là một người cha tốt của thằng bé, nhưng vấn đề ở đây là thằng bé, anh không muốn nó bị tổn thương, hay gặp phải những vấn đề tâm lý mà người lớn bắt nó phải nghe và chứng kiến toàn bộ.
_Anh yên tâm, thằng bé đã đoán ra được Đức Hải là cha của nó từ lâu rồi.
Đức Hải nhìn tôi, khuôn mặt hắn lạnh băng, đôi mắt đen sâu của hắn nhạt màu và tản mác hệt như những phân tử trong một chuỗi phản ứng hóa học.
_Thằng…thằng bé đã biết rồi sao ?
Đức Tiến khàn giọng hỏi, thanh âm khản đặc thì thào thoát ra cổ họng như một con thú đang bị thương.
Tôi cảm nhận được cảm giác mất mát và không đành lòng của hắn.
Dù không phải là cha ruột của thằng bé, nhưng hắn đã nuôi nấng và chăm sóc thằng bé hơn tám năm, tình cảm được vun đắp theo từng ngày tháng. Trong thời gian thực hiện nghĩa vụ làm cha nuôi của mình, dù Đức Tiến không thật sự ở bên cạnh chăm sóc thằng bé thường xuyên, và ít nói chuyện với nó, nhưng trong thâm tâm hắn đã coi thằng bé là con trai của mình.
Nay tự dưng hắn không còn được độc chiếm cảm giác có thể toàn vẹn làm cha của thằng bé nữa, mà phải nhường quyền đó cho Đức Hải, hắn làm sao có thể tránh được cảm giác hụt hẫng và mất mát.
Tôi muốn an ủi và động viên hắn, nhưng tôi không biết nói gì. Tôi tin mọi nỗi đau và mất mát trên đời này, đều phải có thời gian mới xoa dịu được.
Cảm nhận được ánh mắt sẻ chia và thương xót của tôi, Đức Tiến cười khổ.
_Thằng bé thật thông minh, anh đã vô tình không lường trước được khả năng là thằng bé có thể đoán ra được.
_Anh đừng buồn, quyền quyết định vẫn còn phụ thuộc vào thằng bé. Em tin dù nó chọn ở với anh hay Đức Hải, anh vẫn là người cha trong lòng nó.
Lời nói của tôi khiến Đức Tiến chấn động.
_Em nói đúng, điều quan trọng không phải là tranh giành quyền nuôi dưỡng thằng bé, mà phải tạo mọi điều kiện cho thằng bé được sống vui vẻ và hạnh phúc.
Tôi mỉm cười đáp.
_Anh nói đúng ! Tất cả chúng ta đều yêu nó, nên không thể khiến nó bị tổn thương, hay buồn phiền.
Cả hai chúng tôi rơi vào im lặng, tôi và hắn không biết nên nói gì với nhau nữa.
Không khí ngượng ngùng và căng thẳng một lần nữa lại bao trùm lấy tôi và hắn.
Trước đây, tôi và hắn có bao giờ rơi vào tình trạng khó xử như thế này đâu, tôi luôn là con chim chèo vẻo, nói liên mồm, còn hắn ngồi im lặng lắng nghe tôi nói, nhưng bây giờ tất cả đều đã thay đổi, chúng tôi dần trở nên xa lạ và nói chuyện khách sáo với nhau.
_Anh nghe nói em và Đức Hải sẽ kết hôn với nhau ?
Tay tôi siết chặt đáy tách cà phê, người tôi đông cứng, hơi thở ngưng đọng.
Không ngờ, hắn có thể bình thản hỏi tôi câu ấy, mà không có một chút đau khổ hay luyến tiếc nào. Đây là cách hắn nói cho tôi biết, hắn thích tôi nhiều như thế nào sao ?
Cố gắng kìm nén tất cả phẫn nộ, thất vọng và đau đớn vào trong, tôi cắn môi đáp.
_Chúng em chỉ có dự định như thế thôi.
Tôi bình thản trả lời hắn, mặc dù ngực đau như bị xét nát, nhưng bên ngoài tôi không hề có một chút yếu thế.
_Còn anh, anh và Kim Loan bao giờ thì kết hôn ?
Tôi lơ đãng hỏi hắn, mắt tôi nhìn ra cánh cửa kính, tôi cố gắng áp chế nỗi đau đang cuồng loạn chảy trong cơ thể mình.
Đức Tiến im lặng không trả lời tôi, mặt hắn ngày càng lạnh, đôi mắt thần thần đau khổ, vầng thái dương của hắn có mấy đường nhăn mờ nhạt.
Tôi thấy hối hận khi cố tình chọc khoét vào nỗi đau trong lòng hắn. Nhưng hắn cũng không thể trách tôi, hắn có thể tổn thương tôi, chẳng lẽ chỉ một câu hỏi đơn giản của tôi cũng có thể biến hắn thành bộ dạng của một quý ông bị thất tình sao ?
Không muốn ngồi đây thêm một lúc nào nữa, tôi đứng dậy.
_Cũng đã muộn rồi, em phải đi về.
Đức Tiến giật mình nhìn tôi, hắn bối rối nói.
_Em lại giận anh đúng không ?
Tôi mệt mỏi và chán ngán trả lời không một chút kiên nhẫn.
_Anh đừng nói nữa ! Em không giận anh, cũng không trách anh. Anh và em đã nói chuyện xong, em thấy đã đến lúc em phải đi về, thì em đi, thế thôi.
Đức Tiến đứng lên theo tôi.
_Để anh đưa em về.
_Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, em có thể đi bằng xe tắc xi.
Tôi xoay người bước đi, Đức Tiến đi bên cạnh tôi. Hai chúng tôi im lặng đi bên nhau.
Ra khỏi quán, Đức Tiến lên tiếng nhắc nhở tôi.
_Em lên xe đi, để anh đưa em về. Trời cũng đã khuya rồi, một mình em về không đ