Em Là Cô Ấy Thứ Hai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Em Là Cô Ấy Thứ Hai (xem 3237)

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

uân khẽ “ừ” một tiếng, anh hỏi lại:
“Còn cậu chắc là Jack?”
“Đúng vậy! Sao anh lại biết tôi?”
Hoàng Quân chuyển ánh mắt về phía Lệ Dương:
“Là cô ấy đã nói với tôi… Cô ấy bảo ở bệnh viện, cậu là người bạn thân nhất của cô ấy, còn nói cậu rất tốt bụng, rất đáng yêu, rất chân thành.”
Jack cho hai tay vào túi áo blouse, nhoẻn miệng cười:
“Thật không ngờ Dương lại nói tốt về tôi như thế. Vậy mà khi ở trước mặt, chị ấy luôn nói tôi rất nhiều chuyện, rất phù phiếm.”
“Cô ấy không mấy khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài bằng lời nói, nhưng tôi tin cậu có thể cảm nhận được.” Hoàng Quân khàn giọng, anh cảm thấy trong câu nói của Jack chứa đựng nhiều yêu thương hơn là hờn dỗi.
“Còn Dương nói với tôi… anh là người rất đáng ghét, rất tàn nhẫn. Lúc nào cũng chỉ trêu ghẹo và bắt nạt chị ấy.”
Nói tới đây, Jack khẽ bật ra một tiếng cười chua xót:
“Thật không ngờ cuối cùng, kẻ đáng ghét nhất trong mắt Dương lại có được trái tim chị ấy.”
Hoàng Quân đưa mắt nhìn lên, thấy một nét bi thương thoảng qua gương mặt Jack. Anh nhẹ nhàng hỏi:
“Hình như… cậu rất thích cô ấy?”
Jack lạnh lùng cười:
“Bất cứ người đàn ông nào tiếp xúc với Dương đều sẽ thích chị ấy.”
Xem ra cậu bác sỹ đến từ Mỹ này hoàn toàn khác xa so với Jack trong lời kể của Lệ Dương. Cô từng nói với anh, cậu ta là một đứa trẻ con lúc nào cũng luôn vui vẻ, yêu đời, còn chưa chín chắn trong suy nghĩ và hành động. Nhưng Hoàng Quân lại hoàn toàn không thấy vậy. Cậu ta tuy tuổi còn trẻ nhưng có vẻ là người suy nghĩ rất cẩn trọng, lời nói, hành động đều toát ra phong thái của đàn ông trưởng thành. Có lẽ ở trước mặt Lệ Dương, Jack luôn cố gắng thể hiện như vậy để che giấu tình cảm thật của mình.
“Và bất cứ người đàn ông nào có được trái tim của chị ấy đều là người may mắn.” Jack chậm rãi nói hết câu. Hoàng Quân biết cậu ta đang nói về anh. Đúng thế, anh không phủ nhận mình là người rất may mắn khi có được tình yêu của cô. Chỉ có điều, anh không có diễm phúc để tận hưởng niềm may mắn đó.
“Anh cũng rất thích Dương, đúng không?” Thấy Hoàng Quân không tỏ ra đồng tình hay phản đối gì với câu nói vừa rồi của mình, Jack tiếp tục hỏi.
Hoàng Quân không lắc đầu, biểu cảm trên gương mặt anh đã mặc nhiên cho Jack câu trả lời.
“Vậy tại sao lại chia tay chị ấy?”
Hoàng Quân nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh lơ sau cặp kính của Jack, ánh mắt anh như muốn hỏi: Cậu biết chuyện của chúng tôi?
Jack khẽ thở nhẹ:
“Một người vốn luôn vui vẻ và lạc quan như Dương, vậy mà một buổi sáng đến bệnh viện lại mang theo vẻ u sầu ảo não. Chị ấy nói với tôi, chị ấy phải buông tay người mà mình yêu thương nhất, bởi vì người đó vốn dĩ không thuộc về chị ấy.”
Hoàng Quân nhìn về phía Lệ Dương. Cô ấy liệu có biết, tạo hóa sinh ra đã sắp đặt cho hai người họ không thể thuộc về nhau. Không phải cô không có được trái tim anh, mà chính bản thân anh cũng không thể làm cách nào để tiếp tục đi cùng cô được.
“Giữa chúng tôi có một bức tường ngăn cách… dù có cố gắng thế nào cũng không thể phá dỡ.”
“Đối với tôi, thứ duy nhất có thể ngăn cách tình yêu nam nữ là quan hệ máu thịt. Tất cả những lý do khác… đều là ngụy biện.” Câu nói của Jack có đến vài phần gay gắt, hàm ý trách móc thể hiện rất rõ ràng. Có lẽ cậu ta đã được nghe Lệ Dương kể về tình cảm của Hoàng Quân với Ngọc Linh, cũng đã biết ít nhiều về nguyên nhân Hoàng Quân nói ra để chia tay với cô.
Hoàng Quân nghe thấy thế chỉ cười nhàn nhạt, anh cũng không có ý định giải thích rõ ràng cho Jack hiểu.
“Trước đây tôi từng nghe Lệ Dương nói cậu giống như một đứa trẻ mới lớn, suy nghĩ rất đơn giản và chân thật, lúc nào cũng chỉ loanh quanh tìm cách để chành chọe cô ấy. Xem ra cô ấy vẫn chưa thực sự hiểu cậu rồi, tôi có thể nhìn thấy được sự trưởng thành nơi cậu.”
“Bởi vì chị ấy ngốc.” Jack đặt một tay lên thành giường, nhìn Lệ Dương bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương. “Nhưng thật sự mỗi khi ở bên Dương, tôi đều sống đúng với cảm xúc của mình. Có thể thoải mái vô tư cười đùa, không cần phải khép nép giữ ý. Thậm chí ngay ở đất nước của mình, tôi cũng không thể tìm thấy một người nói chuyện hợp với mình như vậy.”
Hoàng Quân nghe Jack nói, mới chợt nhận ra nãy giờ hai người trò chuyện với nhau bằng tiếng Việt. Anh cảm thấy có chút bất ngờ. Từ ngữ Jack sử dụng rất thuần thục, cũng nhấn nhá khá chính xác âm tiết và dấu câu. Có rất ít người nước ngoài Hoàng Quân từng tiếp xúc làm được điều này, hầu hết họ chỉ biết nói một vài câu cơ bản.
“Cậu phát âm tiếng Việt rất chuẩn.”
Một người có thể sử dụng ngôn ngữ ngoại quốc một cách thành thục và nhuần nhuyễn như vậy, rất xứng đáng có được lời khen.
“Là Dương dạy cho tôi…”
Giọng nói của Jack có chút mơ hồ, Hoàng Quân cũng có thể đoán được cậu ta sẽ trả lời anh như vậy.
“Từ khi quen Dương, tôi đã bắt đầu thấy hứng thú với Tiếng Việt. Trước đây vốn chỉ quanh quẩn ở bệnh viện, hết giờ làm thì trở về chung cư. Đến Việt Nam gần hai năm nhưng cũng không đi đâu cả. Từ ngày quen chị ấy, tôi đã mở mang rất nhiều về đất nước mà tôi từng nghĩ thật bé nhỏ này. Dương dẫn tôi đi ăn những món ngon hè phố của Việt Nam, mùi vị quả thật rất khác biệt so với đồ ăn phương Tây, dẫn tôi đi tham quan những địa danh nổi tiếng: Hồ Gươm, chùa Trấn Quốc…, kể cho tôi nghe về Hồ Chủ tịch, về Võ Nguyên Giáp… Đất nước các người có những vị tướng thực sự rất vĩ đại.”
Hoàng Quân khàn giọng, đôi hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Cảm ơn cậu vì lời khen.”
“Tôi đã yêu cái mảnh đất xa lạ này, chỉ bởi vì nơi đó có những người như Dương.”
Hoàng Quân trong phút chốc thảng thốt nhận ra, ngoài anh ra vẫn còn một người đàn ông khác yêu Lệ Dương như sinh mệnh. Nếu cô có thể chấp nhận tình cảm của cậu ta, có thể nhanh chóng quên đi anh, đó có lẽ là một điều rất tốt.
“Tôi mong… cô ấy có thể nhận ra tấm chân tình của cậu.”
Hoàng Quân nói ra câu này, bất chợt cảm thấy đang tự lừa dối chính bản thân mình. Anh mong Lệ Dương hạnh phúc, mong cô sớm quên đi những buồn đau để bắt đầu một cuộc tình mới. Nhưng đến khi nghĩ đến có một người đàn ông khác không phải anh đi bên cạnh cô, từ trong lồng ngực lại trào lên từng cơn đau nhói. Cho đến cuối cùng, anh rốt cuộc vẫn không đành lòng từ bỏ.
“Còn tôi chỉ mong Dương có thể sớm vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Đáng tiếc, chị ấy không còn người thân nào bên cạnh.”
“Cô ấy nhất định sẽ vượt qua được.”
Giọng Hoàng Quân nhẹ nhàng, nhưng lại rất dứt khoát. Cho dù anh biết tỷ lệ tủy sống phù hợp không hề cao, nhưng anh vẫn có một niềm tin Lệ Dương nhất định sẽ được chữa khỏi. Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ tin vào bất cứ điều gì mà không có căn cứ, chỉ riêng lần này là ngoại lệ. Có lẽ đến một lúc nào đó, con người ta cũng chỉ có thể an ủi bản thân, an ủi người khác bằng một thứ gọi là “niềm tin” mà thôi.
Cuộc trò chuyện của hai người tự nhiên rơi vào im lặng. Cả hai đều có rất nhiều suy nghĩ ở trong lòng, nhưng vẫn không muốn nói ra với người bên cạnh. Họ đến từ hai đất nước khác nhau, quan điểm sống và cách nhìn nhận một vấn đề cũng khác nhau. Giữa họ dường như chỉ tồn tại một điểm chung duy nhất, đó là đều dành trọn trái tim yêu thương một người con gái.
Hoàng Quân nhận thấy có một cử động nhỏ trong lòng bàn tay, anh n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Em Đã Nuôi Con Của Người Em Yêu Như Thế Nào Full

Ngày 8/3, cả nhà chồng tụ tập chúc mừng mẹ chồng để mặc cô con dâu út vào viện đẻ một mình và cái kết đau lòng khi cô cố với lấy cái bô để dưới gầm giường

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Khó khăn lắm tôi mới có bầu vậy mà anh bắt ép tôi bỏ con và sự thật đau đớn phía sau

Mau cứu vợ tôi với, tôi giết cô ấy rồi