Em Là Cô Ấy Thứ Hai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Pair of Vintage Old School Fru

Em Là Cô Ấy Thứ Hai (xem 3253)

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

iều, chiếc hộp này gợi cho Lệ Dương nhớ đến một lần, cô tình cờ nhìn thấy Hoàng Quân ngồi một mình trong phòng cầm nó, anh vừa vuốt ve nó vừa khóc.
“Chiếc nhẫn đẹp quá!” Lệ Dương chỉ có thể nghĩ ra câu nói đó.
“Đây là của hồi môn của bà ngoại anh. Ngoài ra còn có một sợi dây chuyền nữa. Mặt của sợi dây chuyền và mặt của chiếc nhẫn giống nhau. Đó là hai vật mà bà ngoại yêu quý nhất. Khi hai con gái của bà lấy chồng, bà ngoại tặng cho bác gái anh sợi dây chuyền, còn tặng cho mẹ anh chiếc nhẫn.”
Hoàng Quân dừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
“Mẹ anh nói, hãy đeo nó lên tay người con gái anh muốn lấy làm vợ.”
Lệ Dương chợt hiểu ra, chiếc nhẫn này Hoàng Quân từng muốn đeo lên tay của Ngọc Linh. Tiếc rằng còn chưa kịp thực hiện mong muốn đó thì cô ấy đã ra đi. Vì thế mỗi lần nhìn thấy nó, Hoàng Quân mới không kiềm được mà rơi nước mắt.
Vậy thì hãy để cô thay thế Ngọc Linh đi cùng anh nốt đoạn đường đời còn lại.
Thực ra, trong cuộc sống này, bạn không thể biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Vậy nên nếu hôm nay có được hạnh phúc, bạn hãy cứ tận hưởng nó mà đừng băn khoăn vì sao niềm hạnh phúc ấy đến quá sớm.
Cảm xúc của Lệ Dương lúc này chính là như vậy.
Cô vươn tay ôm chặt lấy Hoàng Quân, vùi đầu vào hõm vai anh, nước mắt cô nhuộm ướt một khoảng áo rộng của anh:
“Hoàng Quân, em đồng ý.”
Hoàng Quân không nói gì, chỉ vòng tay ôm cô thật chặt, anh khẽ mỉm cười hôn nhẹ vào làn tóc phủ xuống tai cô.

Chương 20: Nếu Giữa Hai Người Không Có Khoảng Cách,
Ads KẺ THỨ BA SAO CÓ THỂ XEN VÀO
Sau khi trở lại Passion, việc đầu tiên Lệ Dương làm là vào phòng bệnh thăm Hồng Liên.
Trái với những gì cô nghĩ, Hồng Liên chằng thèm tỏ ra một chút nhớ mong và mừng vui khi thấy cô an toàn trở về. Khi cô bước vào phòng, Hồng Liên vẫn đang ung dung nửa nằm nửa ngồi trên giường vừa xem sách vừa nghe nhạc. Cái giọng chua loét nguyên thủy của cô bắt đầu ngân lên và kéo dài đến tận khi Lệ Dương đã yên vị ngồi xuống bên cạnh.
“Haiz… Tớ còn tưởng mình bị đá ra rìa rồi chứ?”
Lệ Dương nhoẻn miệng cười. Hồng Liên sử dụng giọng điệu này chứng tỏ tâm tình đang cực kỳ tốt. Cô đưa tay chạm vào bàn tay đang băng bó trắng toát của Hồng Liên.
“Tay cậu sao rồi? Bác sỹ Minh rút chỉ rồi phải không?”
Nói đến đây Hồng Liên lại nhớ tới hôm cô bị tay bác sỹ tên Minh kia đưa lên thớt, giọng không khỏi ấm ức. Không hiểu hắn đã được đào tạo qua trường lớp nghiệp vụ gì chưa mà rút chỉ đau như rút xương.
“Cái tay bác sỹ Minh đó không phải chạy chọt vào đây đó chứ? Phẫu thuật thì cứ như làm thịt, rút chỉ thì như rút gân ấy?”
Lệ Dương đáp lại lời Hồng Liên với một vẻ khó tin.
“Cậu nói gì vậy? Anh ta là bác sỹ ngoại khoa giỏi nhất ở bệnh viện này đấy.”
“Hả?” Giọng Hồng Liên còn tỏ ra nghi ngờ hơn. “Bác sỹ giỏi nhất của Passion mà lại như thế à? Tớ chẳng thấy có chút chuyên nghiệp nào cả.”
“Cậu bây giờ chỉ thấy Trần Vũ Hải thôi…” Lệ Dương bĩu môi, còn nguýt nhẹ một cái.
“Nè! Đừng có xỏ xiên tớ.” Hồng Liên ngay lập tức ngồi thẳng dậy, dùng cánh tay phải đấm bụp vào vai Lệ Dương. “Cậu chẳng phải mấy hôm nay cũng dính lấy Hoàng Quân như sam còn gì. Nói thật đi, hai ngày ở nhà anh ta, hai người… tới đâu rồi?”.
“Tới đâu là tới đâu? Không hiểu cậu đang nói gì.”
“Lại còn giả bộ nữa… Tớ sống cùng cậu hai mươi lăm năm rồi, mỗi cái lông tơ trên mặt cậu thay đổi tớ đều biết, còn không biết cậu đang nghĩ gì hay sao?” Hồng Liên kéo dài giọng trêu chọc, ánh mắt bất chợt dừng lại trên ngón trỏ tay trái của Lệ Dương, cô vồ lấy như bắt được vàng.
“Còn nói không có gì? Cái này…”
Lệ Dương cúi mặt ngượng ngùng. Cái vẻ e thẹn này thật khiến Hồng Liên nổi da gà.
Bỗng nhiên Hồng Liên như phát hiện ra điều gì, cô nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn trên tay Lệ Dương.
“Khoan đã, mặt nhẫn này nhìn quen quá!”
“Cậu thấy ở đâu rồi à?” Lệ Dương hơi ngạc nhiên.
“Thấy thật thì chưa… Nhưng hình như tớ từng thấy trong một bức ảnh.”
“Giống hệt thế này ư?”
“Ừ. Không nhầm là thế. Hi, tớ tưởng Hoàng Quân là nhà thiết kế nên phải tự vẽ ra một chiếc nhẫn để cầu hôn cậu chứ nhỉ?” Hồng Liên dùng hai tay nâng bàn tay Lệ Dương lên, xoay qua xoay lại ngắm nghía chiếc nhẫn một cách tỉ mỉ.
“Đây là chiếc nhẫn mẹ anh ấy tặng, hình như của bà ngoại để lại…” Lệ Dương trầm giọng giải thích.
Hồng Liên tỏ vẻ vô cùng hứng thú.
“Là vật gia truyền à? Nghe như trong tiểu thuyết ấy nhỉ? Tớ phải hỏi Trần Vũ Hải xem trong nhà anh ấy có vật nào như vậy không.”
Trong lúc Hồng Liên đang mơ màng tưởng tượng thì từ ngoài cửa bỗng có tiếng người cất lên:
“Nhà anh không có đâu.”
Không biết Trần Vũ Hải đã đến tự lúc nào, đứng ngoài cửa khoanh tay mỉm cười nhìn hai cô gái rồi hất hàm nói với Hồng Liên, sau đó đi vào trong.
Hồng Liên nhìn thấy Trần Vũ Hải, đáy mắt rõ ràng long lanh hạnh phúc, thế nhưng giọng điệu lại vô cùng bốp chát.
“Anh nghe lén bọn em nói chuyện à?”
“Ha ha, hai người nói to như thế, có muốn nghe lén cũng khó. Em thử hỏi bệnh nhân phòng bên cạnh xem họ có nghe thấy không?”
“Anh đến mà không vào, đứng ngoài cửa thì là nghe lén rồi.”
“Vừa tới thôi, đúng lúc em thắc mắc nên nhân tiện trả lời em luôn.”
“…”
Lệ Dương nãy giờ vẫn im lặng, vừa ngồi nghe Hồng Liên và Trần Vũ Hải đấu khẩu vừa tủm tỉm cười. Hai người này quả thật là rất hợp nhau về phương diện nghề nghiệp. Còn về vấn đề tình cảm không hiểu sao vốn ghét nhau như chó mèo mà lại có thể thay đổi đột ngột như vậy, đúng là trên đời này không gì là không thể xảy ra.
oOo
Hồng Liên nằm viện được năm ngày thì đòi về nhà. Theo lời cô nói thì không thể ngửi nổi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện. Hơn nữa phòng hậu phẫu cô nằm lại ở ngay hành lang lối vào phòng phẫu thuật, ngày thì nghe tiếng dao kéo lẻng xẻng, tối thì nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc. Hồng Liên bảo nếu ở đây thêm mấy ngày nữa chắc cô không khỏi tẩu hoả nhập ma nên muốn thoát ra càng sớm càng tốt.
Lệ Dương hỏi bác sỹ Minh, người phụ trách điều trị chính cho Hồng Liên tình hình, nghe bác sỹ Minh nói tay của Hồng Liên đã được xếp lại xương, chỉ cần chú ý không va đập mạnh là sẽ nhanh cử động được bình thường. Nếu có thể tự thay băng thì cũng không cần thiết nằm lại bệnh viện.
Việc thay băng đương nhiên không là vấn đề với Lệ Dương, vì thế cuối cùng Hồng Liên cũng thoát khỏi cái nơi mà cô xem như nhà tù thực dân ấy.
Vừa thoát khỏi bệnh viện thì Hồng Liên lại đòi đến văn phòng đi làm. Lý do cô đưa ra là ngồi ở nhà rảnh rỗi chán đời cô không sớm thì muộn lại phải vào bệnh viện chữa chứng tự kỷ mất. Trần Vũ Hải nói anh đồng ý để Hồng Liên đến công ty làm việc với điều kiện mỗi ngày sẽ đưa đón cô đi về. Gì chứ điều kiện này thì Hồng Liên chẳng có lý do gì để từ chối.
Hồng Liên và Trần Vũ Hải vừa mới quay trở lại công ty đã nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của nhân viên phòng pháp chế. Hai con người vốn trước đây như nước với lửa bây giờ lại đi đâu cũng có nhau. Mỗi buổi sáng đều đến cùng một giờ, mỗi buổi chiều đều về cùng một lúc, lại còn đi chung một chiếc xe.
Tất nhiên chỉ có những người không bình thường mới không nhận ra cái sự bất thường này. Chính vì vậy chỉ sau hai ngày quay trở lại làm việc, Hồng Liên đã bị mấy bà chị lớn tuổi trong văn phòng lôi ra quán nước tra hỏi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gửi em, cô gái chẳng mấy may mắn trong con đường tình duyên…

Mẹ chồng mất, 5 người con dâu khóc ngất chỉ có vợ tôi là mặt tỉnh bơ và sự thật sau đó khiến tôi hốt hoảng…

Ai Đã Không Phải Của Mình Thì Thôi, Đừng Giữ

Hẻm Cụt

Đọc Truyện Yêu Em Nhanh Thế Full