Em Là Cô Ấy Thứ Hai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Em Là Cô Ấy Thứ Hai (xem 3261)

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

ng nói.
“Vết thương rộng thế này… Anh tưởng em là trẻ con chắc?”
Hoàng Quân cầm lấy tay Lệ Dương đang đặt phía dưới vết thương của mình, mỉm cười:
“Chỉ cần em bình an, một chút xây xát nhỏ này có đáng gì đâu.”
Lệ Dương nhìn như thôi miên vào gương mặt Hoàng Quân, gương mặt tuấn tú phảng phất nét tái nhợt vì vừa bị đau, gương mặt của người đàn ông mà dù có phải hy sinh bản thân mình cô cũng nhất định phải bảo vệ. Trước đây cô vốn nghĩ rằng, cô chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa và mỉm cười, giờ được nghe những lời yêu thương này từ miệng anh, cô cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mơ rất đỗi ngọt ngào.
Lệ Dương lấy hộp thuốc trong phòng băng bó lại vết thương cho Hoàng Quân. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nửa thân trên của anh khi để trần. Quả thật, sau lớp áo sơ mi, da thịt Hoàng Quân càng hiện rõ những đường cong quyến rũ. Lệ Dương bật cười nghĩ sau này anh có thất nghiệp cũng chẳng lo chết đói, chỉ cần anh đồng ý thì chắc chắn có đến cả trăm công ty xếp hàng đăng ký nhờ anh làm người mẫu quảng cáo. Mặc dù tính chất nghề nghiệp khiến cô thường xuyên tiếp xúc với những cơ thể để trần, nhưng không hiểu sao đối với Hoàng Quân, cô phải cố gắng lắm mới kiềm chế được ham muốn đưa tay mình vuốt ve lên những phần da thịt tuyệt vời ấy.
“Sao mặt em đỏ vậy?” Câu nói của Hoàng Quân gọi Lệ Dương từ năm nghìn năm trước trở về.
“Em… không có.” Lệ Dương ấp úng, nhưng cô càng nói thì lại càng lộ ra mình đang bối rối.
“Em sát trùng vết thương cả nửa ngày rồi đó.”
Lúc này Lệ Dương mới nhận ra ý cười trong câu nói của Hoàng Quân. Cô phát hiện đúng là mình đã tẩm cồn vào dung dịch và xoa lên vết thương của anh cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa chịu xức thuốc để băng lại. Quả là rất mất mặt.
“Vết thương của anh sâu nên phải sát trùng lâu một chút.” Lệ Dương cuối cùng cũng tìm ra được một cái cớ để chữa ngượng. Hy vọng anh không học y nên không biết, cho dù là vết thương lớn cỡ nào cũng chẳng cần đến thời gian xoa cồn lâu như thế.
“Lúc băng vết thương cho anh, cô y tá chỉ xoa có mười giây.”
Ộc. Lệ Dương thật muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống. Cô nhận ra nói dối là một việc rất hại não, vì cứ phải nghĩ xem làm thế nào để câu trước câu sau thật logic với nhau. Việc làm đòi hòi hàm lượng trí tuệ cao như vậy, Lệ Dương không làm được.
“Anh trật tự đi, nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương đó.” Về chuyện chuyển đổi đề tài một cách linh hoạt thì cô rõ ràng có kinh nghiệm hơn nhiều.
“Nhưng lúc nào thì em mới băng xong vậy?”
“Đã bảo anh không được nói nhiều mà. Sắp rồi.”
“Nhưng… anh muốn đi vệ sinh.”
Lệ Dương cứng họng.
Mười giây sau khi Hoàng Quân nói câu đó, Lệ Dương đã hoàn thành việc băng bó vết thương cho anh. Cô nhanh chóng đưa tay kéo áo sơ mi của Hoàng Quân lên che bờ vai lại.
“Xong rồi đấy. Anh nhớ đừng cử động mạnh, đi lại nhẹ nhàng thôi.”
Hoàng Quân nhìn cô, đôi mắt đầy ý cười:
“Anh biết rồi. Anh đã xin Viện phó Phùng cho em nghỉ hai ngày để nghỉ ngơi. Hai ngày tới, em cứ ở đây đi.”
Lại một câu nói của Hoàng Quân làm Lệ Dương chết cứng. Cô trân trân mắt nhìn anh. Hoàng Quân trước khi quay đi, cúi xuống xoa đầu Lệ Dương giải thích thêm một chút:
“Hồng Liên vẫn chưa xuất viện. Để em ở một mình anh không yên tâm.”
oOo
Lệ Dương tìm đủ mọi lý do để quay về khu chung cư của mình nhưng vẫn không hiệu quả. Dù sao cô và Hoàng Quân vẫn chưa kết hôn, việc ở trong nhà anh như thế này cũng có nhiều cái bất tiện. Mà cái bất tiện lớn nhất chính là việc bà ngoại Hoàng Quân nhất quyết bắt cô ở lại, nhưng trong thời gian cô ở đó, bà suốt ngày khóa kín cửa phòng mình và qua phòng ngủ cùng Xuân Vy, không cho cô buổi tối được tiếp cận con bé. Hay nói cách khác, bà ngoại tìm mọi cách bắt cô và Hoàng Quân ở chung một phòng.
Lệ Dương đương nhiên không sợ hai người sẽ vượt quá giới hạn nào đó. Hoàng Quân ở công ty suốt ngày, buổi tối khi về nhà đều để cô ngủ trên giường còn anh thì nằm trên sofa. Chỉ là không hiểu tại sao thời gian gần đây, khả năng kiềm chế của cô ngày một kém. Ở trong cùng một phòng với người đàn ông ôn nhu và hấp dẫn như Hoàng Quân, Lệ Dương thật sự cảm thấy như mình đang bị tra tấn.
Chính vì thế, sang ngày thứ hai, cô quyết định sang phòng Xuân Vy từ lúc bảy giờ tối, không để bà ngoại có cơ hội chiếm chỗ.
Khi bà ngoại tắm xong và vừa ngân nga ca khúc “Chuyện tình Lan và Điệp” vừa bước vào phòng thì đã thấy Lệ Dương và Xuân Vy nằm cuộn tròn trong chăn đọc truyện cổ tích.
“Ơ, sao con lại vào đây?” Bà ngoại nhìn cô ngạc nhiên.
“Chị Dương bảo hôm nay muốn ngủ cùng con.” Xuân Vy thay Lệ Dương trả lời.
“Không được. Vậy ngoại ngủ đâu?”
“Bà ngoại chẳng phải cũng có phòng ngủ sao?” Xuân Vy ngây thơ hỏi lại.
“Giường ngủ của ngoại hỏng rồi.” Bà vừa nói vừa nháy mắt với con bé nhưng có lẽ do mắt bà nháy với nhắm cũng giống nhau nên Xuân Vy không phát hiện ra. “Cháu dâu, mau sang phòng thằng nhóc ngủ.”
“Bà à. Tụi con thực sự chưa tới bước đó đâu. Hôm nay con nhất định ngủ cùng Xuân Vy, bà ngoại đến sau mất chỗ rồi.”
Tất nhiên, Lệ Dương trẻ hơn nên chạy nhanh hơn, nếu cô thi ma–ra-tông với bà ngoại để giành chỗ ngủ thì không bao giờ sợ thua. Nhưng với kinh nghiệm “gừng càng già càng cay”, Lệ Dương nhanh chóng bị bà đá ra khỏi phòng một cách cay đắng.
“Haiz… Thôi được rồi, ngoại thua. Nhưng mà ngoại nằm một mình thì khó ngủ lắm, con có thuốc nào dễ ngủ hơn không?”
“Con đi pha cho ngoại ly trà ấm, ngoại đừng uống thuốc hại dạ dày đó.” Lệ Dương ngoan ngoãn bước xuống nhìn bà lo lắng.
Khi Lệ Dương vừa đặt chân ra khỏi phòng thì cửa đã đóng sầm lại sau lưng. Lúc này cô mới hoảng hốt nhận ra nhưng tất cả đã quá muộn.
“Bà ngoại, bà ngoại…” Lệ Dương vừa đập cửa vừa kêu.
Bà ngoại mở cửa và đứng chắn ngang, tỏ rõ ý không cho cô bước vào.
“Giờ là ngoại vào trước rồi, con ngoan ngoãn qua phòng thằng nhóc đi.”
“Bà à, tối hôm qua anh ấy nằm trên sofa cả đêm để nhường giường cho con đó.”
“Vậy con gọi nó lên giường nằm cùng là được.”
Nói xong, bà tàn nhẫn đóng cửa lại, không cho cô một cơ hội cầu xin.
Lệ Dương lếch thếch bước vào phòng Hoàng Quân, anh cũng vừa từ trong phòng tắm bước ra. Trên người anh mùi hương sữa tắm tỏa ra quyến rũ, mái tóc ướt nhỏ xuống từng giọt càng làm Lệ Dương cảm thấy như bị kích thích.
“Em không phải đến phòng Xuân Vy sao?” Hoàng Quân nhìn thấy cô hơi ngạc nhiên.
“Em bị bà ngoại cướp chỗ rồi.” Lệ Dương nói giọng ấm ức.
Hoàng Quân bật cười:
“Anh đã nói rồi, em không phải là đối thủ của bà đâu. Em ngủ ở giường của anh đi, đêm nay anh phải thức để hoàn thành bản vẽ.”
“Anh không ngủ sao?”
“Sáng sớm mai anh phải trình chiếu trong cuộc họp của công ty rồi. Chắc phải thức hết đêm nay để hoàn thành. Em mau đi ngủ đi.”
Lệ Dương đi về phía giường Hoàng Quân và ngồi xuống. Hôm này dù cô không ở đây thì chiếc giường này có lẽ cũng để trống. Hoàng Quân đi về phía cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn và đỡ cô nằm xuống rồi kéo chăn đắp lên người. Sau khi cô nhắm mắt một lúc, anh mới đứng dậy đi về phía bàn làm việc.
Khi Lệ Dương thức dậy, cô chỉ thấy một góc sáng duy nhất ở phía bàn làm việc của Hoàng Quân. Anh có thói quen để điện phòng khi làm việc. Hôm nay có lẽ sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nên anh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hôn Ước Quái Dị

Vợ vượt giới hạn với rất nhiều người có quyền, chức

Bạn Trai Tôi Là Gangster-boss Đại Nhân

Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2)

Đại Chiến Lớp Học