Em Là Cô Ấy Thứ Hai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Em Là Cô Ấy Thứ Hai (xem 3260)

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

mới tắt đi. Lệ Dương nhẹ nhàng ngồi dậy, lật chăn và bước xuống giường.
Cô đi đến cạnh Hoàng Quân, nhìn thấy anh đang hoàn thiện những bản thiết kế bằng bút chì màu, trên góc mỗi tờ giấy đều có ghi tên bản thiết kế và tên người sáng tạo ra chúng. Cô nhẹ nhàng đứng bên cạnh, Hoàng Quân nhìn thấy có bóng người in xuống tờ giấy trước mặt, anh hơi giật mình ngẩng đầu lên.
“Em không ngủ sao?” Anh nhìn cô thắc mắc.
“Em vừa tỉnh dậy.” Lệ Dương nhẹ nhàng giải thích. “Em pha cho anh ly cà phê nhé!”
Không đợi Hoàng Quân đồng ý, Lệ Dương bước chậm ra khỏi cửa phòng. Một lúc sau, cô đặt trên bàn anh một cốc cà phê nóng bốc khói nghi ngút.
“Cảm ơn em.” Anh nhìn cô ánh mắt đầy trìu mến.
Lệ Dương ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Hoàng Quân.
“Đằng nào cũng không ngủ được nữa, em ngồi làm cùng anh vậy. Có gì cần em giúp không?”
Vậy là hai người cùng ngồi làm việc. Lệ Dương giúp Hoàng Quân vạch màu lên các đường kẻ đã được ký hiệu sẵn,
giúp anh đánh số liệu vào bản báo cáo trên máy tính. Sau đó, cô ngồi cầm bút màu để đưa cho anh, nhìn anh tô vẽ cho những bức tranh chì đen trắng trở nên sống động.
“Màu đỏ…” Hoàng Quân chìa tay về phía Lệ Dương.
“Đưa anh màu đỏ.” Hoàng Quân lặp lại lần thứ hai sau khi không thấy Lệ Dương phản ứng gì.
Vẫn im lặng. Anh tò mò ngoái đầu nhìn sang, thấy cô đã gục xuống mặt bàn

ngủ vùi, đầu gối lên hai cánh tay, mặt quay về phía anh. Cô ngay cả khi ngủ cũng như một thiên thần, gương mặt tròn thanh tú, bờ môi hồng hơi mấp máy. Nhìn cô ngủ, Hoàng Quân có một cảm giác yên bình không thể diễn tả được. Anh mỉm cười, rút nhẹ chiếc bút tô màu đỏ cô vẫn đang cầm trong tay và hoàn thành nốt những nét cuối cùng trong bản vẽ của mình.
Sau đó, anh kéo ghế đứng dậy, hết sức nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động. Cũng hết sức nhẹ nhàng, anh rút cánh tay đang kê dưới đầu của Lệ Dương khoác lên vai mình và bế cô lên giường.
Có lẽ do quá nhạy cảm nên dù Hoàng Quân nhẹ nhàng hết sức, Lệ Dương vẫn tỉnh dậy. Khi anh đặt cô xuống giường mới nhận thấy mắt cô đã mở ra và đang nhìn mình. Gương mặt Hoàng Quân lúc đặt cô xuống gần như cúi sát vào mặt cô, anh và cô bốn mắt nhìn nhau, nhìn rất lâu.
Sau đó, anh vô thức đặt xuống môi cô một nụ hôn.
Lệ Dương không từ chối, cũng không nhiệt tình đón nhận.
Nụ hôn của anh như triệu hồi lý trí của cô trở về từ cơn buồn ngủ. Cô nhắm mắt, lắc lắc đầu, lại mở mắt, gương mặt anh vẫn gần trong gang tấc.
Người ta nói quả không sai, khả năng kiềm chế của con người thấp nhất chính là vào lúc nửa đêm.
Mà không gian càng yên tĩnh, khả năng ấy càng tiến dần về không.
Lệ Dương không có cách nào chống lại sức hút từ gương mặt điển trai ngay trước mắt mình. Cô đưa tay sờ sờ vào mặt anh, cảm nhận sức nóng từ gương mặt ấy lan qua tay mình.
Hoàng Quân đặt một tay bên hông cô, tay kia chạm nhẹ vào bàn tay đặt trên giường của cô, sau đó anh vuốt ve dọc cánh tay cô, lên bờ vai, lên cổ và dừng lại ở gò má. Anh khẽ cúi người xuống, cơ thể anh đè lên người cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân.
Lệ Dương vòng tay qua cổ Hoàng Quân và chủ động hôn vào môi anh. Anh cũng nhẹ nhàng đáp lại, cảm giác môi lưỡi quấn quýt thực sự rất ngọt ngào.
Cô lật người và lại nằm đè lên người anh, hai người cứ lật qua lật lại như vậy, hôn nhau quấn quýt si mê.
Cho đến sáng hôm sau tỉnh dậy, Lệ Dương cảm nhận thấy hơi thở phả vào tai ấm áp, mới phát hiện mình đang nằm cuộn tròn trong người Hoàng Quân. Bàn tay Hoàng Quân nhẹ nhàng ôm trọn thắt lưng của cô, tay kia đặt dưới đầu cô làm gối, chiếc cằm thon dài của anh áp vào gò má cô.
Lệ Dương bây giờ mới có dịp ngắm nhìn gương mặt Hoàng Quân khi ngủ. Khuôn mặt tròn, vầng trán cao, trông anh vừa có nét của một người đàn ông từng trải, lại ẩn chứa vẻ lãng tử của những chàng trai con nhà giàu ở cái tuổi đôi mươi. Không kìm được, Lệ Dương đưa tay khẽ chạm vào má anh, trong phút chốc cô có cảm giác anh như một đứa trẻ con cần được chở che, vỗ về.
Cử động của Lệ Dương làm Hoàng Quân tỉnh giấc. Anh nhìn cô dịu dàng mỉm cười:
“Em ngủ ngon chứ?”
“Ừm… Anh cũng vậy chứ?” Lệ Dương như con mèo lười vùi đầu vào ngực anh.
Vòng tay của Hoàng Quân ôm cô chặt hơn.
“Rất ngon.”
“Anh không phải dậy đi làm sao?” Lệ Dương thắc mắc.
“Anh còn mười lăm phút nữa.” Hoàng Quân kéo cô vào lòng, nhắm mắt lại.
Lệ Dương tròn mắt. Anh còn chưa nhìn đồng hồ, có thể dự đoán chính xác thời gian như vậy sao?
Khi Lệ Dương tỉnh dậy lần thứ hai thì chỉ còn thấy mình cô nằm trên giường. Hoàng Quân đã đặt bên cạnh cô một chiếc gối ôm to tướng để giữ ấm cho cô từ phía sau lưng. Một cảm giác hạnh phúc len lỏi vào từng tế bào, cô hít thở sâu bầu không khí trong lành buổi sáng tràn vào phòng anh, đón nhận những tia nắng sớm yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào. Bầu trời hôm nay cao và trong xanh, thật sự rất đẹp.
Nhìn đồng hồ đã gần tám giờ, Lệ Dương vội vàng xỏ dép đi xuống nhà. Khi qua bàn làm việc của Hoàng Quân, cô nhìn thấy xấp tài liệu tối qua anh chuẩn bị cho cuộc họp vẫn để trên mặt bàn.
Đúng lúc đó thì chuông điện thoại của cô reo lên.
Lệ Dương bắt máy, trong điện thoại là giọng nam trầm tĩnh quen thuộc:
“Em dậy chưa?”
“Em vừa tỉnh. Hình như anh để quên tài liệu ở nhà.”
“Em nhìn thấy rồi à? Mười lăm phút nữa cuộc họp bắt đầu rồi, giờ anh về lấy sợ không kịp. Em mang tập tài liệu đến công ty cho anh được không?” Hoàng Quân vẫn giữ thái độ trầm tĩnh nhưng giọng nói lại có phần hơi gấp gáp.
“Vâng. Em sẽ mang đến ngay.”
Hoàng Quân gọi taxi cho Lệ Dương, dặn cô cứ đi từ từ, không phải vội. Dĩ nhiên Lệ Dương biết thời gian rất gấp, do vậy cô chỉ rửa mặt qua quýt, dùng tay bới tóc lên cột chặt lại rồi vội vàng cầm xấp tài liệu chạy ra khỏi phòng.
Lúc xuống đến chân cầu thang, cô nhìn thấy bà ngoại, bà Châu và Xuân Vy đang ngồi ăn sáng. Bà ngoại nhìn cô cười tươi như hoa:
“Cháu dâu, dậy rồi à? Qua đây ngồi đi.”
Bà Châu nhìn cô với ánh mắt dịu dàng:
“Quân bảo tối qua con thức khuya làm việc cùng nó, vừa mới chợp mắt nên bác không đánh thức con dậy. Con mau lại ăn sáng đi.”
Lệ Dương chỉ đi qua phía bàn ăn rồi dừng lại nói:
“Bà ngoại, bác gái, Quân để quên tài liệu họp ở nhà. Con phải mang đến công ty cho anh ấy bây giờ. Con đi luôn đây ạ.”
Nói rồi không đợi bà ngoại và mẹ Hoàng Quân trả lời, Lệ Dương vội vội vàng vàng chạy nhanh ra khỏi cửa.
Khi Lệ Dương vừa bước chân ra khỏi thang máy tầng năm thì thấy một đoàn người mặc comple chỉnh tề cũng vừa từ một thang máy khác đi ra đang ở phía trước cô. Đoán rằng họ đang đi tới phòng họp nên cô gọi hỏi họ xem phòng họp ở đâu.
Thật may là Hoàng Quân cũng có mặt trong số đó. Anh đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên gương mặt điềm tĩnh và nghiêm nghị. Tuy tuổi có lẽ cũng phải ngoài năm mươi nhưng trên người ông vẫn toát ra một phong thái rất nhanh nhẹn đĩnh đạc, vẻ mặt ông ôn nhu, đôi lông mày ánh lên vẻ thông minh, trải đời.
Hoàng Quân nhìn thấy Lệ Dương, lúc đầu cảm thấy bất ngờ vì không nghĩ cô lại đến nhanh như vậy. Nếu anh biết Lệ Dương vì sợ tắc đường lâu mà nhảy ra khỏi taxi chạy bộ, còn trèo ba, bốn bức tường để mang tài liệu tới cho anh kịp giờ họp chắc có lẽ phải cảm động đến chết mất.
“Lệ Dương. Em đến rồi sao?”

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ngày mưa tôi lại thấy chông chênh

Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

ĐOÁ HOA HỒNG DẠI CỦA TÔI

Truyện Cuộc Trả Thù Của Một Thằng Điên Tình

Gửi đại ca của ba…