Em Là Cô Ấy Thứ Hai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Em Là Cô Ấy Thứ Hai (xem 3219)

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

g 12: Cảm Giác Này Trước Nay Chưa Từng Có
Ads Khi Trịnh Sỹ Phong đưa Lệ Dương về nhà, có một chiếc xe thể thao màu đen đã đỗ trước khu chung cư nơi cô đang ở, Hoàng Quân đứng tựa vào cửa xe nhìn Lệ Dương và Trịnh Sỹ Phong chia tay nhau, trên mặt hoàn toàn không biểu lộ ra một chút cảm xúc gì.
Sau khi Trịnh Sỹ Phong lái xe đi, Lệ Dương mới nhìn thấy sự có mặt của Hoàng Quân, không hiểu sao có chút không thoải mái khi bị anh bắt gặp. Cô hơi ngạc nhiên đi về phía anh, khi chỉ còn cách Hoàng Quân vài bước chân, anh đột nhiên lên tiếng hỏi, có lẽ vì trong bóng tối lại ở một khoảng cách khá xa nên Hoàng Quân không nhận ra người đàn ông đó là Trịnh Sỹ Phong.
“Ai vậy? Bạn trai của cô à?”
“Nhìn chúng tôi rất giống đang hẹn hò sao?” Lệ Dương bước thêm mấy bước chân rồi dừng lại.
Hoàng Quân khẽ nhún vai, tay vẫn để trong bao quần.
“Ai nhìn thấy thông thường cũng đều nghĩ như vậy mà. Không phải sao?”
“Là bạn đồng nghiệp… À, thực ra cũng có chút tình cảm, nhưng chỉ là đơn phương thôi.”
“Là ai đơn phương ai?” Hoàng Quân nhíu mày ra vẻ tò mò, sau đấy cũng tự trả lời luôn: “Mà chắc người đơn phương là cô rồi.”
Lệ Dương khẽ cong môi “hừ” nhẹ một tiếng. Dù rằng đúng là như vậy, nhưng có ai tự nhận mình là kẻ trồng cây si trước mặt người khác chứ. Huống hồ qua thái độ của Trịnh Sỹ Phong thì có thể thấy được anh ít nhiều cũng có tình cảm với cô, dù Lệ Dương không biết phải gọi tên thứ tình cảm đó như thế nào.
“Anh căn cứ vào đâu mà nói thế chứ?” Lệ Dương nhìn nụ cười châm biếm hiện lên trên gương mặt Hoàng Quân, thật khó lòng tiêu hóa nổi.
“Kiểu người như cô…” Hoàng Quân cố tình dừng lại một chút để khiêu khích tính tò mò của người đối diện, “nếu là người cô không thích mà thích mình, cô nhất định sẽ tìm cách tránh càng xa càng tốt. Chắc không có chuyện để anh ta đưa về như thế đâu, trừ khi là bất khả kháng”.
Con người này mỗi một câu nói đều như bóc trần tâm tư, tình cảm của Lệ Dương. Hoàng Quân có vẻ là người luôn hiểu rõ những suy nghĩ và tâm sự của cô nhất, nhưng hiểu là một chuyện khác, còn đồng cảm thì dường như trong anh chưa bao giờ tồn tại khái niệm ấy.
“Anh cứ làm như hiểu rõ về tôi lắm vậy.” Lệ Dương bĩu môi, cố gắng tỏ ra không đồng tình với nhận xét vừa rồi của Hoàng Quân.
“Cô đừng quên tôi từng có một năm không nhìn thấy. Trong khoảng thời gian đó, tôi nhìn cuộc sống bằng trái tim, chứ không phải bằng đôi mắt.” Hoàng Quân đưa tay đặt lên ngực trái, sau đó lại chỉ vào mắt mình. “Không phải tự kiêu, nhưng tôi tin vào những gì mình cảm nhận được, đặc biệt lại là đối với những người thể hiện cảm xúc rõ ràng như cô.”
Lệ Dương cười khẩy:
“Anh nên học khoa Tâm lý thì hợp hơn đấy.”
“Cảm ơn gợi ý của cô. Nếu có cơ hội tôi sẽ thử.”
“Vậy… bác sỹ tâm lý không bằng cấp. Anh tới tìm tôi là có việc gì vậy?” Lệ Dương chợt nhớ tới sự xuất hiện bất ngờ của Hoàng Quân hôm nay. Cô định hỏi từ lúc nãy nhưng lòng vòng một hồi đứng đôi co với anh lại suýt quên mất.
Hoàng Quân cũng chợt nhớ ra lý do hôm nay anh tới đây, mải trêu chọc Lệ Dương cũng suýt quên luôn.
“Bà ngoại bảo mắt có chút vấn đề, muốn cô tới xem thử xem sao?”
Lệ Dương giật mình hỏi lại, giọng tràn đầy lo lắng:
“Sao lại như vậy? Mắt bà có sưng hay đỏ gì không?”
Hoàng Quân khẽ chép miệng, giọng điệu ngược lại vô cùng bình thản:
“Ngoài việc có thêm cặp kính ra thì tôi chẳng thấy có gì khác biệt cả.”
Ra là vậy. Bà ngoại chắc hẳn chỉ đang tìm lí do để gọi cô tới nhà. Từ ngày Hoàng Quân khỏi bệnh, Lệ Dương cũng ít lui tới nhà anh hơn, lần gần đây nhất có lẽ là khi bà Châu mời cô tới ăn cơm. Lệ Dương tuy không còn hay đến nhưng cô vẫn luôn nhớ bà ngoại, người mỗi khi thấy cô đều gọi hai tiếng “cháu dâu” rất tự nhiên, người dù không hề giỏi giang trong việc bếp núc nhưng mỗi lần cô đến đều tự tay vào bếp làm bánh cho cô ăn. Dù không nói ra, nhưng Lệ Dương luôn coi mỗi người trong nhà Hoàng Quân như chính những người ruột thịt thân thiết nhất của mình. Ngay cả đối với Hoàng Quân, dù tính cách hai người không hợp nhau, nhưng nếu lâu lâu không gặp anh cô cũng cảm thấy lòng nôn nao khó chịu, và khi bất giác nhìn thấy một vật gì có liên quan tới anh trong đầu cô lại vẩn vơ suy nghĩ, có khi thẫn thờ ngồi cả nửa ngày chỉ để làm một việc – nhớ anh.
Lệ Dương thấy có chút cảm giác có lỗi, giọng nói của cô vì thế mà trầm lặng hơn:
“Tôi vô tâm quá! Lẽ ra nên tới thăm bà thường xuyên hơn mới phải.”
“Bà ngoại không trách cô đâu.” Hoàng Quân dịu dàng an ủi. “Cô bận rộn như vậy, bà lo cô ăn uống không tử tế hại sức khỏe thôi. Bà tôi nếu đã thích ai thì sẽ rất quan tâm tới người đó. Tôi hiếm khi thấy bà chu đáo với ai như vậy, cô thật có phúc đấy.”
“Ừ. Tôi cũng cảm thấy mình quả thật rất may mắn.” Lệ Dương khẽ cúi đầu. Chuyện gia đình đối với cô là một vấn đề rất nhạy cảm, mỗi lần có người khác quan tâm đối xử tốt với cô, cô lại thấy khóe mắt cay cay xúc động. Người ngoài còn chăm sóc cho cô như vậy, liệu ba ruột của cô, ông có ngày đêm mong nhớ và hy vọng sẽ có ngày tìm được con gái mình không?
Lệ Dương nói với Hoàng Quân hôm nay cô không phải trực đêm, tối có thể qua chơi với bà một chút. Hoàng Quân hỏi cô đã ăn tối chưa. Khi thấy Lệ Dương gật đầu bảo đã ăn cùng bạn rồi, Hoàng Quân liền bảo cô để lúc khác hãy tới. Bà ngoại đã nấu rất nhiều món, cô đến nhất định bà sẽ bắt ăn đến khi vỡ bụng mới thôi. Anh sẽ lấy lí do cô có ca trực hôm khác mới qua được, bảo cô cứ lên nhà nghỉ ngơi mai còn đi làm sớm. Nhưng Lệ Dương không nghe, cứ khăng khăng mở cửa xe ngồi vào trong, còn châm chọc Hoàng Quân nói dối thành thần rồi, bây giờ cái gì cũng có thể nói dối được. Hoàng Quân bất đắc dĩ lái xe, mặc dù với tính cách của bà ngoại, anh biết nhất định hôm nay dạ dày của Lệ Dương sẽ bị tra tấn. Nhưng đây là do cô chủ động chui đầu vào bụi rậm, mà anh cũng không thật sự có ý ngăn cản đến cùng.
Quả không ngoài dự đoán, vì không muốn phụ tấm chân tình của bà ngoại, Lệ Dương ăn no tới mức lăn còn nhanh hơn đi. Người ta vẫn thường nói hãy ăn sáng như một nữ hoàng, ăn trưa như một thường dân và ăn tối như một kẻ ăn mày. Bây giờ xem ra Lệ Dương đã làm hoàn toàn ngược lại. Buổi sáng cô đang cắn dở miếng bánh mì thì bệnh viện gọi điện báo có ca cấp cứu nên vội vàng chạy đi, buổi tối cần ăn ít cho dễ ngủ cô lại chén tận hai lần, đã thế còn toàn những món khó tiêu. Chắc chắn tối nay cô sẽ không thể ngủ được với cái dạ dày căng cứng này mất.
Nhìn thấy Lệ Dương ngồi trên xe khổ sở xoa bụng, Hoàng Quân khẽ lắc đầu ái ngại:
“Công nhận dạ dày của cô cũng có sức chứa lớn thật đấy.”
Lệ Dương không thèm để ý đến lời mỉa mai của Hoàng Quân. Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính, hít thở thật sâu cho tiêu hóa dễ dàng hơn.
“Cửa còn chưa mở, cô hít cái gì vậy?”
Khi Lệ Dương đau khổ nhận ra sự thật thì chóp mũi cô đã chạm sát tới thành cửa kính. Hoàng Quân ngồi bên trái cô không nhịn được mà cười ngặt nghẽo. Cười chán chê, anh ta mới cho xe dừng lại ở ven đường và hạ cửa kính phía Lệ Dương xuống.
“Sao tự nhiên dừng lại vậy? Còn chưa tới nhà mà.” Lệ Dương thắc mắc quay đầu về phía Hoàng Quân.
“Tôi không muốn cô ói hết ra xe của tôi đâu, bên kia đường có một công viên, xuống đi bộ một chút đi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tử vi tuần mới từ 13/03 – 19/03/2017 của 12 cung hoàng đạo

Anh Không Đủ Tự Tin Để Yêu Vì Tôi Đen Và Gầy

Câu trả lời khiến đối phương cứng họng là…

Đừng để nuối tiếc thêm một lần nào nữa

Đồ Heo Cô Chết Với Tôi