cho dễ chịu.”
Xem ra anh ta cũng rất biết quan tâm đến người khác, nhưng sao cứ phải thể hiện thành ý bằng cái cách làm người ta chướng mắt như vậy, Lệ Dương nghĩ thầm. Nhưng rồi cái dạ dày đang biểu tình dữ dội không cho phép cô nghĩ nhiều như thế nữa, nếu phải ngồi trên xe đi đường dằn xóc như vậy cô thực sự không dám đảm bảo nó có bị bục ra vì quá tải hay không? Xuống đường đi bộ lúc này quả là một ý tưởng rất hay.
Nhưng cũng vì ăn quá no mà cái dáng đi bộ của Lệ Dương rất kì cục. Cô hơi ưỡn người về phía trước, một tay đỡ lưng, một tay xoa xoa bụng. Hôm nay Lệ Dương lại mặc một chiếc áo rộng eo, chính vì thế nhìn ở góc độ nào cô cũng giống như một bà bầu chính hiệu. Cũng vì vậy mà có một bà chị đang mang bầu đi bộ cho dễ sinh cứ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nói ngưỡng mộ thì hơi quá, nói ghen tị cũng không ngoa. Một lúc sau, có lẽ vì không kiềm chế được bản tính tò mò của mình, khi đi gần đến chỗ Lệ Dương, chị ta mới mở miệng hỏi thăm:
“Nhìn hai vợ chồng em hạnh phúc thật đấy! Có bầu mấy tháng rồi em?”
Lệ Dương hơi sững người, đầu tiên là giật mình, sau đó có chút ngượng ngùng. Cô đảo mắt nhìn sang phía Hoàng Quân, thấy anh ta đang kiềm chế để không bật cười lên thành tiếng.
Lệ Dương còn chưa kịp trả lời, bà chị mau miệng kia đã lại mau miệng tuôn ra một tràng:
“Chị cũng có bầu được gần bảy tháng rồi, nhưng chồng chị chẳng bao giờ đưa chị đi dạo như chồng em thế này cả, suốt ngày viện cớ bận này bận kia.” Người phụ nữ dừng lại khẽ thở dài rồi tiếp tục kể lể: “Đúng là lúc yêu nhau thì cái gì cũng chiều chuộng, đến lúc lấy được rồi lại bỏ bê không quan tâm. Em trai à, đàn ông thương vợ như em chắc bây giờ tuyệt chủng cả rồi.”
Người phụ nữ liếc nhìn Hoàng Quân, không tiếc lời khen ngợi, Hoàng Quân cũng vì thế mà cố gắng phối hợp, nhìn chị ta gật đầu cười và còn cảm ơn rất chân thành. Lệ Dương đứng giữa thực sự không biết phải cắt ngang để giải thích thế nào. Ở đâu hiện ra một mà chị nhiều chuyện vậy chứ? Bụng cô có to hơn thường ngày một chút thật, dáng đi cũng không được bình thường cho lắm, nhưng tại sao cứ nhất định phải có bầu mới được đi như thế, to bụng không được sao?
Hoàng Quân còn cố tình trêu chọc cô, anh ta khoác tay lên vai Lệ Dương, ánh mắt nhìn cô đầy âu yếm:
“Em yêu à? Em nghe thấy chưa? Em thật là có phúc đấy!”
Bà chị mới quen vỗ hai tay lại với nhau thành tiếng tán thưởng, đầu liên tục gật gật. Lệ Dương không còn biết làm gì ngoài việc nở một nụ cười bất đắc dĩ. Sau này cô nghiệm ra một chân lý sâu sắc, nếu ngay câu đầu tiên đã là nói dối, thì những câu về sau sẽ không có câu nào là thật hết. Cô có nên cảm ơn Hoàng Quân vì anh ta đã khiến cô nhận ra mình lại có năng khiếu nói dối bẩm sinh như vậy.
“Em có bầu được mấy tháng rồi? Có hay bị nghén không vậy?” Bà chị mới quen nhiệt tình hỏi thăm.
Lệ Dương khẽ cười ngượng, tay của Hoàng Quân vẫn còn đặt lên vai cô, có cảm giác vai cô sắp bị sập xuống vì nặng.
“Cũng… mới bốn tháng thôi ạ. Em cũng không có nghén nhiều lắm.” Lệ Dương phán đoán dựa trên những quan sát thường ngày của cô đối với các bệnh nhân mang bầu ở bệnh viện, bụng to cỡ này chắc khoảng bốn tháng là phù hợp. Còn việc có nghén hay không cô làm sao mà biết được.
Lệ Dương thấy bên trái mình khẽ rung rung, ngước mắt nhìn lên thấy Hoàng Quân đang tủm tỉm cười, phen này cô lại mất mặt trước anh ta rồi.
“Ôi! Chị thì từ khi mang bầu đến giờ đến là khổ sở vì nghén, cứ ăn vào được cái gì là nôn ra hết. Chị mang bầu ba lần rồi mà lần nào cũng vậy. Nhìn hai em trẻ thế chắc cũng mới cưới. Là bé trai hay bé gái vậy, của chị là bé gái.”
“Em cũng là bé gái ạ!” Lệ Dương cố nặn ra một nụ cười thật tự nhiên.
Cứ như thế, bà chị mới quen hỏi không ngừng nghỉ, cho đến tận khi có điện thoại reo mới chịu buông tha cho Lệ Dương và Hoàng Quân. Khi chị ta đi dứt, việc đầu tiên Lệ Dương làm là hất cánh tay đang khủng bố trên vai cô của Hoàng Quân xuống, sau đó nhìn anh ta với ánh mắt hình viên đạn.
“Này, ánh mắt đấy của cô là ý gì vậy? Tôi vô can đấy nhé! Nãy giờ toàn là cô với chị ấy nói chuyện cùng nhau mà, tôi có xen vào câu nào đâu.” Lệ Dương còn chưa kịp hỏi tội, Hoàng Quân đã nhanh chóng chối bay chối biến.
Lệ Dương một mình đi lên phía trước, Hoàng Quân chạy đuổi theo cô, hai tay đặt lên vai cô từ phía sau lưng dỗ dành:
“Thôi nào, cô giận thật đấy à? Tôi chỉ đùa chút cho vui thôi mà.” Anh vừa nói vừa vỗ vỗ vai Lệ Dương.
Lệ Dương vẫn im lặng, không có ý dừng lại. Hoàng Quân buộc phải xoay vai cô để gương mặt cô đối diện với anh.
“Tôi xin lỗi rồi mà, đừng có giận nữa nhé! Nhé!” Gương mặt anh ta rất chân thành, giống hệt một đứa trẻ cố tình làm ra vẻ tội nghiệp khi bị ba mẹ trách lỗi, khiến Lệ Dương cũng phải phì cười.
Thấy Lệ Dương cười, Hoàng Quân cũng không ý thức được mà cười theo.
“Hết giận đi, tôi dẫn cô đi ăn kem nhé!”
Chưa đợi Hoàng Quân nói dứt câu, Lệ Dương đã co chân dẫm vào mũi giày của anh, lực vừa đủ để anh ta cảm thấy ngón chân cái như bị đứt rời.
“Còn ăn nữa, anh muốn tôi thủng dạ dày mà chết à?”
Hoàng Quân vừa ôm chân nhảy lò cò như chuột túi, vừa “à”, “à” tỏ vẻ hối hận thật rồi, từ nay có cho vàng cũng không dám đắc tội với phụ nữ nữa. Lệ Dương quay ngoắt người bỏ đi không thèm để ý. Khi Hoàng Quân đứng thẳng được người dậy thì đã bị cô bỏ cách một quãng khá xa, anh vội chạy theo, trong tầm mắt dường như chỉ có bóng dáng của người con gái phía trước.
Khi ở trên xe, Hoàng Quân mới không nhịn được mà hỏi Lệ Dương:
“Phải rồi. Sao khi nãy cô lại nói với chị kia cô mang bầu con gái? Cô thích con gái à?”
“Khi nãy lúc chị ấy nói thai của chị ấy là bé gái giọng có vẻ buồn. Có lẽ chị ấy mong có con trai, nếu tôi nói con tôi là trai chắc sẽ khiến chị ấy buồn hơn.”
“Cô có tố chất làm bác sỹ tâm lý đấy. Vậy còn cô, cô thích bé trai hay bé gái?”
“Trai gái đều được. Chỉ cần là con tôi, tôi nhất định sẽ yêu thương chúng, chăm sóc và nuôi dưỡng chúng, cũng sẽ không vì bất kỳ một lý do gì mà bỏ rơi chúng.”
Khi nói những lời này, giọng Lệ Dương không giấu được vẻ bi thương. Thực ra bản thân cô cũng là một đứa trẻ mồ côi, cô thực sự không biết ba cô vì không muốn tìm cô hay cũng đã gắng sức đi tìm nhưng không thấy, cô cũng không hiểu vì sao mẹ cô lại rời bỏ ba cô mà đi. Đã rất nhiều lần trong giấc mơ, Lệ Dương nhìn thấy ba cô mỉm cười với cô, cô cố gắng tiến sát lại gần để nhìn rõ hơn dung mạo của ba mình. Nhưng cô càng tiến lại, ông ấy lại càng lùi ra xa, mãi mãi chẳng bao giờ để cô chạm tới được.
Một giọt nước mắt khẽ rớt xuống, Lệ Dương quay đầu về phía cửa xe, không để Hoàng Quân thấy được giây phút yếu lòng của cô. Anh từ nhỏ đã được sống trong tình yêu thương của cha mẹ và bà ngoại, gia đình anh thực sự khiến nhiều người mơ ước, cũng khiến không ít kẻ chạnh lòng. Có lẽ vì anh từ lâu đã quen với việc có đủ đầy tình cảm, thế nên mới không thể chịu nổi cú sốc khi Ngọc Linh đột ngột ra đi.
“Còn anh, anh thích con trai hay con gái?”
Lệ Dương khẽ lên tiếng, vẫn không nhìn Hoàng Quân. Cô chỉ muốn phá vỡ khoảng không gian yên tĩnh lúc này.
“Tôi thích cả hai. Càng nhiều càng tốt.”
Tâm trạng Lệ Dương đang nặng trĩu thế mà nghe Hoàng Quân nói vậy cũng phải phì cười. S
Xem ra anh ta cũng rất biết quan tâm đến người khác, nhưng sao cứ phải thể hiện thành ý bằng cái cách làm người ta chướng mắt như vậy, Lệ Dương nghĩ thầm. Nhưng rồi cái dạ dày đang biểu tình dữ dội không cho phép cô nghĩ nhiều như thế nữa, nếu phải ngồi trên xe đi đường dằn xóc như vậy cô thực sự không dám đảm bảo nó có bị bục ra vì quá tải hay không? Xuống đường đi bộ lúc này quả là một ý tưởng rất hay.
Nhưng cũng vì ăn quá no mà cái dáng đi bộ của Lệ Dương rất kì cục. Cô hơi ưỡn người về phía trước, một tay đỡ lưng, một tay xoa xoa bụng. Hôm nay Lệ Dương lại mặc một chiếc áo rộng eo, chính vì thế nhìn ở góc độ nào cô cũng giống như một bà bầu chính hiệu. Cũng vì vậy mà có một bà chị đang mang bầu đi bộ cho dễ sinh cứ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nói ngưỡng mộ thì hơi quá, nói ghen tị cũng không ngoa. Một lúc sau, có lẽ vì không kiềm chế được bản tính tò mò của mình, khi đi gần đến chỗ Lệ Dương, chị ta mới mở miệng hỏi thăm:
“Nhìn hai vợ chồng em hạnh phúc thật đấy! Có bầu mấy tháng rồi em?”
Lệ Dương hơi sững người, đầu tiên là giật mình, sau đó có chút ngượng ngùng. Cô đảo mắt nhìn sang phía Hoàng Quân, thấy anh ta đang kiềm chế để không bật cười lên thành tiếng.
Lệ Dương còn chưa kịp trả lời, bà chị mau miệng kia đã lại mau miệng tuôn ra một tràng:
“Chị cũng có bầu được gần bảy tháng rồi, nhưng chồng chị chẳng bao giờ đưa chị đi dạo như chồng em thế này cả, suốt ngày viện cớ bận này bận kia.” Người phụ nữ dừng lại khẽ thở dài rồi tiếp tục kể lể: “Đúng là lúc yêu nhau thì cái gì cũng chiều chuộng, đến lúc lấy được rồi lại bỏ bê không quan tâm. Em trai à, đàn ông thương vợ như em chắc bây giờ tuyệt chủng cả rồi.”
Người phụ nữ liếc nhìn Hoàng Quân, không tiếc lời khen ngợi, Hoàng Quân cũng vì thế mà cố gắng phối hợp, nhìn chị ta gật đầu cười và còn cảm ơn rất chân thành. Lệ Dương đứng giữa thực sự không biết phải cắt ngang để giải thích thế nào. Ở đâu hiện ra một mà chị nhiều chuyện vậy chứ? Bụng cô có to hơn thường ngày một chút thật, dáng đi cũng không được bình thường cho lắm, nhưng tại sao cứ nhất định phải có bầu mới được đi như thế, to bụng không được sao?
Hoàng Quân còn cố tình trêu chọc cô, anh ta khoác tay lên vai Lệ Dương, ánh mắt nhìn cô đầy âu yếm:
“Em yêu à? Em nghe thấy chưa? Em thật là có phúc đấy!”
Bà chị mới quen vỗ hai tay lại với nhau thành tiếng tán thưởng, đầu liên tục gật gật. Lệ Dương không còn biết làm gì ngoài việc nở một nụ cười bất đắc dĩ. Sau này cô nghiệm ra một chân lý sâu sắc, nếu ngay câu đầu tiên đã là nói dối, thì những câu về sau sẽ không có câu nào là thật hết. Cô có nên cảm ơn Hoàng Quân vì anh ta đã khiến cô nhận ra mình lại có năng khiếu nói dối bẩm sinh như vậy.
“Em có bầu được mấy tháng rồi? Có hay bị nghén không vậy?” Bà chị mới quen nhiệt tình hỏi thăm.
Lệ Dương khẽ cười ngượng, tay của Hoàng Quân vẫn còn đặt lên vai cô, có cảm giác vai cô sắp bị sập xuống vì nặng.
“Cũng… mới bốn tháng thôi ạ. Em cũng không có nghén nhiều lắm.” Lệ Dương phán đoán dựa trên những quan sát thường ngày của cô đối với các bệnh nhân mang bầu ở bệnh viện, bụng to cỡ này chắc khoảng bốn tháng là phù hợp. Còn việc có nghén hay không cô làm sao mà biết được.
Lệ Dương thấy bên trái mình khẽ rung rung, ngước mắt nhìn lên thấy Hoàng Quân đang tủm tỉm cười, phen này cô lại mất mặt trước anh ta rồi.
“Ôi! Chị thì từ khi mang bầu đến giờ đến là khổ sở vì nghén, cứ ăn vào được cái gì là nôn ra hết. Chị mang bầu ba lần rồi mà lần nào cũng vậy. Nhìn hai em trẻ thế chắc cũng mới cưới. Là bé trai hay bé gái vậy, của chị là bé gái.”
“Em cũng là bé gái ạ!” Lệ Dương cố nặn ra một nụ cười thật tự nhiên.
Cứ như thế, bà chị mới quen hỏi không ngừng nghỉ, cho đến tận khi có điện thoại reo mới chịu buông tha cho Lệ Dương và Hoàng Quân. Khi chị ta đi dứt, việc đầu tiên Lệ Dương làm là hất cánh tay đang khủng bố trên vai cô của Hoàng Quân xuống, sau đó nhìn anh ta với ánh mắt hình viên đạn.
“Này, ánh mắt đấy của cô là ý gì vậy? Tôi vô can đấy nhé! Nãy giờ toàn là cô với chị ấy nói chuyện cùng nhau mà, tôi có xen vào câu nào đâu.” Lệ Dương còn chưa kịp hỏi tội, Hoàng Quân đã nhanh chóng chối bay chối biến.
Lệ Dương một mình đi lên phía trước, Hoàng Quân chạy đuổi theo cô, hai tay đặt lên vai cô từ phía sau lưng dỗ dành:
“Thôi nào, cô giận thật đấy à? Tôi chỉ đùa chút cho vui thôi mà.” Anh vừa nói vừa vỗ vỗ vai Lệ Dương.
Lệ Dương vẫn im lặng, không có ý dừng lại. Hoàng Quân buộc phải xoay vai cô để gương mặt cô đối diện với anh.
“Tôi xin lỗi rồi mà, đừng có giận nữa nhé! Nhé!” Gương mặt anh ta rất chân thành, giống hệt một đứa trẻ cố tình làm ra vẻ tội nghiệp khi bị ba mẹ trách lỗi, khiến Lệ Dương cũng phải phì cười.
Thấy Lệ Dương cười, Hoàng Quân cũng không ý thức được mà cười theo.
“Hết giận đi, tôi dẫn cô đi ăn kem nhé!”
Chưa đợi Hoàng Quân nói dứt câu, Lệ Dương đã co chân dẫm vào mũi giày của anh, lực vừa đủ để anh ta cảm thấy ngón chân cái như bị đứt rời.
“Còn ăn nữa, anh muốn tôi thủng dạ dày mà chết à?”
Hoàng Quân vừa ôm chân nhảy lò cò như chuột túi, vừa “à”, “à” tỏ vẻ hối hận thật rồi, từ nay có cho vàng cũng không dám đắc tội với phụ nữ nữa. Lệ Dương quay ngoắt người bỏ đi không thèm để ý. Khi Hoàng Quân đứng thẳng được người dậy thì đã bị cô bỏ cách một quãng khá xa, anh vội chạy theo, trong tầm mắt dường như chỉ có bóng dáng của người con gái phía trước.
Khi ở trên xe, Hoàng Quân mới không nhịn được mà hỏi Lệ Dương:
“Phải rồi. Sao khi nãy cô lại nói với chị kia cô mang bầu con gái? Cô thích con gái à?”
“Khi nãy lúc chị ấy nói thai của chị ấy là bé gái giọng có vẻ buồn. Có lẽ chị ấy mong có con trai, nếu tôi nói con tôi là trai chắc sẽ khiến chị ấy buồn hơn.”
“Cô có tố chất làm bác sỹ tâm lý đấy. Vậy còn cô, cô thích bé trai hay bé gái?”
“Trai gái đều được. Chỉ cần là con tôi, tôi nhất định sẽ yêu thương chúng, chăm sóc và nuôi dưỡng chúng, cũng sẽ không vì bất kỳ một lý do gì mà bỏ rơi chúng.”
Khi nói những lời này, giọng Lệ Dương không giấu được vẻ bi thương. Thực ra bản thân cô cũng là một đứa trẻ mồ côi, cô thực sự không biết ba cô vì không muốn tìm cô hay cũng đã gắng sức đi tìm nhưng không thấy, cô cũng không hiểu vì sao mẹ cô lại rời bỏ ba cô mà đi. Đã rất nhiều lần trong giấc mơ, Lệ Dương nhìn thấy ba cô mỉm cười với cô, cô cố gắng tiến sát lại gần để nhìn rõ hơn dung mạo của ba mình. Nhưng cô càng tiến lại, ông ấy lại càng lùi ra xa, mãi mãi chẳng bao giờ để cô chạm tới được.
Một giọt nước mắt khẽ rớt xuống, Lệ Dương quay đầu về phía cửa xe, không để Hoàng Quân thấy được giây phút yếu lòng của cô. Anh từ nhỏ đã được sống trong tình yêu thương của cha mẹ và bà ngoại, gia đình anh thực sự khiến nhiều người mơ ước, cũng khiến không ít kẻ chạnh lòng. Có lẽ vì anh từ lâu đã quen với việc có đủ đầy tình cảm, thế nên mới không thể chịu nổi cú sốc khi Ngọc Linh đột ngột ra đi.
“Còn anh, anh thích con trai hay con gái?”
Lệ Dương khẽ lên tiếng, vẫn không nhìn Hoàng Quân. Cô chỉ muốn phá vỡ khoảng không gian yên tĩnh lúc này.
“Tôi thích cả hai. Càng nhiều càng tốt.”
Tâm trạng Lệ Dương đang nặng trĩu thế mà nghe Hoàng Quân nói vậy cũng phải phì cười. S