Chương 47
Đã mấy ngày nay cửa phòng của Lan vẫn đóng im lìm và có lẽ chưa chắc nó sẽ mở ra trong vài ngày tới.
Dương tiểu thư,con người từ bé đã sống sung sướng trong vòng tay cha mẹ chưa bao giờ phải lo toan hay suy nghĩ điều gì, mà giờ đang rối tung lên bởi mớ cảm xúc hỗn độn. Cũng tại tên bạch tuyết đó, đang yên đang lành tự dưng lại nói với cô những điều ấy làm gì. Cậu ta bảo cậu ta yêu cô nhưng làm sao cô có thể chấp nhận ngay điều đó được. Bởi bây giờ cô đã có bạn trai,và cô nghĩ cô yêu người ấy rất nhiều.Nhưng cô không thể chối bỏ cái cảm giác khi ờ bên Hải, lúc đó tim cô thường đập những nhịp đập rộn ràng, má cô cũng thường hồng lên một cách vô thức. Nói như vậy cô biết là có lỗi với Phong nhưng chẳng biết từ bao giờ cô lại mong được gặp Hải hơng gặp hắn.
CỐC CỐC CỐC.
– Lan đã mấy ngày rồi hả con, mở cửa ra đi. – Bà Xuân Mai khẩn thiết gọi con, cô đã bao giờ thế này đâu, bà đang lo muốn chết.
– Con không sao đâu mẹ ơi, chỉ là con muốn được yên tĩnh để suy nghĩ một số chuyện thôi.
– Thì con cứ mờ cửa ra để mẹ xem tình hình con thế nào, con muốn mẹ ăn không ngon ngủ không yên con mới vừa lòng sao.
KẸT.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở kèm theo sau là khuôn mặt tiều tụy vì không ăn không ngủ liền ba ngày trời của Chi Lan. Nếu ai nhìn thấy bộ dạng cô lúc này thì họ sẽ chẳng bao giờ ngờ được đây đây là cô búp bê xinh xắn đáng yêu nhà họ Dương.
– Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng.
– Con không phải xin lỗi, cuộc đời con người đều phải trải qua hỉ, nộ, ái, ố cả mà. Con cũng đâu phải ngoại lệ.
– Mẹ nói thế chẳng phải là trước đây con đã quá vô tâm rồi hay sao.
– Không phải thế, lỗi là do bố mẹ vì quá thương con nên đã bao bọc con quá kĩ không cho con tiếp xúc nhiều với cuộc sống, nên con mới khố khăn trong việc tiếp nhận những thứ mới lạ.
– Mẹ đừng nòi vậy, con biết tất cả những điều bố mẹ làm đều là vì con mà.
– Được rồi, giờ thì con đã có thể kể cho mẹ vấn đề con đang vướng phải chưa
-Nhưng…
– Con cứ yên tâm, dù sao đi chăng nữa mẹ cũng luôn ở bên ủng hộ con. – Vuốt nhẹ mái tóc cô con gái yêu, bà mỉm cười dịu dàng.
– Hôm qua Hải đã tỏ tình với con.
– Con đã từ chối cậu ta sao.
– Nếu là trước đây con sẽ không ngần ngại mà làm thế nhưng khi nghe anh ta nói con láii im lặng, vì quả thực lúc đó đầu con tràn ngập mớ cảm xúc kì lạ, hình như có cà niềm vui nữa mẹ.
– Còn thằng Phong, con có còn tình cảm với nò không.
– Con cũng không biết nữa mẹ ạ. Cảm giác khi ở bên hai người họ rất khác nhau. Nếu anh Phong cho con sự an toàn và bình yên thì Hải lại khiến con bổh hồi đfn khó tả.
-Mẹ không thể thay con quyết định số phận mình, ai là định mệnh của con thì con phảh tự chọn lấy.Nhưng mẹ muốn nhắc mhở con tìm được tình yêu thực sự không phải là dễ. Đôi ngay cả những người trong cuộc cũng khó tránh khỏi nhầm lẫn.
– Thôi mấy chuyện này cứ để sau mẹ ạ, giờ thì hạy cho con ngủ trong lòng mẹ nhé. – Cô mỉm cười rồi gối đầu vào chân bà, nhắm mắt tận hượng cảm xúc trẻ thơ ngày xưa.
Một đêm yên bình trôi qua, nhvng không biết những đêm sau còn được yên bình nữa hay không.
Chương 48
Hôm nay là ngày hắn xuất viện, tại sao cô phải nhớ cả những việc này ít nhất là sau việc hắn đã làm với cô ở bệnh viện. Con người ấy lúc nào cũng khiến cô đau lòng, chẳng lẽ biến cô thành con ngốc là sở thích của hắn ư. Chua chát thật, hắn chỉ dịu dàng với cô tình nhân bé bỏng của hắn thôi. Cho dù ngày còn nhỏ hắn có tình cảm với cô như lời mẹ hắn nói thì bây giờ cũng đã là quá khứ, mười lăm năm trôi qua rồi còn gì, hơn nữa hắn còn bị mất trí nhớ. Có lẽ đối với Trịnh Thanh Phong của hiện tại, thì Trương Kim Dung này chỉ còn là người nắm giữ bí mật về quá khứ của hắn, một kẻ mà hắn dùng đủ mọi thủ đoạn để tiếp cận. Đúng rồi,tất cả chỉ có thê, cô còn mong chờ gì hơn nữa, cô điên rồi, cho dù hắn chưa bao giờ chấp nhận cô là thành viên trong gia đình nhưng sự thật về dòng máu chảy trong huyết quản cả hai thì không thể chối cãi. Tình cảm này người ngoài nhìn vào có thể cho là ghê tởm, bệnh hoạn, nhưng cô vẫn chưa từng hối tiếc vì đã chót yêu hắn, thôi thì mối tinh này cô cất sâu trong trái tim vậy.
Bỗng cô cảm thấy một làn hơi ấm bao trùm quanh cơ thể mình. Vòn tay mề mại và dịu dàng này, hương sữa thơm ngậy và nồng nàn này chỉ có thể là một người.
– Bạch tuyết, sao chưa đi làm, muộn rồi đấy, giám đốc thì phải làm gương cho nhân viên chứ.
– Đừng có đánh trống lảng, nói thật cho tôi nghe cái đêm ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì.
– Có làm sao đâu, tôi vẫn bình thường mà, lại lo linh tinh rồi.
– Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, tôi là người duy nhất trên đời này cậu không thể nói dối được đău.
– Đúng là đồ cáo già, ừm, phải có chút chuyện không hay xảy ra.
– Nói mau đi.
– Thật ra, anh ta chưa hề hồi phục trí nhớ, anh ta chỉ giả vờ thôi..
– Anh ta đã lừa tất cả chúng ta sao, thế cũng tốt, nếu nhớ lại thì nhất định anh ta sẽ tìm cách đối phó với cậu.
– Nhưng tôi đã chót nói ra mối quan hệ anh em giữa tôi và anh ta mất rồi, cả tình cảm của tôi dành cho anh ta nữa.
– Hả, trời ơi, chết rồi.
Chương 49
Đúng là một ngày bận rộn, vừa sáng sớm bảnh mắt thư kí riêng đã gọi điện đến tận giường gọi ông dậy vì thiết bị làm lạnh của khách sạn gặp trục trặc. Ai đời chuyện cỏn con thế này này cũng phải nhờ đến tay chủ tịch hội đồng quản trị. Có trách thì cũng chỉ nên trách ông hiền quá làm gì để lũ nhân viên đè đầu cưỡi cổ, thật khó tin một con người lương thiện như chủ tịch Dương lại có thể yên ổn trong giới kinh doanh.
Ông tiến vào đại sảnh chính mỉm cười thân thiện chào nhân viên lễ tân. Trong khách sạn này mọi người đều thân thiết như những người trong gia đình, họ đối sử với nhau bằng sự chân thành chứ không khách sáo câu nệ.
– Cô Tâm, thiết bị làm lạnh của phòng nào bị trục trặc, khách khứa có tỏ thái độ không vừa lòng không – Cất nụ cười trên môi, khuôn mặt ông tỏ rõ vẻ sự lo lắng khi hỏi về vấn đề chính.
– Thưa chủ tịch, phòng xảy ra sự ra sự cố là phòng 310, nhưng chúng tôi đã cho thợ đến xem xét, chắc là không có vấn đề gì đâu ạ.
– Thế thì tốt rồi, nhưng tại sao cô lại phải gọi tôi đến gấp thế, những việc nhỏ như vậy thì chỉ cần báo cho trưởng bộ phận buồng phòng là được rồi. – Ông cau mày, có lẽ ông đã quá nuông chiều nhân viên của mình, chắc sau vụ này ông phải thắt chặt kỉ luật hơn nữa, đã coi họ như con cháu trong nhà thì việc dạy dỗ là lẽ đương nhiên.
– Không dưng tôi lại làm thế đău chủ tịch, thật ra là có nguyên do. – Cô lễ tân ra vẻ bí mật thì thầm vào tai ông – Cái vị khách