Đừng phản bội tôi, nếu không cậu sẽ chết - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Đừng phản bội tôi, nếu không cậu sẽ chết (xem 1922)

Đừng phản bội tôi, nếu không cậu sẽ chết

duy nhất vì vậy mọi điều mẹ nói con điều tin tưởng và chấp nhận vô điều kiện. Nhưng thời gian gần đây con đang bắt đầu hoài nghi về chúng, con phát hiện ra người mẹ con thân yêu của con có rất nhiều chuyện giấu con.


– Phong à, từ trước đến bây giờ mẹ chưa từng nói dối con, chỉ là chưa đến lúc để nói ra sự thật thôi. Nhưng con hãy tin mẹ, mẹ làm tất cả chỉ để bảo vệ con thôi. Những nối đau những oán hận trong quá khứ hãy để những người lớn gánh chịu.


– Nếu mẹ không muốn nói thì con cũng không ép mẹ, con luôn tôn trong những bí mật của mẹ. Nhưng ít nhất mẹ hãy cho con biết, người thanh niên trong tấm ảnh này là ai.


SỮNG SỜ


Đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn tấm ảnh rồi run run quay sang hắn.


– Con đã vào con phòng đó, tại sao con lại làm vậy.


– Mẹ đừng quan tâm đến điều đó nữa, mẹ chỉ cần cho con biết, người trong ảnh này là ai. Con không tin hắn lại không liên quan đến con, trên đời này làm gì có chuyện có hai người giống nhau như hai giọt nước đến vậy. Con xin mẹ, đừng giấu con nữa.


– Việc mẹ bảo vệ con lại khiến con mệt mỏi đến thế sao. – Bà rầu rầu nhìn hắn – Được rồi, mẹ sẽ cho con biết sự thật. Người đó chính là bố của con.


CHOANG


Chiếc li thuỷ tinh trên tay hắn rơi vỡ nát, rượu vang chảy lênh láng đỏ tươi như màu máu tanh nồng mà quyến rũ.


– Người đó là bố của con.


– Phải, người ấy chính là bố của con, người đàn ông mà yêu nhất trên thế gian này.


– Nhưng sao con lại giống ông ấy như thế, cho dù là cha con thì cũng không thể nào.


– Có lẽ đó là sự sắp xếp của số phận, định mệnh đã không cho ông ấy thuộc về mẹ, nhưng lại khiến mẹ tạo ra con. Hãy coi như đó là sự bù đắp về tinh thần và tình cảm của mẹ, mẹ đã quá si mê con người ấy mất rồi.


Chương 55


Hắn do dự đứng trước cửa căn phòng nhỏ ở phía cuối hành lang. Con trai vào phòng của mẹ thì đâu có gì là lạ, nhừng trường hợp của hắn lạo hoàn toàn khác. Từ bé cho đến bây giờ đó là nơi cấm kị duy nhất mà cậu chủ đầy quyền lực này chưa bao giờ được bước chân vào. Hắn thực sự không hiểu vì sao mẹ hắn lại ban chỉ thị này, nhưng vì là lời của người hắn kính yêu nhất nên hắn cũng chấp thuận vô điều kiện. Vấn đề là khi ấy Trương Thanh Phong vẫn chưa trưởng thành, còn lúc này hắn đã là một thanh niên 27 tuổi thì liệu hắn có thể bỏ qua mọi việc dễ dàng như vậy không.


Băn khoăn một hồi do chính câu hỏi mà mình đặt ra, hắn cũng quyết tâm làm theo điều hắn cho là nên. Khẽ xoay nắm đấm, Phong nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Cánh cửa bằng gỗ cũ kĩ được phủ lớp bụi dày đặc tựa như tấm màn trắng. Thật kì lạ, đây là phòng mẹ hắn thì ít nhất một ngày bà cũng phải vào đây một lần, nhưng dường như nơi này đã bị bỏ quên từ rất lâu rồi.


Nội thất căn phòng hoàn toàn không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của mẹ hắn, bà là người ưu sự cầu kì tinh tế không có lí gì mà bà lại sắp xếp con phòng đơn giản và lạnh lẽo như vây. Nhưng có lẽ nó lại có nết tương đồng với tính cách của hắn. Không biết tại sao hắn lại có ý nghĩ quái gở như vậy, chỉ đơn thuần là một cảm giác lạ chưa thể gọi tên thôi. Dường như người thiết kế nội thất cho nơi này có liên quan ít nhiều đến hắn.


Hắn đưa mắt quan sát kệ sách kê sát chân tường. Trên đó chứa đầy những tài liệu cũ mà giấy đã ố vàng, những cuốn tiểu thuyết văn học nổi tiếng giờ đã không còn được bày bán ở tiệm sách. Cặp mắt tinh tường chợt dùng lại ở chiếc hộp kim loại nhỏ được giấu vội sau đống giấy cũ nát. Ắt hẳn trong đó phải chứa vật gì đó quan trọng lắm.


Đặt chiếc hộp lên mặt bàn, lí trí mách bảo hắn phải khám phá bí mật bên trong nó, nhưng trái tim thì lại do dự vì biết đâu đó lại là chuyện hắn không nên biết. Nhưng nếu đẫ là số phận, nếu đã là chuyện có liên quan đến mình thì hắn phải chấp nhận đối mặt.


TÁCH


Hắn dùng hết sức bẻ gãy ổ khóa nhỏ. Đôi mắt hắn bỗng trợn tròn như nhìn thấy kinh hãi lắm.


Tấm ảnh, tấm ảnh nằm ngay trung tâm chiếc hộp. Hắn nhìn thấy chính mình trong đó, chính mình trong tấm ảnh cũ đó. Trong lòng hắn chợt tự hắn, liệu đó có phải là hắn, hay một người giống hắn như khuôn đúc, giống đến cả màu tóc bạch kim kì lạ.


Chương 56


Hải khẽ khàng đẩy cửa bước nhà. Đèn đóm đã tắt hết, chắc mọi người đã đi nghỉ hết rồi. Cũng phải, bây giờ cũng có còn sớm sủa gì nữa đâu, thời gian trôi qua nhanh thật nhất là khi được ở bên cạnh người mình thích.


– Mười lăm năm nay dù có đi đâu cậu cũng không bao giờ quên là ở nhà tôi vẫn đang đợi câu, nhưng hình như hôm nay cậu đã không còn nhớ. – Giọng nói quen thuộc vang lên trong bóng tối. Mọi ngày mỗi khi nghe giọng nói đó Hải đều cảm thấy bình yên và ấm áp, nhưng lần này cậu lại giật thót mình như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang. – Hai giờ sáng rồi đấy, Hải à.


– Cậu đang trách tôi đấy à, tôi đâu có bắt cậu phải đợi tôi – Bỗng Hải trở nên cáu kỉnh, cậu có cảm giác như người bạn thân nhất của cậu trở nên vô cùng phiền toái. Cậu đâu còn là cậu bé mười tuổi như ngày xưa nữa, cậu không cần cô quan tâm một cách thái quá như vậy.- Nếu như biết là muộn rồi thì cậu lo mà đi nghỉ sớm đi, mai muốn khỏi phải đi làm sao.


– Cậu đi với ai – Dường như cô đang phớt lờ sự khó chịu của cậu. Âm sắc trong giọng nói của Dung vẫn đều đều, cô ung dung đi đến chỗ công tắc đèn và bật. – Tôi không tin câu lại đi một mình, chắc hẳn phải có con người thú vị nào đó mới đủ khả năng để níu chân cậu ở ngoài lâu đến thế.


Hải thấy Dung đang tiến lại chỗ mình. Trong ánh đèn mờ mờ, khuôn mặt cô bình lặng tựa nước hồ thu, không một gợn sóng, không một cảm xúc. Nhưng với tư cách người đã sống với Dung hơn một thập kỉ cậu nhận ra trong đôi mắt cô phảng phất điều gì đó khó thể diễn tả, là nỗi buồn mơ hồ hay là sự cay đắng chua chát.


– Dung, đừng nói nữa. – Cậu vội ngoảng mặt đi, cậu không thể đối diện với cô, không, là cậu không dám. – Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi chán nản mỗi khi bước về nhà là phải đối diện với những cậu hỏi của cậu. Cậu không phải vợ tôi, không phải ruột thịt của tôi, thực chất chúng ta đâu có quan hệ gì, tôi đi đâu hay làm gì cậu cũng đâu phải chịu trách nhiệm. Làm ơn hãy cho tôi không gian riêng, tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi, cậu hãy nhớ lấy điều đó.


CHÁT


Má cậu bỏng rát, làn da trắng min màng hằn dấu tay đỏ ửng. Choáng váng, cậu không thể tin nổi điều vừa xảy ra, cô ấy cô ấy vừa tát câu, người luôn đứng về phía cậu, người luôn ủng hộ cậu trong moị trường hợp đã giơ tay tát cậu.


– Cái tát đó làm cậu đau phải không- Dung hỏi cậu, giọng nói mang đầy sự mỉa mai – Nhưng cái đau trên má cậu có bằng nỗi đau trong trái tim tôi.


– Tôi làm gì khiến cậu bị tổn thương, cậu thử nói đi – Cậu quát ầm lên.


– Tôi không hề ngăn cản cậu đến với Chi Lan, ngược lại tôi còn ủng hộ cậu. Hôm nay tôi đã ngồi bên chiếc điện thoại đợi nó rung lên chờ đợi cậu báo tin vui cho biết, vậy mà cậu không hề gọi. Tôi đợi cậu đến t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ngày mưa tôi lại thấy chông chênh

Con muốn làm vợ ba

Thơ Radio: Đừng tự trói mình vào nỗi cô đơn

Truyện Gặp Gấu Đi Với Người Yêu Cũ Voz Full

Đọc Truyện Đồ Củ Tỏi Anh Thích Em Full