Đừng phản bội tôi, nếu không cậu sẽ chết - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đừng phản bội tôi, nếu không cậu sẽ chết (xem 1921)

Đừng phản bội tôi, nếu không cậu sẽ chết

giờ anh ấy đang được cấp cứu tại bệnh viên trung ương. Giờ chúng tôi phải đi làm nhiệm vụ khác, chào bà.


– Hả ? – Bà Phương loạng choạng, bà tực sự bị shock rất nặng. – Bác tài, bác làm ơn có thể dừng lại ở bệnh viện trung ương một chút được không, làm ơn không tốn nhiều thời gian đâu.


Bốn người hốt hoảng chạy đi tìm phòng cấp cứu. Nhưng chỉ có ba người thực sự lo lắng cho hắn, còn một người chỉ muốn xem hình ảnh của “ông trùm kinh tê” khi nằm bệnh viện sẽ như thế nào.


– Cậu có cần thiết phải làm thế này không Dung – Cậu níu tay cô lại, chau mày hỏi – Trên danh nghĩa cậu và hắn đâu có quan hệ gì.


– Bây giờ không phải là lúc để nói về chuyện này đâu, ít nhất cũng phải xem tình hình anh ta thế nào chứ.


Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, vị bác sĩ trẻ bước ra khiến mọi người lo lắng vô cùng.


– Bác sĩ, con tôi có sao không, nó có làm sao không – Bà Phương hoảng loạn níu lấy tay áo của vị bac sĩ trẻ.


– Tình hình rất nguy hiểm, chúng tôi phải tiến hành phẫu thuật cho anh ta sớm. Nhưng hiện nay lượng máu dự trữ trong bệnh viện không đủ, người nhà có ai trùng nhóm máu với bệnh nhân không?


– Nó chỉ còn có mỗi tôi thôi, nhưng tôi không cùng nhóm máu với nó.


– Nếu vậy thì tôi e rằng . ..


– Tôi cùng nhóm máu với anh ta, bác sĩ cứ lấy của tôi.


– Vậy thì mới cô đi theo chúng tôi, bệnh nhân không còn nhiều thời gian đâu.


Mọi người nhìn theo Dung với ánh mắt ngỡ ngàng. Còn Hải thì khẽ thở dài.


” Sao đến tận bây giờ cậu vẫn không thoát khỏi cái bóng của hắn ta, chẳng lẽ hắn ta có vị trí quan trọng đến thế sao”


Chương 40


Sau khi bị mất đi một lượng máu khá lớn, khuôn mặt Dúng bỗng trở nên tái mét. Cô mệt mỏi dựa đầu vào vai Hải ngủ, hành động đó bỗng chốc khiến một cô gái khác bất giác khó chịu. Dù không muốn nhưng Lạn vẫn phải thừa nhận rằng, gần đây cô có những cảm xúc đặc biệt khi ở bên Hải. Cô còn rất hay tức tối khi nhìn thấy Hải nói về Dung với khuôn mặt hết sức hạnh phúc.


– Giám đốc Trần cậu có thể đưa Chi Lan ra ngoài một chút không, tôi có chuyện cần nói riêng với cô Dung – Bà Phương bỗng tiến đến trước mặt hai người.


– Xin lỗi bà, nhưng hiện nay bạn tôi không được khỏe, tôi không yên tâm để lại cô ấy một mình – Cậu lạnh lùng và cương quyết. Không biết có phải vì người đàn bà này là mẹ của hắn ta không mà cậu lại có ác cảm rất lớn đối với bà ta.


– Tôi sẽ thay cậu để mắt đến cô ấy, hơn nữa, cô ấy vừa mới cứu sống con trai tôi, không có lí do gì để tôi phải làm hại cô ấy.


– Không sao cậu cứ ra ngoài trước đi, Hải à – Dung tỉnh dậy bởi cuộc đối thoại giữa hai người.


– Chỉ mười phút thôi, cậu nên nhớ mười lăm năm trước cậu đã là người nhà họ Trần.


– Ừm, tôi sẽ không quên đâu – Cô mỉm cười nhẹ.


Trong lòng cậu yên tâm phần nào, cậu kéo nhẹ tay Chi Lan bước ra khỏi khu vực cấp cứu.


– Mười mấy năm nay, sống tốt chứ – Bà Phương mở lời trước.


– Phu nhân quan tâm đến con sao – Cô cười lạnh, âm sắc có phần chua chát. – Thật lạ̣.


– Chẳng có gì lạ, ta biết ơn cô vì cô cứu con ta thôi, ta không ngờ cô lại làm thế. Tại vì ta luôn nghĩ rằng cô sẽ rất hận gia đình ta.


– Nếu là người khác nhất định con cũng sẽ làm thế, phu nhân không phải bận tâm.


– Ta biết cô không muốn nhắc lại chuyện quá khứ nữa nhưng ta vẫn phải làm rõ cho cô hiểu một điều.


– Phu nhân cứ nói, trong tiềm thức của con bà không phải là người xem thái độ của người khác thế nào rồi mới hành động, vậu nên bây giờ cũng không phỉa giữ kẽ đến như vậy.


– Ngày ấy ra đuổi cô đi, cũng không phải vì ta ghét bỏ gì cô đâu.


– Không quan trọng – Cô hờ hững – Đằng nào thì con cũng bị “đá” rồi còn gì.


– Có quan trọng lắm – Người đàn bà điềm tĩnh nhấn mạnh – Ta làm thế là vì muốn tốt cho thằng Phong thôi.


– Anh ta thì liên quan gì đến chuyện này – Cô nhìn thẳng vào đôi nắt kia khó hiểu. Cô nghĩ rằng hồi bé hắn rất căm hận cô, cô biến mất mãi mãi chẳng phải hắn rất lời sao.


– Dù tính cách nó có khó hiểu đến thế nào thì người làm mẹ như ta vẫn biết rõ. – Bà thở dài – Vì cô là đứa con của kẻ cướp đi bố khỏi mẹ nó nên nó rất căm hận cô.


– Con biết, vì vậy con cũng đâu có muốn gặp lai anh ta, chỉ là anh ta cứ bám theo nhằng nhẵng để hỏi chuyện quá khứ thôi.


– Cô biết ư, cô biết cái gì – Bà tức tối, sự kiên nhẫn lúc đầu đã biến đi đâu mất – Tóm lại từ đầu đến cuối cô chỉ là một kẻ ngu ngốc thích dương dương tực đắc là mình đúng, thực tế cô chỉ nhìn tất cả bằng con mắt khách quan rồi đưa ra nhưng phán xét vớ vẩn.


– Con không hiểu phu nhân muốn nói gì.


– Ta đã từng mong thằng con đần độn của ta căm thù cô đến tận xương tủy, ta muốn nó phải ghi nhớ món nợ với hai mẹ con cô suốt đời. – Lệ tuôn đầy trên khuôn mặt mĩ miều, bà đã khóc, người đàn bà mạnh mẽ tưởng như không có gì lay động được đã khóc. – Nhưng . . . nhưng ta không ngờ rằng hận thù lại chính là thứ tình cảm mãnh liệt nhất, điều đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ta. Đến khi ta hối hận đã không còn kịp nữa rồi.


– Hãy giải thích rõ ràng đi, phu nhân câu xin bà hãy giải thích để tôi hiểu đi. – Tai cô như ù đi theo từng lời nói của bà, vậy là sao, cô không hiểu.


– Lòng thù hận trong nó quá lớn và dần dần biết thành ham muốn chiếm đoạt. Nó muốn chinh phục cô, nó muốn trong thế giới của cô không được có ai ngoài nó. Và rồi nó yêu cô lúc nào không hay.


– Sao . . . sao cơ. – Cô lắp bắp. Cố khống muốn nghe, không muốn nghe nữa.


– Nó ngược đãi cô, nó hành hạ cô, nó chà đạp cô bởi vì nó không thể rạch đầu cô ra và nhét nó vào trong đó được. Đó là cách duy nhất để cô nhớ đến nó, cho dù là nhớ trong thù hận cũng đươc. Cô có biết không hả. Cô dã biến thằng con trai lí trí mạnh mẽ của tôi thành kẻ mù quáng.


– Con . . . con không tin. – Cô lắc đầu như một kẻ điên. Sao điều này suốt bao nhiêu năm qua cô không hề hay biết. Cô đúng là một con ngốc một kẻ khờ, vậy mà cô cứ tưởng rằng hắn muốn cô biến mất mãi mãi.


– TIN HAY KHÔNG TIN CHẲNG CÒN QUAN TRỌNG NỮA, THẰNG CON TÔI NÓ ĐÃ BỊ CÔ LÀM KHỔ QUÁ NHIỀU RỒI, HÃY TRÁNH XA NÓ RA.


– Bà làm cái gì vậy, bà là ai mà dám quát bạn tôi hả – Cậu không thể chịu nổi người đàn bà này nữa. Mẹ con nhà họ thật giống nhau, nhất là cái tính trịnh thương như những ông vua bà hoàng.


– Chuyện chúng tôi không cần cậu xen vào.


– Xin hỏi, ở đây ai là người nhà của của anh Trịnh Thanh Phong. – Mải nói chuyện tất cả đều không nhận ra thời gian trôi thật nhanh, ca phẫu thuật đã kết thúc.


– Tôi đây. bác sĩ con tôi không chứ ạ.




Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Tôi chung chồng cùng những người đàn bà khác

“Em tha cho họ được không Nắng? Xin em ! Xin em đấy !”

Hẻm Cụt

Pé Bi… Anh đã về