- Thôi không ăn đâu. – Cái mặt này mà bị hai em thấy chắc kiếm cái hố mà chui xuống quá.
- Nhanh đi, cháo nguội hết bây giờ. – Em cười khúc khích.
- Không. – Kiên quyết rồi nhé, không dễ lây động đâu.
- Ăn đi mà, em thương.
Vâng, chính cái chữ em thương mà tôi bỏ cái gối ra như cái máy, thật là dại gái hết sức, muốn tự vã vào mặt thật.
- Hihi. – Lúc này Lan và Vy cười khúc khích.
Bách nhục xuyên tim rồi, cái ngu là cái dại gái quá sức đấy sau này phải sửa, nhất định phải sửa cái tính này nếu không thì khổ vì con gái nữa. Đau tim hết sức.
Nằm để Lan đút từng muỗng cháo cho ăn mà giống như mẹ đút cho con ấy.
- Cho em ăn với, em cũng đói rồi chị hai ơi! – Anh đang bệnh nhá Vy, bệnh nhá.. giành ăn với anh là sao?.
- Ơ. – Tôi lúc này cứng họng khi Vy nằm bên cạnh tôi..
- Hai anh em măm nè. – Lan cười nói rồi đút tôi một muỗng, Vy một muỗng, anh thua em luôn đấy Vy.
Cái sự trẻ con của Vy cũng làm tôi cười nhiều như thằng khùng ấy, chứ lúc trước có cười như vậy đâu. Mấy thằng cờ hó trên trường kể chuyện tiếu lâm thì chỉ nhếch mép cười cho có, chứ còn bây giờ không có những câu chuyện tiếu lâm, không có những màn diễn hài chỉ có những nụ cười trẻ con của Vy, cách nói chuyện và trêu chọc nhau của em ấy cũng làm tôi thấy vui. Ông bà nói “Một tiếng cười bằng mười thang thuốc bổ” quả không sai, em ấy mà đòi tiền tôi chắc tôi bán nhà để đưa em ấy mới đủ tiền mua thang thuốc nụ cười của em ấy.
- Anh nằm đây bao lâu rồi?. – Tôi bất chợt hỏi Lan.
- Anh nằm đây cũng hai ngày rồi. – Lan nhẹ nhàng đáp lời tôi,tay thì vẫn vuốt mái tóc dài.
- Nhà anh có biết không?.
- Có anh à, nhưng em nói không cần lo quá, em với Vy sẽ chăm sóc anh nên mẹ anh cũng yên tâm mà lo công việc, thỉnh thoảng gửi đồ lên cho anh thôi, lúc anh ngủ thì mẹ và ba anh có lên đấy.
- À ừ. Làm phiền hai em quá rồi.
- Hihi. Tại em và Vy anh mới bị như thế này chứ. – Lan cười, một nụ cười buồn.
- Chuyện này cũng từ anh mà ra.
- Em biết mà. – Lan nhẹ nhàng cười.
- Sao em biết hay vậy. – Tôi ngạc nhiên nhìn em.
- Chị Ngọc Lam gì bạn anh đấy, nhắn tin hỏi anh đang làm gì thì em trả lời rồi chị ấy gọi điện kể hết với em.
- À ừ.
- Mà anh bị gì vậy?. – Tôi thắc mắc vì sao tôi nằm đây.
- Anh bị cây sắt đánh mạnh vào đầu nên…
- Nên sao vậy, nói anh nghe.
- Bác sĩ bảo, trên hộp sọ anh có vết nứt và khi cây sắt ấy đánh vào thì lại trúng ngay cái vết nứt ấy làm nó rộng ra thêm và thêm nữa anh bị viêm xoan và có chịu chứng của căn bệnh suy giảm trí nhớ. – Lan kể lại những căn bệnh mà tôi mắc phải, giọng em buồn buồn khi nhắc lại.
- Ừa, anh biết rồi. – Lúc này tôi không muốn nghe nữa.
- Anh!. – Lan khẽ gọi tôi.
- Sao vậy?.
- Anh ngủ đi cho khỏe nha, cũng tối rồi. – Nói chuyện với em mà không để ý đến thời gian, mới đây mà đã tối rồi sao, nhanh thật.
Nhìn bên giường bên cạnh thì Vy cũng đã ngủ từ bao giờ, thế mà bảo tôi mê ăn mê ngủ đấy anh còn tỉnh như sáo thế này mà em ngủ rồi thế mà bảo anh ham ngủ là sao hả?.
Bầu trời đỏ rực báo hiệu cơn mưa sẽ tới, gió thổi lạnh cả người kêu Lan đóng cửa sổ lại nhưng vẫn thấy lạnh.
- Hix… Cái mền đâu rồi Lan, sao lạnh quá vậy. – Cơn nhức đầu lại lên, trong người tôi cảm thấy lạnh dần, da gà cứ nổi lên.
- Mền anh đang đắp mà, sao lạnh được. – Lan lo lắng nhìn tôi.. đôi môi mím chặt lại.
- Anh không biết nữa, vẫn thấy lạnh quá. – Tôi run lên mà nói.
- … – Lan không nói gì nữa.. mà nằm kế bên ôm chặt lấy tôi.
- Ơ. – Tôi ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
Cơn mưa ngoài kia đã rơi,từng hạt từng hạt rơi đều giữa không gian màn đêm tĩnh lặng, cơn mưa trắng xóa, kéo dài, mưa đem lại cho tôi những điều bồi hồi khó tả nó cuốn trôi mọi buồn phiền, nỗi lo toan trong tôi. Bất chợt tôi lại muốn ngắm cơn mưa này,muốn được nhìn những hạt nước mắt của bầu trời đang rơi xuống.
- Anh muốn ngắm mưa. – Tôi nói với Lan.
- Nhưng, anh đang lạnh mà. – Lan ngước lên nhìn tôi, đôi mắt to đen ấy chứa đầy sự lo lắng.
- Không sao đâu, em cứ nằm đây đi. – Tôi nói rồi rút chiếc ống nhỏ chứa kim của chai nước biển ra, rồi đi ra ngoài.
Ngoài trời cứ mưa, rào rào..rào rào ào tới thật nhanh và mạnh, ông trời như muốn tuôn hết những nỗi buồn phiền của mình lên khắp những con người nhỏ bé ở dưới kia. Thành phố về đêm, nhìn từ trên cao bao quát tất cả không gian, thành phố nhỏ bé trong tầm nhìn,rất nhỏ.
Bất chợt có người ôm tôi từng đằng sau, cảm giác ấm áp của người đó truyền sang tôi, cái lạnh của mưa tự nhưng bay biến đi đâu, chỉ còn một cảm giác ấm áp lạ thường của người ấy. Quay lại thì ra là Lan, Lan đang ôm chặt tôi, kéo tay em ra rồi bất giác nhìn em, em cũng nắm chặt bàn tay tôi.
- Em… thích… anh. – Lan nhẹ giọng rồi nói.
- Anh chưa nghe rõ. – Tôi phì cười, nhưng cũng hạnh phúc lắm vì tôi cũng yêu em.
- Em thích anh, em yêu anh. – Lan nhắc lại rồi ôm chặt lấy tôi, rút vào ngực tôi mà trốn.
- Ừa. – Tôi ôm lấy người con gái ấy.
- Anh giống như cơn mưa kia vậy, lạnh lắm luôn. Cơn mưa bất chợt, thấm sâu vào đất, cũng giống như anh vậy đó. Làm em bất chợt yêu anh và thấm sâu vào trong tim luôn đấy anh, trái tim thủy tinh xanh, biểu tượng cho nước, băng và sự thủy chung đấy anh ạ. – Lan thì thào nhỏ dần.
- Ừa. anh biết chứ. – Khẽ siết đôi tay lạnh giá ôm chặt lấy em như sợ khi buông ra thì em sẽ biến mất.
- Hi, anh lạnh lắm rồi kìa. – Lan cười rồi quay nhìn tôi..
- Ừa.
- Ngủ thôi anh. – Lan nói rồi kéo tay tôi vào.
Bầu trời đêm chứng giám cho tình yêu hai đứa, cơn mưa có thể là vị mục sư trong lễ đường và Lan, cô dâu xinh đẹp của tôi.
Tình yêu như một phép màu nhiệm, có thể chữa lành mọi vết thương của một tâm hồn đang tổn thương và cũng có thể chữa lành một quá khứ không êm đẹp.
Chương XII.
Tia nắng sớm chiếu qua những khe cửa sổ nhỏ của căn phòng bệnh, nhướng đôi mi khẽ vươn vai vì sợ làm Lan thức giấc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy đang ngủ, môi em ấy vẫn mỉm cười nhìn như con nít vậy. Hìhì.
Nhìn qua chiếc giường bên cạnh thì không thấy Vy đâu nữa, có lẽ cô nhóc này đi về nhà lấy đồ hay mua đồ ăn sáng gì đây. Ngồi không vậy cũng chán, nên đâm ra nhìn Lan ngủ, lúc em ngủ không khác nào thiên thần vậy, à mà lúc thức em cũng là thiên thần mà.
- Bắt quả tang anh nhìn lén nha. – Lan mỉm cười mà nói, mắt em vẫn còn đang nhắm làm sao biết tôi nhìn lén em được chứ.
- Uầy, chưa mở mắt mà biết anh nhìn lén hay vậy. – Tôi cũng cười, nụ cười như chào em vào buổi ban mai.
- Hihi, hơi ấm của anh đấy. – Em nói rồi choàng tay ôm tôi.
- Ừa.. thôi dậy đi nè. – Tôi nhéo mũi em.
- Đau em, thì giờ dậy nè. – Em khẽ nhăn mũi rồi cốc yêu lên trán tôi.
- Ừa, hì.
Người yêu tôi có lúc cũng tinh nghịch lắm đấy.
Lan kéo tôi đi rửa mặt, có em buổi sáng luôn bình yên lạ thường. Sau đêm qua, em có vui lắm thì phải, luôn