Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full (xem 5826)

Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full

u, thấy vậy tôi lao đến đánh vào bụng nó “Tiểu niệm đầu” – “Tam xung chùy” và “Tiêu chỉ” – “Phê chửu” và “Cập trửu” đánh tới tấp vào người nó, hết bật trỏ trái rồi qua phải, hết đấm vào ngực rồi lên mặt, cuối cùng nó cũng gục xuống.


Tôi thở phào nhẹ nhõm nhìn hai em, lúc này chỉ có Vy đang nhìn tôi, còn Lan thì gục ngất đi trên vai Vy, tôi mỉm cười, vậy kết thúc rồi đi ăn kem thôi hai nàng.


Chương XI.


Bầu trời chập chờn những tia nắng cuối ngày, cái gốc lầu ông Hoàng đang bị bóng tối bao trùm giữa khu nghĩa trang, một ngôi nhà hoang đang trong bóng tối, những cơn gió rít qua những cánh cửa bằng gỗ kêu lên cót két, tạo lên một vẻ liêu trai kì bí.


Ráng lê từng bước chân nặng nề về phía hai em, gỡ từng đợt dây thừng đang trói chặt hai em vào cây cột chống nhà, trên cổ tay Vy và Lan in lằn đỏ của vết dây thừng, tưởng chừng như ứa máu.


- Dậy đi Lan. – Lây lây cái vai em để em tỉnh dậy, trời về đêm khu nghĩa trang này tối dần nên Vy rất sợ và ôm cứng lấy cái tay tôi mà mặt trắng bệt.
- Dậy đi Lan, tối rồi. Anh về là ma tới bắt đó nhé. – Tôi trêu em khi thấy đôi mắt em đã mở hơi hé hé.
- Hix… Đừng bỏ em lại mà. – Vừa nghe tôi nói thì Lan vùng dậy mà ôm lấy tôi.
- Rồi rồi, bỏ anh ra. Thiếu oxi.
- Anh đáng ghét. – Lan trách móc rồi ôm lấy cánh tay còn lại của tôi..


Đi dọc xuống cầu thang, bước qua những cái xác đang nằm lăn ra đất mà thở. Những bậc thang màu trắng toát lên vẻ huyền bí của ngôi nhà cổ kính bị bỏ hoang này, những cành cây lá lao xao ngoài trước những chiếc cửa sổ hướng ra nhiều ngôi mộ heo hút.


Hai cánh cửa chính đang đung đưa trước những cơn gió lạnh buốt, đập lập cập vào vách tường, cảm giác nó ghê rợn làm sao ấy. Lúc này hai em ấy đang ôm





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹8910›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




chặt lấy cánh tay tôi.


- Đau tay quá. – Tôi xuýt xoa khi hai em ấy ngày càng siết chặt tay tôi hơn.
- Hix… tụi em xin lỗi. – Cả hai đều đồng thanh rồi tiếp tục bước đi, ra khỏi căn nhà thì có vô số ngôi mộ đang nằm xung quanh.


Bước dần trên con đường mòn hướng ra đường, dọc theo con đường ấy là những ngôi mộ và những bụi tre um tùm, giữa nghĩa trang tôi thấy sống lưng mình lành lạnh, những cơn gió ngoài này cũng mang một vẻ khác lạ đối với gió thường.


- Đi lẹ thôi anh, em sợ quá. – Lan lúc này ôm chặt tôi chứ không còn ôm cánh tay nữa.
- À… ừ…


Lúc này tâm trí tôi lại nhớ đến người phụ nữ trên cây hồi trước, thế là đâm ra sợ, da gà bắt đầu nổi lên. Lúc này tôi chạy được thì đã chạy từ lâu ra khỏi cái nơi quỷ quái này rồi.


Tiếng những con dơi vang lên như tiếng một người phụ nữ nào đó cười khanh khách, bóng tối càng lúc càng bao trùm lấy con đường mòn nhỏ, quay lại về phía căn nhà một màu trắng sữa sừng sững đập vào mắt tôi, những ô cửa kính bị mở toang ra tối đen như mực, nhìn từ xa ngôi nhà như một bộ mặt của gã khổng lồ đang há hốc mắt và miệng ra mà nhìn mọi thứ.


Nhìn những bụi tre tối đen mà đầu óc đang ê ẩm của tôi cứ tưởng tượng ra những bóng trắng hay những đôi mắt sáng như con mèo đen đang nhìn về phía tôi, nghĩ đến đây thì tôi thoáng rùng mình.


Thứ ánh sáng của những bóng đèn điện đường cũng làm tôi bớt lo sợ phần nào, ngước nhìn lại ngôi nhà to nằm dưới gốc lầu ông Hoàng, xung quanh nhiều ngôi mộ nhìn lên ban công thì tôi thấy có nhiều bóng đen đang lướt qua, lướt lại, thầm nghĩ là bọn kia nó tỉnh dậy thôi.


Ra đến đường và ngồi nghỉ tại quán tạp hóa, nhiều người thắc mắc hỏi tụi tôi làm gì trong đó, bé Vy lắp bắp kể lại toàn bộ sự việc kể từ khi em tỉnh dậy, kết thúc câu chuyện khi chúng tôi ngồi đây thì mọi người hết sức kinh ngạc.
-
- Các cháu ra đây bằng cách nào?.- Một cụ già hỏi.
- Tụi con đi theo con đường mòn ấy cụ. – Lan nhẹ nhàng đáp.
- Con đường ấy lúc 18 giờ sẽ bị bảo vệ đóng lại bằng cửa sắt, làm sao tụi con ra được. – Ông cụ ngạc nhiên nói..
- Cụ nói thiệt không ạ?. – Vy lúc này hoảng hốt lắm.
- Cụ ở đây lâu rồi sao mà nói láo được, bây giờ đã 18 giờ 30 phút rồi, các cháu ra được quả là… – Ông ấy nói rồi ngừng hẳn vế sau.
- Dạ.


Lan và Vy rùng mình, Vậy là chúng tôi ra ngoài này bằng cách nào đó là một vấn đề mà khoa học vẫn chưa thể giải thích được.


Lúc này, đầu óc tôi quay cuồng, hai khuôn mặt xinh xắn của hai em đang mờ trước mắt tôi nhìn không rõ nữa, mặc dù tôi đã đeo kính trở lại, cảm thấy có gì đó lạnh lạnh như nước đang chảy từ đầu tôi xuống, đưa tay lên sờ thì thứ nước ấy màu đỏ và tôi chắc chắn là máu của vết thương lúc này bị cây sắt đánh vào đầu. Trước mắt tôi đang dần tối lại, mắt tôi đang rất nặng rồi từ từ bóng tối bao trùm trước mắt tôi và chỉ còn tiếng gọi của mọi người xung quanh.


*****


Có cảm giác đang bị một ai đó đè lên người, dần mở mắt, một màu trắng bao trùm cả tầm nhìn yếu ớt, không lẽ tôi chết rồi sao, đây là thiên đường sao?. Ráng gượng dậy khi cái đầu đang ê nhức kinh khủng và nặng rất nhiều khi đội một chiếc nón toàn băng gạc trắng, còn tay trái thì bị cây kim cắm vào mà truyền nước biển, nhận ra đang ở bệnh viện và tay tôi đang được Lan gối lên để làm cái gối, em đang ngủ gục trên giường bệnh.


Mỉm cười nhìn bao quát xung quanh một lúc nữa thì nhận ra Vy đang nằm ở giường kế bên mà ngủ, cô nhóc này không sợ bệnh nhân thiếu giường bệnh hay sao nữa.


Không biết cái chai nước biển chết tiệc này có chứa thuốc ngủ hay sao ấy, mới vừa tỉnh dậy nhìn xung quanh một hồi thì cũng buồn ngủ trở lại. Trời ơi, thiệt là mệt quá.


*****


Nhướng đôi mắt đang rất nóng dậy vì khát nước, quơ tay tìm lấy chai nước thì quờ quạng sao mà để rớt cả những thứ trên chiếc tủ y noóc.


- Choảng !! – Tiếng này nghe vui tai lúc sáng sớm dễ sợ.
- Anh ngốc, mới sáng sớm đã không cho ai ngủ rồi. – Giọng Vy trách bên tai, sáng sớm nghe giọng con nít của em ấy cũng mắc cười thật.
- Anh lấy gì vậy, em lấy giùm cho. – Tiếng Lan nhẹ nhàng êm tai hơn nhiều..
- Cho anh miếng nước, khát quá. – Thều thào đáp, lúc này người tôi nóng hừng hực như có một ngọn lửa đang đốt cháy cả người tôi.
- Nè anh.


Lan đưa tôi một cốc nước, tu nhanh ực ực thiếu điều muốn sặc luôn, giống như người đi xa mạc vậy.


- Từ từ thôi, coi chừng sặc đấy. – Vy cũng biết lo lắng cho tôi quá đi.


- Đã khát thật. – Tôi đưa cốc nước cho Lan rồi xuýt xoa.
- Anh ngốc ăn ngủ như heo vậy. – Tới giờ Vy trêu tôi rồi đấy.
- Uầy, mới ngủ với uống chưa ăn à nhen. – Khống chế nói lại với em.
- Trước sau gì mà không ăn.- Vy lườm mắt nhìn tôi.
- Chưa chắc… ọt ọt… – Cái bụng phản chủ kêu lên đúng lúc thế hả.
- Thấy chưa, cái bụng anh tố cáo anh rồi kìa. – Vy cười mà trêu tôi.
- Hihi.


Lan thì che miệng mà cười khúc khích, còn tôi thì lấy gối che cái mặt của mình lại cho đỡ nhục.


- Lấy gối ra mà ăn này anh. – Lan

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vạn lần cảm động vẫn chịu thua một lần rung động…

Thấy thằng bé 5 tuổi lởn vởn gần lớp học, tưởng định ăn trộm tôi quát lớn đuổi đi thì sững người khi nghe câu này

Thứ 7 nào vợ cũng giận dỗi xách vali về nhà mẹ đẻ và 1 lần ”muối mặt” đến đón, tôi đã phát hiện con người thực của vợ

Chồng tôi thật anh tuấn

Nếu Bạn Đang Cảm Thấy Mình Không Hạnh Phúc, Có Thể Đó Chính Là Do Bạn Mà Thôi