Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương (xem 1115)

Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương

lại:” Còn gì vui hơn khi cho tên đáng ghét 1 bài học? Tôi còn nhiều chiêu độc lắm, chờ xem!” Hắn mở trang trước:” Ba mẹ ơi, chúng ta sắp đoàn tụ rồi. Con hạnh phúc lắm! Thuận Bảo vẫn là đứa em và đứa con ngoan của gia đình ta. Hehe”


Đọc đến đây hắn ngưng lại. Hắn cũng lấy làm lạ khi không gặp ba mẹ nhỏ sao chổi, cô ta còn phải đi thăm. Ở tù chăng? Hắn cũng thấy tò mò nhưng tốt nhất nghĩ cách trả đũa cái đã. Hôm nay con nhỏ đó không có giờ lên lớp. Trường của diễn viên sướng lắm các bạn à! Khi nào thầy cô rãnh mới thông báo để học.


Hắn nhìn những cuốn tập rồi mỉm cười, hôm nay không có giờ thì mai cũng sẽ có giờ. Hắn bắt đầu tiến hành rồi đi xuống bật ti vi xem. Báo chí đang săn tìm tin tức anh ráo riết nhưng làm sao có được? Anh thậm chí chẳng ra khỏi nhà con nhỏ này nửa bước. Con bé quay về với 2 hộp cơm sườn, mặt hớn hở. Hắn nhìn biểu cảm đó mà cười cợt. Có gì vui?


Hắn cầm muỗng lên ăn, hắn hỏi:
- Ba mẹ cô đi đâu?
Con bé khựng lại rồi cúi đầu ăn tiếp, không trả lời. Bị khinh thường, hắn tức tối lắm, đánh vào vai con nhỏ 1 cái:
- Đi tù hay sao mà không dám trả lời?
Cô cắn môi rồi hắn nhìn thấy nước mắt rơi xuống nắp hộp cơm, con bé nhìn hắn bằng ánh mắt căm giận. Điều đó làm hắn bối rối. Có lẽ hắn đùa hơi quá. Đột nhiên con bé bật cười:
- Em chỉ diễn thôi mà! Ba mẹ em đang đi làm lao động công ích, 3 tháng nữa sẽ về. Vậy mà cứ bảo đóng không đạt.


Hắn lúng túng nhìn nó rồi ăn tiếp. Hắn nói:
- Mai tôi sẽ rời đi. Xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền. Tôi sẽ thanh toán đầy đủ.
- Không cần thanh toán đâu. Anh khỏe lại là mừng rồi!
“Không phải tôi đi là cô mừng à?” Hắn thầm nghĩ. Trước khi đi thì cũng phải cho nhỏ này chừa mặt hắn chứ. Thiên Ân có điện thoại áp tai nghe:
- A lô?
- Đưa điện thoại cho Nam Phong. Cô không cần biết tôi là ai!


Cô tắt





ThichDocTruyen.Yn.Lt












‹123›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




máy nhìn hắn:
- Có ai đó giọng nam, bảo tôi đưa máy cho anh.
- Cô đưa đi, còn ai ngoài Khánh. My best friend!- Nụ cười của hắn hoàn toàn độc địa chứ chẳng cảm mến gì. – Có lẽ tôi sẽ rời khỏi đây ngây bây giờ. Cho tôi mượn điện thoại.


Thiên Ân đưa điện thoại ra. Hắn gọi cho ai đó:
- Em đây. Đừng hét. Chị đến địa chỉ … đón em đi, đến lúc em phải xuất hiện rồi. – Hắn tắt máy, đứng dậy giơ tay chào:
- Tạm biệt! Chuyện ngày hôm qua tôi vẫn chưa quên đâu. – Hắn ghé vào tai Ân nói khẽ. Con bé mở to mắt ngạc nhiên, ra là nãy giờ hắn diễn kịch, đến lúc hắn sắp đi mới lộ mặt thật. Vậy mà còn tử tế mua cơm sườn cho hắn. Tất nhiên thôi, hắn nói vậy để được ăn đàng hoàng 1 chút kia mà. Thiên Ân khẽ cười:
- Sao? Lại trở mặt nữa rồi!
- Thì sao nào? Cô định tung scandal à?
- Không, hèn lắm. Này độc hơn. – Ân mỉm cười nham hiểm rồi ra mở cổng:
- Mời anh cút giúp.
*Tách, tách* tiếng máy chụp hình vang lên kèm theo tiếng vỗ tay mà chẳng ai trong 2 người có thể định hướng ở đâu. Hắn khẽ gầm gừ 2 chữ chết tiệt rồi đẩy nó vào nhà nhanh chóng.
- Tôi lại phải gặp bản mặt đồ sao chổi như cô dài dài. – Hắn liếc xéo cô. Ân lẽ lưỡi lêu lêu 1 cái rồi trở vào nhà.


Chương 5: Tôi nhất định sẽ làm diễn viên chính…


- Cuộc đời tôi làm diễn viên phụ chán rồi, tôi sẽ cho Trương Nam Phong, là YOU đấy, sáng mắt chẳng cần uống thuốc bổ.

Sau khi hắn đi, tôi thấy thật nhẹ nhõm nhưng cũng có chút buồn buồn, chắc là chẳng ai chọc phá và… nó giống như cơn mơ. Sao nhỉ? 1 chút ghét, 1 chút hâm mộ chăng? Tôi vào phòng Thuận Bảo lục ra cặp kính sát tròng đeo vào. Đôi mắt tôi giống mẹ. Mẹ tôi từng là 1 diễn viên nổi tiếng, bà rất xinh đẹp. Bảo được thừa hưởng tất cả tài năng và vẻ đẹp của mẹ. Ganh tỵ thật! Tuy nhiên, mắt của nó không được giống mẹ lắm, chắc chỉ có tôi giống. Mẹ tôi có đôi mắt bất cứ ai nhìn vào cũng có thể bị hút hồn. Đôi mắt mẹ khá trầm buồn, tuy vậy, nụ cười của mẹ lại tạo cảm giác người ta thoải mái. Mẹ tôi rất hiền nữa. Tóm lại, mẹ tôi là nhất. Ba tôi thì sao nhỉ? Từng là vệ sĩ của mẹ tôi. Chuyện tình này cũng lâm li bi đát gớm. Tôi nhìn ánh mắt mình trong gương, tôi chưa từng biết tôi xinh đẹp đến vậy, tôi giống mẹ y đúc, có cái là không hiền như mẹ. Thuận Bảo về vào phòng ngả lưng xuống, tay gác trán nhìn tôi:
- Chẳng phải chị nói chị muốn xấu xí sao?
- Ừm… Nhưng chị định đi casting vai Tuyết San trong Vị Yêu sắp tới. Diễn bằng ánh mắt thôi mà!- Tôi nhìn nó bằng ánh mắt khiêu khích.
- Kh… tùy chị. – Nó buông lỏng câu nói rồi lấy chiếc điện thoại của mình ra xem tin tức.
- Phong đi rồi đó!- Tôi nói.
- Cách đây 3 tiếng vừa gặp tại phim trường. – Nó đáp.
- Chưa khỏi hẳn vẫn làm việc sao? Hắn khỏe nhỉ? – Tôi xoa cằm.
- Đừng quan tâm chuyện bao đồng.


Tôi chép miệng đi lên gác. Cảnh tượng đầu tiên tôi nhìn thấy khiến tôi phát hoảng là… giấy vệ sinh giăng đầy từ giường đến ghế, đến bàn học, đến… quyển nhật ký mở toan ra. Tôi gần như khóc không thành tiếng. Gậy ông đập lưng ông, hôm qua tôi giấu giấy vệ sinh trong hộc bàn. Hắn, hắn… Aizzzz… Tôi chỉ còn biết dọn dẹp mà thôi, hắn ta cũng thật cao thâm mà tôi không biết. Thuận Bảo gọi với lên:
- Có báo title là Nam Phong thân mật với cô gái lạ, người trong hình là chị đó, rõ mặt. Làm thế nào mà…


Tôi chạy với vận tốc ánh sáng xuống cần chiếc điện thoại của nó. Tôi méo mặt, tụi con gái trong fc hay trong lớp đều không thích chuyện này. Ai đã làm nó vậy chứ? Tôi trợn mắt, mặt tái xanh, lúc nãy có tiếng chụp hình lẫn vỗ tay. Chắc là họ chứ chẳng ai. Bảo nhìn tôi:
- Sẽ liên quan đến em nữa, vì ai chẳng biết em là em song sinh của chị…
- Cho chị yên 1 chút đi… tại sao chị chẳng thấy paparazzi săn đón em mà chỉ săn đón hắn?
- Em sống yên ắng, không phải sao? Với lại, nam chính như Phong hay Khánh mới có sức hút. Em thì chỉ là hot boy dưới lốp diễn viên. – Nó thản nhiên nói. – Có bài báo thanh minh ngay. Tên này lắm trò…


Tôi giật điện thoại của em mình thì liếc nay được chữ trợ lý mới. Thảo nào mà hắn nói sẽ gặp tôi dài dài. Đối với những chuyện này Bảo rất nhạy cảm. Chắc nó sẽ mắng tôi 1 trận té tát. Tôi quay đầu nhìn nó, nó nhếch mép:
- Đừng nhìn em như thế!
- Không có ý định gì sao? – Tôi mở to mắt nhìn nó.
- Không. – Nó nằm dài ra giường rồi bấm điện thoại tiếp tục. May thật, tôi bĩu môi. Nhưng tôi có thể sống trong môi trường toàn fan cuồng sao đây?

- Sao em lặng mất tâm 2 ngày nay? – 1 cô gái mang kính cận gọng hồng khoanh tay nhìn hắn. Hắn ngã lưng trên ghế sô pha trong phòng làm việc của công ty.
- Em bị giang hồ thanh lý. – Hắn khép hờ mắt.
- Thật? Hay là đánh nhau? – Cô ta đưa chân đạp vào người hắn.
- Không tin thì thôi. Nói hoài, nhức đầu. – Hắn mở mắt liếc cô ấy. Cô ấy cũng liếc lại, hỏi:
- Nhỏ mà em bảo là trợ lý mới là ai?
- Chị Thuận Bảo. Chị còn lải nhải, thay thật. – Hắn răn đe, khuôn mặt hầm hầm.
- Được, chị phải giải quyết tin đồn tình ái với Thảo Nhi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đêm tân hôn trên gác xép 5m2 tố cáo bí mật động trời của vợ

Truyện Ngày Ấy Và Bây Giờ... 10 Năm...! Full

Truyện Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại

Tử vi ngày 12/03/2017 Chủ Nhật ngày của 12 cung hoàng đạo

Truyện Ngày Ấy Và Bây Giờ... 10 Năm...! Full