Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương (xem 1117)

Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương

i!


Tôi nhíu mày, tôi nên nghĩ đến chuyện buồn chăng? Tôi gượng gạo hẳn. Tuy vậy, tôi nhớ đến lần bật khóc trước mặt hắn. Tôi cúi đầu nghĩ đến… ba mẹ. Đúng vậy, nước mắt tôi rơi xuống trước sự bất ngờ của 3 vị giám khảo. Tôi ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên lau sạch. Người còn lại lên tiếng:
- Ngay cả khóc cũng rất giống diễn viên Hải Băng. Nhiêu đủ rồi, cô về đi. Kết quả sẽ có sau!


Tôi cúi đầu chào 3 người rồi thở phào nhẹ nhõm. Tôi sẽ làm được. Thảo Nhi chặn tay trước mặt tôi. Cô ta nhìn kĩ vào mặt tôi rồi hất vai tôi đi ra chỗ khác. Cô ta bị điên à? Tôi tự nghĩ rồi đi tiếp, tôi đụng vào ai đó. Tôi ngẩng đầu lên, Thuận Bảo. Tôi cười méo xệch:
- Chị…đi casting.
- Ừ. – Nó ừ nhẹ.
- Em chấp nhận? – Tôi mở to mắt nhìn Bảo. Nó chỉ chép miệng:
- Em đã nói tùy chị rồi mà. – Hình như nó có nói thật, dạo này nó rất lạ, không cấm đoán tôi làm diễn viên mà còn ủng hộ. Tôi ra về. Có chuông điện thoại. Tôi áp tai nghe:
- A lô… ai…
- Nam Phong, đến công ty của tôi làm phục dịch đi!- Hắn cắt ngang câu hỏi của tôi. Nghe giọng nói của hắn làm máu tôi không cần đun mà sôi lên tận não. Tôi thét qua điện thoại:
- TÔI LÀ PHỤC DỊCH CỦA ANH BAO GIỜ?
- Nói khẽ thôi, tôi không điếc. Vậy thì làm trợ lý. – Hắn hạ thấp giọng cho tôi thấy mình vừa nói lớn như thế nào. Tôi muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này nên đáp thẳng thừng:
- Tôi chưa ký hợp đồng cho nên…
- Hợp đồng đã ký rồi có thể hủy. – Tôi vừa nghe đã biết ngay hắn hăm dọa chuyện của Thuận Bảo. Tôi đành hậm hực mà đến công ty hắn. Hắn muốn giữ con nhỏ này bên cạnh đúng không? Tôi cho hắn xem…


Chương 7: Vòng xoáy mưu toan…


Quang Khánh nhìn cô, ánh mắt cũng rất kỳ lạ. Anh ta liếc từ trên xuống dưới rồi chăm chăm nhìn vào đôi mắt của Ân. Cô cũng nhìn lại. Phong kéo tay cô làm cô ngã vào lòng hắn.

Tôi đẩy cửa vào 1 cách thô lỗ. Hắn nhìn đồng hồ trên tay rồi gõ gõ vào tỏ vẻ tôi đã chờ cô rất lâu. Tôi ngã lưng xuống ghế sô pha, tôi cũng không hề biết mình thích nằm ưỡn lưng như thế này. Hắn nói:
- Cô thật sự rất ngu ngốc!
- Cha sanh mẹ đẻ thế rồi, không có biết giả tạo như anh. – Tôi đếm những cái bóng đèn đang lóe sáng trên trần nhà trả lời.
- Cô cư xử cũng rất thô lỗ!- Hắn nói tiếp.
- Giống như anh cư xử với tôi thôi mà. – Tôi bật dậy nhìn hắn, mái tóc dài của tôi rối bù lên. Hắn xoa xoa cằm:
- Nhưng cô cũng là đối thủ đáng gờm của tôi. Đi pha cho tôi ly cafe không đường, nhiều đá. – Hắn chỉ tay về hướng phòng pha chế. Tôi mỉm cười, tuân lệnh. Tôi cầm 2 chiếc cốc trên bàn làm việc của hắn rồi đi vào phòng pha chế. Không uống đường được thì uống muối cũng được. Đang có 1 người khác đang ở trong này. Tôi loay hoay kiếm lọ muối nhưng không thấy.Tôi hỏi cô ở đó:
- Chị này, lọ muối để đâu vậy ạ?
- Em tìm muối làm gì? – Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi cười giả lả:
- Em thích uống cam để thêm tí muối í mà!
- Ở đây không có cam em à, em uống chanh nhé. Muối đây. – Cô ta mở tủ lạnh đưa tôi 2 trái chanh rồi tìm ở đâu ra 1 lọ muối. Xong, cô ấy mang ly nước của mình ra ngoài. Đúng là 1 cô gái tử tế hế hế. Tôi trộn đều muối với cafe trong lúc châm. Sao nào? Không ai tìm ra hạt muối nào đâu. Tôi hoàn toàn không thích uống chanh. Tôi tự thưởng cho mình 1 ly trà nhiều đường. Tôi cho đá vào 2 ly nước rồi hí hửng mang lên. Hắn nhìn tôi 1 cách kì quặc, tôi nhìn hắn giả bộ thơ ngây. Hắn cầm ly cafe lên uống 1 ngụm. *Phụt*, có phải là tôi ngu thật hay không? Biết rằng hắn sẽ ngạc nhiên mà lại đứng trước mặt hắn. Chiếc áo của tôi dính 1 vệt cafe to tướng. Hắn nhếch mép:
- Cafe trộn muối à? Tôi biết thế nào cô cũng không ngoan ngoãn cam chịu. Thế nào mà cô lại…
*Phụt* Hắn trợn mắt nhìn tôi. Tôi có 1 cái tật uống trà đường như thế này, hễ trộn đều đường với trà thì tôi đều phun ra tất cả. Tôi uống xong lớp trà bên trên rồi mới từ từ tận hưởng món đường bên dưới. Để trả đũa hắn, tôi đã khuấy lia lịa cho nó tan đều rồi cho vào miệng và hiện giờ nó ở trên áo hắn như tôi. Tôi nhún vai:
- Tôi không uống được trà hòa tan với đường. So sorry…


Hắn nóng giận:
- Cô biết cô vừa làm gì không?
- Đáp trả thích đáng. – Tôi lè lưỡi trêu làm mặt hắn méo xệch. Hắn hầm hầm nhìn tôi không nói gì rồi mở tủ quần áo lấy 1 bộ đồ rồi đi vào phòng tắm. Phòng tắm được xây chung với văn phòng, sao nổi tiếng có khác. Tôi lại nằm trên ghế sô pha chờ hắn tắm xong thì tới lượt mình. Nhưng mà hắn tắm lâu lắm. Thế là tôi tìm tòi phòng ốc thế nào để khi nổi tiếng mình sẽ xây dựng 1 ngôi nhà còn hoành tráng hơn công ty này. *Mơ dữ vậy thím:p*. Tôi đến cạnh chỗ hắn hay ngồi, có 1 khung hình. Tôi cầm khung hình lên xem… là hình 1 cô gái rất xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ nhưng lại ngồi trên xe lăn. Tôi định đặt lại chỗ cũ thì hắn bước ra, tôi giật mình đánh rơi khung hình rồi nhanh chóng nhặt lên tay. Mặt hắn đột nhiên biến sắc nhìn tôi phẫn nộ. Tôi đặt lại lên bàn rồi mở tủ quần áo của hắn lấy 1 chiếc áo sơ mi vào phòng tắm. Tôi bước ngang qua hắn thì nhận được cái lườm cháy mắt, hắn gằn nhỏ:
- 1 lần nữa, tôi sẽ bóp chết cô!


Những lần trước hắn đều đùa giỡn trong lời nói nhưng tôi cảm nhận được, hắn rất rất nghiêm túc. Tôi đóng cửa phòng tắm rồi bấm nước. Dòng nước nóng chảy xuống cơ thể làm tôi đỡ sợ hơn đôi chút. Tôi tò mò, cô gái ấy là ai nhỉ? Chắc quan trọng với hắn lắm…

Hắn cầm khung hình lên rồi lau mặt kính, đặt lại chỗ cũ. Hắn lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm rồi xoa xoa thái dương mệt mỏi. Hắn dùng khăn lau khô tóc rồi ngồi dang tay tựa vào ghê sô pha. Ân bước ra, chiếc sơ mi trắng của hắn vừa rộng vừa dài quá gối cô. Cô dùng khăn lau khô tóc, mái tóc của cô bù xù hơn. Ân đã căn nhắc kĩ, cô sẽ xin lỗi hắn. Cô cúi đầu, giọng lí nhí:
- Xin lỗi, tôi không nên đụng chạm vào đồ của người khác.
- Thì cũng đã đụng rồi.
- Tôi…tôi… – Cô ấp úng, câu nói của hắn làm cho cô không nói được gì. Lấy cây lược chải tóc mình, cô không nói thêm gì nữa. Hắn cũng im lặng, không khí cũng ngột ngạc hẳn. Cô lên tiếng, phá vỡ im lặng:
- Tôi về có được không? – Hắn nhìn cô khó hiểu, cô nhận ra, câu nói này không nên nói ra bây giờ. Ân nằm dài trên sô pha đối diện hắn. Cô nhìn lên trần nhà, gác tay lên trán. Quá là kì lạ. Cô chép miệng. Nằm được 15p, sự im lặng làm cơn buồn ngủ ập tới kéo mi mắt cô nhắm lại. Cô ngủ thiếp đi.


Hắn lúc này mới nhìn cô. Chiếc sơ mi của hắn như chiếc chăn bao bọc cô gái bé nhỏ. Mùi hương sữa tắm của nam nhân khiến hắn hơi ngà ngà nhức đầu. Hắn chưa từng biết cô ta quyến rũ như thế này. Trời bắt đầu đổ mưa như xối, cô gái nhỏ khẽ co mình trong chiếc sơ mi. Cô khẽ xoay người, miệng chép chép như đang mút kẹo rồi im lặng ngủ tiếp. Hắn lấy chiếc chăn được gấp gọn trong tủ quần áo đắp lên cho cô. Chiếc chăn kéo lên ngang ngực thì cô mở mắt. Ánh mắt 2 người tình cờ chạm vào nhau. Hắn giật mình quay đi, ánh mắt của cô ta thật sự rất ma mị. Ân ngại ngùng kéo chăn trùm kín cổ, giọng nói như nghẹt mũi:
- Cảm ơn!


Hắn khẽ hắn giọng 1 cái. Hắn ngồi lại trên chiếc gh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi coi tình cảm vợ chồng đã chết rồi, vì mẹ vì chị tôi chấp nhận ngủ trong cái nhà kho đầy chuột bọ hôi hám

Tiền Có Thể Mua Rất Nhiều Thứ, Nhưng Không Mua Được… Quá Khứ

“Con xin mẹ đừng miệt thị vợ con nữa, cô ấy là người đã nuôi cả gia đình mình đấy!”

Đọc Truyện Nhật Ký Cưa Gái Voz Full

Facebook gái xinh Hà Nội: Quỳnh Nguyễn (Quỳnh kool)