Thuận Bảo quăng cho tôi gói thuốc rồi đi thẳng vào trong. Tôi nói vọng vào:
- Em thay quần áo cho Phong giúp chị. Chị đi nấu mì gói cho!
- Chị tự mà làm!- Nó cầm chai nước đưa lên miệng, mắt nhìn tôi khó chịu.
- Chị tự làm thật ư? Tốt quá!- Mắt tôi sáng rỡ lên. Thằng em đứng trân hình tôi rồi lại hất tôi sang 1 bên:
- Đi vào phòng lấy áo sơ mi cùng quần sooc của em ra. Sooc thun nhé!
- OK. Mà em cởi áo Phong ra đi. Chị xử lý vết thương.
Bảo nó cúi xuống tháo áo sơ mi trắng đã dính be bết máu của Phong ra. Tôi lau sạch vết máu, chăm chú nhìn vào vết chém. Nó không quá sâu, cùng không ra quá nhiều máu. Tôi nhìn lên sau gáy anh ấy, có 1 hình xăm mặt trời thì phải. Tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi. Tôi hỏi Bảo:
- Hình xăm này chúng ta thấy ở đâu rồi đúng không?
Ánh mắt Thuận Bảo khẽ liếc nhìn rồi dừng lại khoảng 5 giây. Ánh mắt nó bắt đầu có gì lạ, hình như đang che giấu cảm xúc. Nó nói giọng bình tĩnh:
- Giống như tattoo thôi! Bình thường…
- Vậy sao? – Tôi băng lại vết thương rồi đi vào phòng Bảo lấy bộ đồ ra. Tôi rót ly nước, lấy thuốc để cạnh anh rồi đi nấu mì. Sau khi xong xuôi tất cả, tôi lay nhẹ anh:
- Anh uống thuốc đi!- Tôi đưa tay lấy những viên thuốc ban nãy đưa cho anh. Anh khó nhọc ngồi dậy uống, tôi chắc chắn là nuốt không trôi nhưng đành vậy. Đã hơn 12 giờ khuya, mai là chủ nhật, không phải đi học nhưng Bảo thì phải đến phim trường nên tôi bảo nó ngủ sớm. Trước khi ngủ, nó dùng ánh mắt dặn dò tôi:” Không được ngủ chung giường với hắn!”
Nam Phong đã được Thuận Bảo đưa vào phòng thay vì nằm trên ghế sô pha như ban đầu. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt anh thật kĩ quả thật rất đẹp. Nếu tôi được hôn lên khuôn mặt này thì cảm giác sẽ ra sao nhỉ? Tôi vô thức kê sát môi mình vào má anh chạm nhẹ. Anh đang ngủ say nên chẳng hay biết. Tôi chẳng biết rõ, từ lúc nào lòng ngưỡng mộ lại trở thành tình yêu thế này. Tôi ước gì đêm nay không phải là mơ. Khoảng 1 giờ thì anh rịn ra mồ hôi rất nhiều, quả thật như tôi dự đoán, anh sốt. Đã chuẩn bị sẵn nên tôi đi xuống bếp nấu nước ấm lấy khăn chườm lên trán. Được 1 lúc nhiệt độ giảm thì tôi gọi anh dậy uống thuốc. Anh như người say chẳng biết gì, vừa chạm lưng vào giường lại ngủ ngay.
Tôi cởi mắt kính ra vươn vai 1 cái. Tôi chờ cơn sốt của anh đã hạ ngồi ngủ thiếp đi cạnh anh.
…
Cơn đau tối qua làm đầu hắn đau như búa bổ. Hắn lờ mờ tỉnh giấc, đây là căn nhà nhỏ, anh khẽ cựa người thì đụng trúng 1 cái gì đó. Ân cũng từ từ tỉnh giấc. Anh yên lặng theo dõi động tĩnh. Cô gái này dụi mắt rất rất rất lâu. Cô nói bằng giọng của người nửa tỉnh nửa mơ:
- Anh thấy trong người thế nào rồi?
Cô ta mở hẳn mắt nhìn anh. Anh nhìn cô ấy có chút thẫn thờ và ngây dại. Đôi mắt này, anh đã từng thấy ở đâu đó, hình như rất lâu rồi. Đôi mắt to tròn, hàng mi đen rậm và cong vút. Chân mày cũng đặc biệt dày và đậm. Đôi mắt rất có hồn. Anh đứng hình 1 lúc lâu. Thuận Bảo vừa lúc đó đẩy cửa đi vào, trong lòng đột nhiên nóng nảy:
- Chị đeo kính vào nhanh!
Cô ta dùng tay tìm kiếm cái gì đó rồi giơ tay đeo lên mắt. Là chiếc kính cận. Anh nhìn cô, con nhỏ sao chổi? Bao nhiêu tâm tư lắng đọng lúc nãy đã tan biến. Anh xoay đầu nhìn Bảo đang tức giận đùng đùng. Ân lơ mơ, giọng vẫn ngái ngủ:
- Bảo à, đừng hét to quá!
- Chào. Nam thứ muôn thuở của tôi!- Câu chào thoát ra từ miệng của Phong khiến 2 anh em họ Trịnh bất ngờ. Nó thật đanh thép và chói tai. Bảo nhếch mép:
- Chào. Nam chính muôn thuở của những đứa con gái! Không phải của tôi.
- Cảm ơn đã cho ở nhờ. – Phong cười cợt nhã.
- Anh có thể đi!- Bảo không luyến tiếc nhìn.
- Cậu có tính dùng việc này…
- Làm scandal? – Cậu khoanh tay nhếch mép. – Tôi không cần tiến đến mức đó…
- Tiền của vai nam thứ cũng chỉ thua tôi 1 ít sao có vẻ nhà cậu tồi tàn thế kia?
- Đâu có, tiền của Bảo đều được tích góp 1 cách cẩn thận đó anh!- Thiên Ân tự hào nói.
- Không phải chuyện của anh! Tôi lên phim trường, anh không có vai hôm nay sao mà có ý định nằm lại đây vậy? – Bảo nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Có, nhiều hơn cậu. Nhưng có vẻ, tôi không đóng được trong hoàn cảnh này. Đành nương nhờ ở đây vài ngày!- Hắn nhếch mép.
- Thật sao? Tuyệt quá!-Thiên Ân hét toáng lên vui mừng.
-
ThichDocTruyen.Yn.Lt
123›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
Cô thích là được rồi. – Hắn nghênh mặt nhìn Bảo. Cậu không nói được gì nên quay đầu đi ra khỏi đó.
Chương 3: Yêu dấu theo gió bay…
- Đủ rồi, tôi chịu đựng anh đủ rồi nha!- Tôi chống nạnh đứng lên nhìn hắn ta. Hắn nhếch mép khinh khỉnh:
- Sao?
…
Thuận Bảo hừ lạnh 1 tiếng rồi tôi nghe tiếng xe đạp va vào tường không thương tiếc. Phong ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ:
- Vẫn di chuyển bằng đạp, túng quẩn nhỉ? Tôi có nên tin các người là sẽ không tung scandal ” Nam Phong bị truy sát” tối qua chứ?
- Anh bị truy sát? – Tôi tròn mắt hỏi.
- Không, vết chém này tôi tự chém cho nó đẹp vậy mà!- Phong đưa ánh mắt khó chịu nhìn tôi, tôi biết chắc hẳn, câu hỏi vừa rồi của mình thừa thải. Nhưng phong cách ứng xử từ nãy đến giờ của anh làm cho tôi bức xúc, chắc có lẽ là do anh bị sốt. Tôi khẽ thở dài:
- Anh ăn cháo nhé!
- Có bia hay rượu không? – Anh liếc mắt nhìn tôi.
- Không! Ăn cháo đi!- Có lẽ tối qua ngủ không đủ giấc nên bây giờ tôi thấy hơi mệt. Đáp lại qua loa rồi vào bếp nấu cháo trắng, ít nhất cũng phải ăn mấy loại lỏng lẻo này để sạch bụng 1 chút.
- Cô ăn đi! Nhà có ti vi không?
- Có, ngoài trước, chỗ ghế sô pha tối anh nằm đó!- Tôi quay đầu không thèm nhìn mà trả lời. Cách ăn nói của anh khác xa hoàn toàn những gì tôi nghe được hay nhìn thấy được trên ti vi. Sốt là căn bệnh quái ác ăn đứt dây thần kinh não của người. *chắc đứt, cô này hay!*
Anh đứng dậy đi ra ngoài trước. Tôi nghe tiếng rên khe khẽ phát ra từ miệng anh, có lẽ vết thương còn đau. Ăn cháo xong tôi sẽ thay băng cho anh. Tôi nghe tiếng ti vi, ít ra cũng phải vậy, anh tươi tỉnh hơn đôi chút. Tôi chiên cho anh 1 cái trứng, như vậy chắc sẽ đỡ ngán hơn.
*Đùng* Tôi nghe tiếng gì đó va chạm rất mạnh rồi tiếng vỡ của kính.
- F*ck, con hồ ly tinh này đang công khai cái quái chó gì thế? – Tôi nghe rõ tiếng chữi thể của anh. Mặt tôi mếu máo đến phát tội. Chiếc ti vi cũ đã ngả màu của tôi giờ bị anh cho 1 phát remote vào vỡ tan tành mặt kính, xe tiếng xoẹt xoẹt của điện phát ra. Anh nhìn tôi lạnh lùng:
- Đưa điện thoại!
Tôi móc chiếc điện thoại trong túi mình, mở mã khóa bảo vệ rồi đưa cho anh. Anh nhìn màn hình rồi nhếch mép nhìn tôi:
- Hâm mộ tôi nhỉ? Màn hình nền cơ đấy!
Tôi đỏ mặt cúi đầu xuống, cơ mà, chiếc ti vi vẫn đang xoẹt xoẹt tức giận. Tôi chạy đi cúp cầu giao điện rồi mới tắt. Anh áp điện thoại lên tai, đầu dây bên kia có tiếng trả lời, giọng anh nghiêm túc:
- Tôi Trương Nam Phong đây. Giám đốc g