- Sao ạ?
- Không sao. Đồ sao chổi!- Anh ta thả bát cơm ra. – Đi mua cho tôi mì bò viên đi, ăn mấy này khó nuốt qúa!
- Tự đi mà mua. – Bảo đứng dậy bỏ đi vào phòng lấy bộ đồ rồi đi tắm.
- Ăn đỡ đi. Muốn đi thì tự đi đi. – Tôi tỏ thái độ rõ rệt. Hắn nhìn tôi nghi ngờ rồi làu bàu gì trong cổ họng, tôi mong hắn mau mau đi chết cho nhẹ cuộc đời. Tôi cảm nhận mình là 1 cô công chúa bị bà mẹ ghẻ hất hủi, phát tiết, sai này sai nọ. 1 ngày chỉ ăn được bát cơm chan nước mắm, phải làm đủ điều trong khi mụ dì ghẻ do hắn thủ vai thì cơm no áo ấm, mì bò viên. Bò à? Tôi cho hắn bỏ luôn. *Viết kịch bản luôn đi cô Ân! ==”*
Ăn xong, tôi đặt 2 viên thuốc trước mặt hắn rồi bỏ vào phòng Bảo. Tôi mỉm cười nhìn thằng em mình:
- Chuẩn bị máy chụp hình, đem dẹp tất cả quần áo thun. Để lại quần áo jeans!
- Định cho hắn mặc quần jeans xem hắn đau đớn thế nào rồi chụp lại à?
- Không, do quá đau chắc hắn không mặc đâu!- Tôi chu môi rồi hất lên 1 cái tỏ vẻ mưu mô. Tôi ló đầu ra nhìn thấy hắn vừa uống 2 viên thuốc đó thì ôm bụng:
- Ai da, chẳng biết thức ăn có gì mà chị đau bụng quá! Chạy lẹ mới được. – Tôi nhún chân 1 cái nhìn thằng em rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Chẳng biết 2 viên thuốc sổ đó có làm hắn đau lắm không! Haizz… Chắc có lẽ thuốc chưa ngấm nên chưa thấy hắn kêu la đập cửa. Tôi cho mình đếm đến 10.
1…
2…
- SAO CHỔI, CÔ MAU RA ĐI! TÔI ĐAU BỤNG SẮP CHẾT RỒI! CÔ ĐÃ CHO GÌ VÀO THỨC ĂN VẬY? – Hắn ta hét lớn. Không ngờ thuốc có tác dụng nhanh như thế. Tôi kẹp mũi, nói giọng đau đớn:
- Anh đau bụng à? Tôi cũng đau, đợi tôi chút nhé!- Tôi đắc ý ngồi trên toilet cười khoái chí.
- TRỜI ƠI!- Tôi nghe hắn la lên. Tôi sẽ ngồi trong đây 3 phút, nếu tôi ra trễ hơn nữa thì có thể mình sẽ phải dọn đống… giúp hắn. Tôi xả nước rồi ung dung đi ra. Hắn chưa kịp nhìn rõ mặt tôi thì đã chạy vào đóng sầm cửa nhà tắm lại. Tôi lên gác, lấy 1 bộ đồ tay cánh tiên, quần đùi hoa mà tôi đã mặc rộng xuống, quăng lên giường Tiểu Bảo. Bảo nhìn tôi:
- Trong thức ăn có gì sao?
- Nàm giề cóa! Chỉ là thuốc sổ có vấn đề!- Tôi nhìn nó. Nó hiểu ra cái gì đó rồi che miệng cười:
- 2 viên?
- Đúng!- Tôi vỗ tay.
Quả thật thì chiêu này tôi đã dùng không ít lần. Lần dùng gần đây nhất có lẽ là cho thằng em của mình. Mỗi lần nó không nghe lời tôi thì tôi lại cho 2 viên vào bình nước hầu như nó không lần nào cảnh giác và ra vào nhà vệ sinh ít nhất 10 lần. Tôi lấy tay che miệng cười hô hố:
- Chị cho uống nguyên chất không pha tạp chất trừ nước!
- Trời. – Nó cười hắc ra 1 cái. Thông thường thì nửa viên đã đủ sạch ruột, 1 viên thì tẩy sạch cặn bã còn sót, 2 viên thì…
Sau 15p vật lộn với cơn đau vật vã, mặt hắn xanh như tàu lá chuối đi ra. Khuôn mặt thật gợi… đòn nhìn tôi, tôi chép chép miệng, quăng trước mặt hắn bộ đồ:
- Hết đồ thun cho anh mặc rồi, mặc tạm đi! Người anh bốc mùi kinh quá.
Hắn cầm bộ đồ lên nhìn rồi quăng lại trước mặt tôi, tôi chu môi:
- Sao? Không biết hôi à? Anh nói ghét dơ bẩn cơ mà!- Tôi khoanh tay, tôi cảm giác mình là nàng Tấm thật sự khi đang chỉ Cám tắm bằng nước sôi. Khà khà.
Hắn 1 lần nữa chưa kịp mở miệng lại ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh. Tôi ôm bụng cười lăn lốc. Thằng em tôi cầm máy ảnh xăm xoi:
- Định lấy nick ảo, kết bạn với fanpage mà up ảnh à?
Tôi giơ ngón tay cái lên ra dạng tuyệt lắm. Quả thật, chiêu này tôi chỉ toàn dùng với nó nên nó biết rõ là đúng rồi. Tôi nói:
- Tin chị đi, hắn thế nào cũng phải thay bộ quần áo này thôi, chị lấy sạch giấy vệ sinh trong nhà đem giấu rồi. Không thấy khuôn mặt của hắn khi nhìn chị sao?
- Chị có dẹp luôn xà phòng không vậy? – Nó nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.
- No no no, chị còn để lại, không thì tội nghiệp hắn, dù sau cũng từng là của nhau… – Tôi ôm bộ đồ giả bộ lau nước mắt cảm thương. Thuận Bảo nhìn tôi, hình như suy nghĩ gì đó rồi lại thôi.
Đã hơn 10 lần hắn chạy đôn chạy đáo vào nhà vệ sinh. Mồ hôi của hắn đổ như suối nằm vặt vờ trên sô pha. Tôi quăng cho hắn bộ đồ của mình, nói nhỏ qua kẽ răng:
- Tôi giấu giấy vệ sinh cả rồi, anh không… định tắm à? Kinh thật!
- Cô… cô… – Hắn mở to mắt nhìn tôi giận dữ. Tôi 1 lần nữa cười xảo trá:
- Tôi cũng giấu hẳn quần áo thun của Thuận Bảo rồi, còn quần jeans, vết chém chưa lành đâu!- Tôi quăng bộ quần áo lên người hắn rồi bỏ lên gác, thật là hả hê.
Đúng như tôi dự đoán, hắn mê sạch sẽ đến mức chấp nhận mặc quần áo con gái. Công nhận hắn tắm lâu kinh khủng, tốn nước ghê. Con trai mà tắm tận 1 tiếng. Hắn lại nằm dài trên ghế sô pha, Thuận Bảo đứng trước cửa phòng len lén tắt flash và tiếng chụp. Cũng được vài tấm. Các bạn thử tưởng tượng: 1 thằng con trai cực đẹp trai, mặc 1 bộ đồ ở nhà của con gái, bắp tay thì cuồn cuộn, chân thì đầy lông. Sao nhỉ? Tôi cố cố nén cười mà thực thi cho hết. Sáng mai tôi sẽ chính thức đưa những bức ảnh này lên facebook.
…
Đến khuya, trời có vẻ nóng nực hơn ban nãy, hắn cởi chiếc áo đang mặc ra, chỉ chừa lại chiếc quần. Thiên Ân xách hộp y tế bên cạnh hắn. Hắn chưa ngủ nhưng muốn xem nhỏ sao chổi này làm gì. Cô giơ tay chạm vào vết thương trên lưng hắn, vết thương có vẻ trầm trọng hơn khi phải chạy ra chạy vào hết công suất trong nhà vệ sinh. Cô bôi thuốc lên rồi băng lại. Mùi hương nam tính của sữa tắm Thuận Bảo sư dụng làm cô có chút muốn nán lại ngắm nghía hắn kĩ hơn. Nhưng cô lại đứng dậy đi ra khỏi phòng, không quên kéo chăn lên cho hắn.
Hắn mở mắt nhìn dáng người nhỏ bé đi ra khỏi phòng. Ánh mắt này hắn đã nhìn thấy ở 1 cô bé 8 tuổi, ánh mắt van lơn, cầu xin làm hắn say dứt mãi nhưng chuyện đã lâu, không ai còn nhớ đến. Hơn nữa, con bé đó không quan trọng đối với hắn. Hắn đưa tay sờ miếng băng, mỉm cười. Cơ mà, trong đầu hắn lại dấy lên 1 ý nghĩ tội lỗi:” Nhỏ sao chổi kia, mai tôi sẽ cho cô biết tay!”
Sáng sớm, Thuận Bảo đã đến phim trường. Hắn vào phòng cậu lục ra 1 bộ đồ để tắm rồi quăng bẵng bộ tối qua ra 1 góc. Thiên Ân mắt nhắm mắt mở ngái ngủ đi xuống.
- Thức sớm vậy? Ăn gì tôi mua?
Hắn nhếch mép:
- XIn lỗi cô, mấy hôm nay tôi thật sự không biết mình đã cư xử tệ như thế nào! Thật sự xin lỗi.
Con bé đột nhiên tỉnh táo dụi dụi đôi mắt chưa đeo mắt kính. Mấy hôm nay cô cũng không thường đeo mắt kính do Thuận Bảo cũng bảo cô đeo kính áp tròng. Nam Phong của ngày hôm qua đã trở lại rồi đấy ư? Nó mừng sắp khóc. Trời ơi, vậy mà nó lại nghĩ anh ta… haizz…
- Anh ăn gì? Em mua?
Cách xưng hô thay đổi nhanh như chong chóng thật. Hắn khá hài lòng vì bước đầu đã thành công.*Không nên tin tưởng dạng đàn ông đẹp mà mưu mô thế này các bạn nhé!:p*
- Gì đơn giản được rồi!- Hắn nở nụ cười chết người. Tim Thiên Ân bay lung tung khắp nơi, nó nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi mua.
Hắn nhìn lên gác, nơi phòng nó mỉm cười. Căn phòng trên gác rất ngăn nắp, không có gì quý giá nhưng nó rất dễ thương. Hắn bước đến bàn học, có cuốn nhật ký thì phải. Hắn hí hửng cầm lên đọc, mặt hắn đột nhiên tối sầm