- Không được về ngay mày
- Ế điện thoại hết pin rồi huynh ơi…xoẹt xoẹt…phù phù…e gọi lại sau nhá nó sập nguồn hại điện thoại lắm – Tôi phù phù vào điện thoại tạo hiện trường giả tôi nhanh tay tắt điẹn thoại mặc cho ôgn anh vẫn léo nhéo phía bên kia
- Nói xạo ghê quá nhỉ – nàng nhìn tôi cười ỏn ẻn
- Hề hề, tình thế bắt buộc…bắt buộc…à mà làm xong chưa B đói quá hà
- Sắp xong rồi xíu nữa là xong – nhỏ đưa tay quyệt trán ướt đẫm mồ hôi
- Được, để Đ vào giúp B – Nói là làmtôi nhanh chân phi vào luôn trong bếp
Gọi là phụ nhưng tôi cũng chả được cái trò gì trong đấy, ngoài 3 cái việc với cái tô trên cao, hay lấy hành ngò trong tủ thì tôi toàn đứng coi nhỏ làm là chính mà cũng lạ chẳng nhẽ cứ là con gái là biết nấu ăn à ???? là con gái thôi cần phải giỏi thế không, tôi cũng để ý mấy đứa con gái lớp tôi nấu ăn cũng ngon cơ mà có vẻ nhỏ Băng nấu ăn có vẻ “ kinh tởm “ hơn cả, nhìn nhỏ múa cái dao vòng vòng mà tôi nổi cả gai ốc hay những màn rán rán mà hất hất cái chảo khiến tôi nể nhỏ 5 10 phần, tưởng chừng miếng thịt theo lực hút trái đất mà bay thẳng xuống mặt đất mà nhỏ đảo chảo cái lèo, thế là thịt vẫn trong chảo chứ không rơi ra chỗ khac
Trên bàn ăn quá trời nhiều đồ ngon tôi như chú heo con nhìn “ nồi cám “ thơm phức, không thể kìm chế “ dục vọng “ đang dâng chào, tôi thụp mặt xuống bát cơm húp sùm sụp không cả có thời gian ú ớ 1 câu
- Ngon, tuyệt vời – Tôi nói tay gắp lia lịa đĩa trứng thịt
- Hihi thật không đó hay nịnh dầm – tôi che miệng cười cười
- Thiệt ngon quá xá, xin bát nữa coi
- Ăn từ thôi, mắc nghẹn giờ – nhỏ xới tôi bát cơm đầy ụ
- Ừm, mà sao B không ăn đi, quá trời đồ ngon kìa – tôi hơi ngạc nhiên
- Đ cứ ăn thoải mái đi B cũng no rùi
- Xạo, thấy B ăn gì đâu, giữ eo à cô nương – tôi ghẹo
- Kệ người ta zô duyên – nhỏ giơ đũa tính gõ đầu tôi
- Ấy…Gầy là bổn đại gia không thích đâu à ha ha ha – né người điêu luyện
- Ai cần Đ thích chứ…hứ – nhỏ quay ngoắt qua chỗ khác mặt đỏ lựng
Phải công nhận một điều tôi có thể trêu bất cứ ai miễn là người đó là bạn nhưng khi gặp người mình thích, như nhỏ Ly chẳng hạn nói chuyện rất khó, nói bậy sợ người ta không thích, không nói sợ người ta nghĩ mình tự kỉ nên việc chém gió rát khó với người yêu còn với nhỏ Băng thì lúc nào cũng thế trêu có xíu mặt cũng đỏ lựng chả biết sao nhưng tôi cũng chỉ nghĩ là bình thường con gái vẫn thế
- Tối rồi ha – Nhỏ giận dỗi nói
- Ờ thì sao – tôi ngơ ngác
- Về ôn bài đi kìa…hứ
- À à, về về, quên mất
- Chứ tưởng nhà ai hở
- Hì hì, ăn ngon quá nên lú mề rồi, tại B chứ ai nấu quá trời nhiều đồ, không ăn thì uổng
- Ai bắt ăn đâu chứ, ghét – Nhỏ phụng phịu đẩy tôi
- Ờ ờ về nè, đang nghỉ giải lao – hơi khó hiểu về thái độ của nhỏ tôi…đi bộ về nhà
Đáng lẽ theo kích bản là ăn xong nhỏ sẽ đèo tôi về vì tôi đâu có xe đâu ??? Cơ mà giờ thì tình thế có vẻ đảo lộn, tôi ngẩn tò te đứng trước cổng nhà nhỏ, gọi thì ngại nên thôi tôi lắc đầu thửo dài thườn thượt quốc bộ về, khổ nỗi đi xe đạp thì bình thường nhưng đi bộ thì xa khỏi nói, lết được về đến nhà thì bụng đói meo, bao nhiêu calo dồn hết vào đôi chân để nó làm việc của nó vẫn hay làm, lại lắc đầu thở dài thườn thượt tôi thầm than
- Biết thế đừng chọc nhỏ cho rồi.
Chap 47:
Tôi có một cái tật cũng hơi bị xấu mà nó bắt nguồn từ tận hồi tôi còn thơ bé, cái ngày mà tôi cùng chú “ bồ câu “ bé nhỏ của mình chạy lông nhông khắp xóm làng thì tôi làm biếng lắm, biếng nhịn ăn, biếng thức khuya, biếng học…blah…blah…blah đặc biệt là biếng “ dậy “, và đến giờ nó vẫn còn tiếp diễn
- Đ ơi, dậy…dậy – Tiếng mẹ tôi léo nhéo dưới bếp
- Ớ…dạ…ớ…vẫn còn 5p nữa mới 6h mà mẹ, 5p…5p -tôi bập bẹ
- Cái thằng này…dậy ngay không muộn…Phong…Phong ới…lôi thằng Đ dậy mau – Mẹ tôi gào lên trong tuyệt vọng
- Thằng kia, mày…ậy trước đi kìa -ông anh ngái ngủ
- Thôi mày dậy trước đi – Đầu óc mông lung, mơ mơ thực thực tôi trả lời theo phản xạ
- Á cha mẹ ơi, thằng này láo… – ổng tỉnh hẳn ngủ qoác mắt nhìn tôi bất giác tôi nổi hết da gà và cũng tỉnh luôn ngủ
- Ớ…huynh…e – ú ớ được vài câu đầu tôi đã bị ông anh tóm gọn
- Láo à mầy…láo này – ổng đấm tôi thùm thụp
- Á mẹ ơi…đau e…đừng…í… – Tôi giãy dụa
- 2 thằng ranh kia xuống mau, muộn học giờ hay để tao lên
- Dạ con xuống liền, nấu mì cho con nha mẹ – Tay kẹp đầu tôi mà miệng ông vẫn nói như không
- Mày này…mày này -cố đấm tôi 2 cái nữa ổng lướt đi
Đến khổ với cái mồm một thì khổ với ông anh mười, ổng buồn ổng lôi tôi ra hành hạ, khi bực thì lôi tôi ra tra tấn và khi vui thì lôi tôi ra đấm với lí dó: đấm m cho buồn bớt đi ==! Mang tiếng 2 anh em đánh nhau cơ mà tôi toàn ăn đánh chứ ổng có bao giờ bị phát nào, sáng nay cũng vậy sau khi cho tôi nhừ xương ổng mới xuống nhà VSCN rồi ăn sáng còn dạo này tôi có thói quen tập thể dục buổi sáng…cái thói quen mà trước giờ tôi chưa hề có mà từ khi quen “em “ nó mới được hình thành . Bật ngay bài: cô dạy em bài thể dục buổi sáng, uốn éo dăm ba đường, xuống ăn sáng, cưỡi chiến mã, song hành cùng đôi anh em hàng xóm, mất chỉ 15p chúng tôi đã có mặt tại cổng trường .
Mới dắt xe được vào cái lán xe tồi tàn của trường tôi giật mình khựng lại khi trước mặt là Băng Băng cô nương:
- Hế nhô – Tôi nhăn nhở
- Ừa, chào Đ, bữa nay trông vui quá ha – Nhỏ khúc khích
- Bình thường à, tự dưng thấy đi học vui lạ thường – Tôi chỉ chỏ
- Hôm bữa được đi bộ về nên vui ghê ha…hihi…– nhỏ bụm miệng
- Uầy… – Tôi quê độ cầm cặp phi luôn vào lớp
Tuần học đầu nên chưa có vụ phân công chực nhật nên tổ 1 là tổ tôi chắc chắn phải chực nhật đầu tiên, ngó qua ngó lại 2 bàn trên chả thấy ai, có mỗi nhỏ Ly ngồi đấy, dù lòng hơi ấm ức khi nhắc – nhìn – nói với nhỏ nhưng dù gì tôi cũng là lớp phó, bỏ việc tư để dồn qua việc công tôi vỗ nhẹ vai nhỏ
- Ờ…ừm…Tuần này tổ mình chực lớp, 2 bàn đầu làm ngày hôm nay trước nha – Tôi nói mắt vẫn nhìn qua chỗ khác
- Ừm…ờ…để mình đi lau bảng – Nhỏ hơi bối rối khi tôi là người bắt chuyện
- Lại bắt đầu diễn cái mặt… – Nhỏ Băng quay qua tôi nói lửng
- Mặt giề…giề…đẹp chai thế còn gì – Dí cái mặt qua nhỏ
- Í…xa ra nha – Nhỏ đùa đùa véo má tôi
- Sáng ra đã phải xem phim tình cảm hàn quốc rồi cho tôi xin… -thằng Hoàng từ đâu địa vào, làm tôi và nhỏ B cùng lúc đỏ mặt
- Kệ tao…ớ…mà sao m qua đây…định dò la cái gì ở lớp này…ai cử mày đến…Mục đích của mày là gì…mày được trả bao nhiêu – Tôi sấn sổ lao đến
- Gì mà hỏi ghê thế mầy, giờ anh đường đường chính chính trở lại lớp A3 thần thánh rồi nhá hô hôh ô – Nó cười man rợ
- Ặc…mày là bố cô giáo à – Tôi ngẩn người
- Đệt…cô mà nghe thấy mày chết giờ, chả là mẹ tao muốn tao qua A1 học cho tốt không muố