- Ờ ờ
Trong phòng, 2 đứa nhỏ thỳ học bài, ngoài hành lang 2 bà mẹ thỳ cứ thủ thỉ nói nói gì với nhau cười khúc khích, thỉnh thoảng còn bí mật chỉ chỉ chỏ chỏ vào chỗ tôi rồi cười tiếp, làm như tôi mù không nhìn thấy ý mà bí với chả mật nhìn thấy ghét, cơ mà có nhỏ xinh xinh ngồi cạnh rồi nên kệ thây hội người cao tuổi tôi và nhỏ lại cắm cúi tiếp tục công việc của mình. Như thường lẹ của bệnh nhân: ăn tối – Uống thuốc – Ngồi 8 chuyện – 9 h đi ngủ…
- Đ ơi, Đ dậy đi – Thấy vang vảng tiếng gọi
- Mẹ ơi, cho con ngủ tiếp đi còn sớm mà – Chắc mẹ gọi nên tôi chày tý, đang nằm viện lo gì muôn học
- Dậy đi Đ
- Ơ… N mới 2h mà dậy gì sớm dữ – Mắt mở mắt híp dòm đồng hồ
- Này… ở bên ngoài có tiếng bước chân nghe ghê lắm
- Chắc Nhi ngủ mơ thôi, không sao đâu… mà… cộp… cộp… hơ
- Thấy chưa giờ này ai còn ra ngoài nữa – Nhỏ bắt đầu lảy bảy
- Bậy nào – Tôi cố trấn an nhỏ nhưng tôi cũng sợ vãi tè ra rồi
Rón rén tôi kéo nhỏ ra kế của sổ, cố lòm qua khe cửa bé tý chỉ nhìn thấy vài dấu chan và…vèo… 1 đốm sáng bay lèo cái…
Chap 24:
Dù rất sợ nhưng tôi cũng phải công nhận với nhỏ cái vừa nhìn thấy là 1 số dấu chân và rõ ràng là 1 đốm sáng nho nhỏ mới bay cái vèo
- Cái gì thế hở Đ, ma hở? -nhỏ run cầm cập đứng ké sát tôi
- Bậy, bậy, làm gì có ma…khụ…khụ…hơ – Mặt tôi tái mét khi nghe thấy tiếng ho nho nhỏ
- Đêm khuya ai lại ra khu đằng sau vậy – Lần này mặt nhỏ tái mét tay bấu vào tay tôi đâu thấy bà nội
- Chắc… chắc ai đó thôi, chứ không có ma đâu – Tôi run lẩy bẩy nhưng vẫ chắc nịch khẳng định
- Thế mấy cái này là gì hở??
- Thỳ chắc là ai đó đêm ra hóng gió thôi, không sao đâu – Tôi cố trấn an nhỏ dù tôi đang sợ muốn vãi ra quần chỉ tại mấy ông anh bà chị nhồi nhét mấy cái truyện ma vào đầu
- Khuya lạnh này ai lại đi ra ngoài hóng gió – Nhỏ này bướng ghê
- Thỳ… ờ… chắc ai bị khùng – Kiếm đại lý do
- Không đâu, ma đó Đ, thấy ghê quá – Nhỏ càng nói càng bấu chặt tay tôi má con này bướng ghê, mày sợ ông thỳ không
- Không Đ không tin có ma đâu, đi với Đ – Tôi kéo tay nhỏ ra hướng cửa càng sợ càng tò mò
. Rón rén kéo nhỏ đi ra phía cửa, canh canh thấy 2 cụ giường bên đã ngủ khì, còn có cụ ngủ mê gì tay cứ uốn uốn quẩy quẩy như mua tuồng ý, chắc lúc bình thường tôi đã ôm bụng cười vật vã cơ mà đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng – Ngàn cân treo sợi tóc thỳ lấy đâu ra cười với chả hài, thế nên mở cửa nhẹ hết sức có thể tay trong tay với nhỏ Nhi tôi kéo nhỏ đi ven thôi hành lang vòng ra phía sau bệnh viện chết chóc. Trong khi đó ngoài trời gió rít từng hồi, trời thỳ u ám xám ngoét như đang tô điểm cho khu bệnh viện thêm hoang tàn
- Nhi thấy ghê quá, hay mình về phòng đợi đi Đ ha – Nhỏ có dấu hiệu khủng hoảng nắm chặt tay tôi dục
- Không sao đâu, nhỡ có ai mộng du ra ngoài đó thỳ sao, có gì mình giúp người ta lun – Tôi chém vì biết nhỏ này tốt tính nên phịa bừa ra thể nào nhỏ chả tin
- Ừm… ừm – Nhỏ vẫn nắm chặt tay và đí ké sát sau lưng tôi tay con gái mềm và ấm ghê
Gió vẫn thổi và ta vẫn cứ đi, đoạn đường từ phòng vòng ra sau có tẹo mà hôm nay tôi cảm tưởng nó dài cả cây số, mon men đi từng bước nhỏ, tim thỳ đập binh binh từng hồi, sau lưng thỳ có gái nên tôi không nên sợ hãi quá, thật ra là không có quyền sợ hãi, mập mò nơi bờ tường tôi cố gắng thò tí tị ti đầu để ngó qua bên kia sau lưng thỳ nhỏ Nhi cứ hối suốt hết cả ruột. Nhìn một hồi chả thấy gì đang định quay lưng đi về thỳ tôi chợt nhận thấy 1 luồng khói trăng trắng thoang thoảng ở phía hành lang giữa dãy nhà, cộng thêm từng làn gió lạnh thấu xương như muốn trêu đùa 2 đứa con nít sợ ma, khung cảnh hoang sơ phái sau khu bệnh viện cũ nát càng ghê rợn 3 hồn bảy vía trốn hết mợ đi đâu rồi định kéo tay nhỏ Nhi phi luôn về phòng khi nhận thấy đũng quần đã rơm rớm ướt nhưng tôi tính ếu bằng trời tính
- Ơ góc hành lang có khói kìa Đ
- Đâu chắc N nhìn lầm đó, mình về phòng đi, không có gì thỳ về Đ rét quá
- Kia kìa, nhỏ kéo hẳn đầu tôi lại
- Ờ ờ ra đó thử coi – Lỡ dại khẳng định không có ma nên theo lao giờ phải phi theo lao
Vẫn điệu bộ rón rén tôi lại kéo tay nhỏ lết ra đoạn hành lang quỷ quái, càng gần tôi càng nghe rõ tiếng củ tim tôi đập liên hồi – Bình… bịch… bình… bịch – Càng gần càng nghe đây có vẻ là mùi thuốc lá, đầu thầm nghĩ ma ếu gì lại hút thuốc lá nhưng chưa não chưa kịp phân tích
- Vèo – Lại là cái đốm sáng quái quỷ lần này là nó bay ngang qua mặt 2 đứa
- Á…- Nhỏ Nhi hét lên nhưng may tôi đã kịp bịt mồm nhỏ lại dù tôi biết lúc đấy đũng quần mình đã ướt nhẹp hét giữa đêm khuya không chết vì bị ma dọa mà là bị người ta dậy đập chết
- Ai đấy – Chả ma cỏ gì sất trước mắt tôi là 1 cụ trông có vẻ già già mặc đồng phục bảo vệ
- Đêm khuya 2 con ra đây làm gì – Ông bảo vệ mắt tròn mắt dẹt nhìn 2 đứa khùng giữa ruộng dưa
- Dạ dạ…- Ngại ghê, chả nhẽ lại bảo tưởng ông bảo vệ là ma, khéo lại bị ổng tương vỡ mỏ
- Rồi 2 đứa ngồi xuống đi đứng đó gió lùa lại ốm thêm giờ – Thấy 2 đứa khùng mặc áo bệnh nhân nên ông bảo vệ nhắc
- Dạ con cảm ơn – Nhỏ Nhi lễ phép chả bù mình
- Thế đêm khuya 2 đứa không nghỉ ngơi mà ra đây làm gì cho ốm ra – Ông ân cần hỏi
- Dạ… -tôi vẫn ấp úng
- Tụi con nằm trong phòng thấy tiếng người đi nên tưởng có ma nên tụi con qua coi… hì hì – Nhỏ tươi cười chả thấy dấu hiệu của bệnh tật
- Ha ha ha… tụi trẻ giờ trí tưởng tượng phong phú quá, ông làm mấy con sợ rồi xin lỗi nha ha…ha…ha – Ông càng cười tôi càng ngại thêm
- Hì hì – Nhỏ nhi cũng hùa theo cười như thể tôi là đứa duy nhất khùng chứ không có phần nhỏ
- Yên tâm ông làm ở đây lâu rồi, chả có ma cỏ gì đâu
- Dạ – Tôi ậm ừ
- Ông đi làm khuya thế ạ, ông có tuổi không nên làm khuya quá với lại gia đình cũng lo lắng nữa – Cái bụng con Nhi tốt thật bây ơi
- Đúng đó ông, ông đi đêm vợ ông lo đó – Tôi chọc vô
- Bậy không
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹111213›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
– Nhỏ nhăn mặt nhéo tôi
- Ha ha ha, không phải lo ông không có vợ cũng không con, với lại ông thích làm ca đêm hơn
- Ơ, sao ông không lấy vợ con thấy ông phong độ lắm mà
- Nói bậy hoài nha – Nhéo lv 2
- Ông cũng có vợ chứ, nhưng vợ ông mất lâu rồi -ông chẳng cáu ngược lại còn cười
- Dạ con xin lỗi – Tôi nói mà Nhi xl mới ghê
- Không sao, chuyện lâu rồi mà
- Thế ông kể chuyện hồi ông mới gặp bà đi ạ ̵