Đọc Truyện Cấp 3... Voz Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc Truyện Cấp 3... Voz Full (xem 27460)

Đọc Truyện Cấp 3... Voz Full

bình thường thỳ chắc không chịu được những cú đạp của thằng xì ke nhưng hồi 6 tuổi tức lớp 1, thấy tôi có khí chất võ học hơn người, bác tôi lại quyết định gửi tôi qua Lào theo Đông phương bất bại học thiết đầu công nên tôi đã trụ được khi mấy chú công an đến nơi


- Đ ơi, có sao không – Hỏi như cứt nhỏ khóc đỡ đầu tôi kê vào đùi nhỏ


- Không sao đâu lâu lắm không được mát xa, giờ thấy đã quá zời – Tôi nén đau chọc nhỏ


- Hức… hì…hức… – vừa khóc vừa cười nhưng trông đáng iu lắm


- 2 cháu có sao không, lên xe bọn chú đưa về – Á đù, đang phê thỳ phá


Bắt được 1 thằng xì ke số mấy đó không nhớ, mấy chú công an bảo sẽ mang nó về đồn thông não nó, bắt nó khai ra mấy thằng kia và sẽ có hình thức xử phạt sau, tôi thỳ chả nghe thấy mấy ông chú ngồi đối diện nói gì, ngồi trên xe thùng tai cứ ù đi, toàn nghe thấy tiếng nhỏ Băng thút thít kế bên cơ mà ngồi kế nhỏ vẫn thơm vãi hà, còn được tựa đầu vào vai nhỏ, nhỏ còn xin được mấy ông chú ít khăn ướt rồi lau mặt cho mình, phê như con dê đá mắt qua trái thỳ thấy thằng xì ke số??? đang đi xe máy kế cạnh ngồi giữa 2 chú công an cao to lực lưỡng, tôi nghĩ bụng quả này về đồn mày chết bố. Tưởng nghỉ một lúc sẽ khỏe nhưng càng ngồi tôi càng choáng váng, cánh tay giờ đau như sắp rụng, ngực lưng thỳ đau rát, đầu cũng chảy 1 ít máu chắc tại nãy tụi nó đạp vào, còn may là khuôn mặt đập chai với chờ im còn nguyên vì tôi yếu thật nhưng 2 bộ phận quan trọng quyết phải dữ . Mấy chú công an cũng nhiệt tình, đưa tôi hẳn về đến cổng nhà (đang lẽ là qua nhà Băng trước vì thuận đường nhưng nhỏ không chịu đòi qua nhà tôi)
nhỏ thỳ chạy hẳn vào nhà gọi bố mẹ tôi ra (cái xe thỳ mấy chú bảo là lúc chạy qua không thấy, chắc là ai đó ngang qua thấy ngọt quá nên xúc luôn, bố cái bọn mất dạy ăn chả khác gì lũ ăn cướp)


- Ối zời ơi con tôi -mẹ tôi thỳ cuống cuồng lao ra đỡ tôi như sợ chậm 1 s là tôi biến mất


- Vâng… vâng… gia đình tôi sẽ lên đó… cảm ơn các anh – Bố tôi vẫn thế luôn điềm tĩnh, nói chuyện với mấy chú công an rồi cùng vs ông anh và mẹ tôi bế tôi vào, nhỏ Băng thỳ hok nói gì chỉ khóc đi đằng sau khi thấy tôi xụi lơ, chả nói đc chữ nào chỉ còn đôi mắt mở thao láo làm bằng chứng là tôi đang sống


- Con là – Bố tôi quay qua hỏi


- Dạ, con học cùng lớp và ngồi cùng bàn với Đ, lúc nãy con với Đ bị nhóm kia chặn đường rồi Đ bị đánh hức… hức – Mắt nhỏ đỏ hoe


- Thôi không sao đâu con, 2 đứa về là được rồi, mà bố mẹ con có nhà không để bác gọi, chứ không gia đình lại lo – Bố tôi an ủi nhỏ


- Dạ, con ở một mình, bố mẹ con hay đi công tác nên không ở nhà


- Mày có nhớ mặt tụi nó không – Ông anh bình thường toàn hành hạ tui nhưng những lúc này ổng ngầu vãi


- Còn đau chỗ nào không con – Mẹ hỏi, tay cầm khăn lau hết người tôi, Băng thỳ đứng sát bên tôi dòm ngó


- Dạ, không khụ…khụ…con ổn, nhưng con thấy đau tay quá mẹ ơi -ho khù khụ như thằng già tôi chấn an mọi người


- Mẹ nó vào thay quần áo đi, mình đưa tụi nhỏ lên bệnh viện khám, Phong ở nhà trông nhà nha con – Bố tôi nói rồi đi vào trong dắt xe


Mẹ đèo nhỏ Băng, còn bố thỳ đèo tôi vì bố cho rằng tôi quá mập để mẹ có thể đỡ được con heo như tôi trên xe. Cái số nó khổ, từ bé tôi dị ưng và cũng ghét nhất bệnh viện, cái mùi thuốc phát kinh tởm xộc thẳng vào mũi, còn chưa kể hồi bé mấy bà chị họ vs ông anh toàn bắt tôi ngồi nghe mấy cái chuyện ma về nhà xác





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹101112›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




trong bệnh viện nên tôi càng ớn nhưng bệnh viện giờ như ngôi nhà thứ 3 sau nhà và trường học của tôi vậy, lại một lần nữa – Khắc việt đưa tôi vào viện. Nhỏ Băng may mắn không sao, chỉ bị trầy tý đầu gối chắc nãy do ngồi xuống cho tôi gối đầu và cái áo bị rách, còn tôi ở giường cạnh thỳ thê thảm hơn, đầu máu, ngực máu, chân tay máu, mông thỳ bầm, kéo rèm lột truồng tôi ra thay quần áo và bôi thuốc các kiểu, mấy ông bác sĩ nắn nắn uốn uốn, vặn vẹo các kiểu mấy ổng chốt câu: cháu bị rạn xương với bầm dập 1 số bộ phận không quan trọng gia đình không phải lo, cần nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày là khỏe…Mẹ tôi thỳ về lấy quần áo, phích nước các kiểu con đà điểu, bố thỳ ra chắc làm thủ tục nhập viện giờ trong phòng thỳ còn mỗi tôi và nhỏ bạn, nên nhỏ lần mò sang giường tôi hỏi thăm


- Đ đỡ tý nào chưa


- Ừm, Đ không sao, khỏe re – Cố nặn nụ cười mà ếu được


- Mồm méo xẹo cười không nổi kìa


- Hì hì, nghỉ tý là khỏe thôi còn Băng khỏe re ha, bọn nó toàn đập Đ à, bố cái bọn đáng ra phải đập cả 2 chứ sao đập mỗi mình Đ vậy haizz – Vờ thở dài tôi nói


- Ai bảo Đ nạt họ làm chi hihihi – Thấy nhỏ cười tôi cũng bớt phần nào


- Giờ con nghỉ đi, để bố chở bạn về nhà, còn vụ này thỳ để ba gọi chú hai, tụi con không phải lo – Bố tôi tay cầm sắp giấy gì đó bước vào phòng nói


- Dạ, thế mình về đây Đ, nghỉ khỏe nha


- Ừm, B về nhé


Giờ phòng còn mỗi mình tôi, sợ thấy mồ nhưng nghĩ lại cuộc đời mình xui xẻo biết bao, mình hiền lành tử tế tự dưng lại gặp bọn cướp cạn còn bị tụi nó dập cho 1 trận nên thân, bố cái bọn mất dạy đến bố mẹ tôi còn chưa đánh đến vậy mà tụi nó thế đó , nghĩ linh tinh một hồi thỳ thấy mắt nặng trĩu nghĩ bụng chắc tại mấy bà bác sĩ nãy cho mình uống cái gì mà giờ buồn ngủ dữ, tay che kín ass sợ bị chuôc thuốc mê rồi bị thông…


- Oáp…- Tôi chìm dần vào giấc ngủ.


Chap 23:


- Xi xi xồ san zố… xi xi ô nhí cha cha… siêu nhân biến hình… -tôi nói tay chỉ thẳng vào con quái cmn vật trước mặt


- Dậy mau, siêu nhân gì… – Con quái vật điên cmn cuồng lao thẳng vào tôi hét


- Ớ… cứu… – Tôi giật mình bật dậy


- Mơ gì mà kêu khiếp thế hả con, lớn đầu còn siêu vs chả nhân, rửa mặt rồi đi khám nào…- Mẹ giặt cái khăn rồi rửa luôn mặt cho tôi


- Người con hôi rình, đi người ta cười chết


- Bình thường một tuần tắm một lần hok sao, tự dưng giờ sạch sẽ thế – Mẹ che miệng cười


- Thôi, đi đâu đi lẹ lên mệt quá, mà bao giờ về mẹ ở đây gớm thấy mồ – Hơi quê nên tôi gắt


- Chắc tối chủ nhật về, ở đây cho khỏe đã – Mẹ trìu mến nói


- Con thấy khỏe rồi mà, có sao đâu – Nói xong tôi tọt luôn ra ngoài


Trừ những ngày đi học ra thỳ đã lâu lắm rồi chắc phải mấy chục năm gì đó tôi mới dậy sớm như hôm nay, tiết trời buổi sáng thật trong lành, dù đang ở trong viện nhưng tôi vẫn cảm nhận được hương thơm từ những cành hoa cứt nhợn bên ngoài, những đám mây đen lững lờ trôi (chắc sắp mưa), chuột bọ lúc nhúc kéo đàn kéo đống chui rúc vào những bồn hoa trong sân bệnh viện, còn ở hành lang lác đác vài chú gián, vài chú rết đang tung tăng chạy đua, nhìn mà chỉ muốn biến thành chúng để khỏi phải học vs làm ăn chơi thả giàn hết đời


- Đây phòng nà

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Dành Cho Những Trái Tim FA Full

Vì yêu em nên tôi mới là tên ngốc!

Chim sẻ ban mai

Lắng nghe tâm sự thầm kín của 12 cung hoàng đạo

Hoàng Tử Và Cô Bé Lọ Lem