Độc hậu ở trên, trẫm ở dưới! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Độc hậu ở trên, trẫm ở dưới! (xem 3839)

Độc hậu ở trên, trẫm ở dưới!

óe môi co quắp.


Tên đàn ông này…


Trước mặt chợt sáng lên, một đoạn cổ ưu nhã vươn tới, dưới ánh nến trong suốt như ngọc, gương mặt tuấn mỹ tuyệt thế càng thêm câu hồn đoạt phách, môi anh đào mím cười càng khiến cho người ta thêm say mê.


“Có phải là quá cảm động hay không?”


Noãn Noãn đẩy tên đàn ông này ra xa tuyệt đối không để tên đàn ông này mị hoặc nữa: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, không cần không có việc gì liền tới mê hoặc bà đây.”



Càn Khôn điện sáng như ban ngày, trong điện đầy ắp người, có ngự y, cũng có phi tần, Lệ Phi và Diêu Thục phi cũng ở đây, có vẻ như cả đêm không về.


“Để các cô ấy trở về đi!” Noãn Noãn nói khẽ với Mộ Dung Thánh Khuynh.


Diêu Thục phi đột nhiên đứng ra: “Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng là phu quân của bọn muội, hoàng thượng hiện tại đang bệnh nặng, bọn muội sao có thể an tâm canh giữ ở trong cung? Kính xin hoàng hậu nương nương từ bi để bọn muội lưu lại!”


Diêu Thục phi nói xong, cả người liền quỳ xuống.


Noãn Noãn sững sờ, thái độ của Diêu Thục phi này cũng thay đổi quá nhanh rồi, vừa nãy ở trong ngự hoa viên còn là bộ dạng khổ đại cừu thâm (ý chỉ mối thù sâu nặng), chỉ ước gì muốn ăn thịt cô, bây giờ lại chuyển thành cung kính.


Những tần phi kia mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn quỳ xuống, đồng thanh nói: “Xin hoàng hậu nương nương ân chuẩn, để bọn muội cùng nhau ở bên hoàng thượng!”


Đến lúc này Noãn Noãn cũng không biết Mộ Dung Thánh Anh có bao nhiêu nữ nhân, mười lăm hay là hai mươi?


Không muốn lãng phí thời gian cùng bọn họ, Noãn Noãn tiến thẳng vào nội đường.


Diêu Thục phi đứng lên trước, sau đó chúng Tần phi cũng đứng lên, mọi người đều kiễng chân hy vọng.


Bốn năm tên ngự y vây quanh long sàng đến nỗi cá nước chảy không lọt, có châm cứu, có xoa bóp nhưng không cách gì dùng được, cả người Mộ Dung Thánh Anh vẫn còn nóng sốt.


Chén thuốc được bưng lên, ngửi thấy mùi thuốc, Noãn Noãn gật đầu một cái. Phương thuốc không sai, đúng là dược liệu trị phong hàn nhưng Mộ Dung Thánh Anh vẫn sốt cao không giảm, vậy thì chỉ còn một nguyên nhân —— tâm bệnh.


“Các người ra ngoài chờ trước đi, hoàng thượng sẽ do Bổn cung chăm sóc!”


Noãn Noãn nhàn nhạt nói, chân mày vô thức nhíu lại.


Những ngự y kia như được đại xá, lập tức quỳ xuống đất hành lễ rồi lui ra ngoài.


Noãn Noãn nhìn mấy người kia trong đại sảnh thầm nghĩ, nơi này cũng không biết rốt cuộc là có mấy người thật sự quan tâm Hoàng đế lang sói đây!


Ngước mắt, vừa đối diện với ánh mắt u oán của Lệ phi, Noãn Noãn càng thêm cau mày, lập tức khép cửa phòng lại.


Trong phòng chỉ còn lại cô và Hoàng đế lang sói.


Mộ Dung Thánh Anh nhắm mắt thật chặt nằm trên long sàng, trên người chỉ mặc một chiếc trường bào màu trắng, nhẹ nhàng khoác lên thân thể, mơ hồ phác hoạ đường cong gầy gò, hoảng hốt như ẩn như hiện, không thấy rõ, không nói rõ, như sương sớm, như ánh trăng, rõ ràng ngay trước mắt lại mông lung, xa xôi khác thường.


Sắc mặt tái nhợt, dưới ánh sáng màu trắng lại có vẻ mỏng manh hơn, lưu ly sáng long lanh, tựa như băng tuyết trong suốt. Tóc đen như những sợi tơ xõa trên gối đầu màu trắng, gió vừa thổi liền nhẹ nhàng bay lên, từng đợt từng đợt.


Noãn Noãn hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác đau lòng.


Tại sao hắn lại muốn đâm đầu xuống hồ? Tại sao lại toàn thân ướt đẫm đứng trong gió lạnh trước Linh Thứu cung? Mặt ngoài hắn nở nụ cười dịu dàng, rốt cuộc đã giấu bao nhiêu khổ sở, khó khăn không muốn người khác biết?


Noãn Noãn từng bước từng bước đến gần hắn, cuối cùng khi dừng lại trước giường, đột nhiên cầm lấy bàn tay tái nhợt bên người hắn, nhỏ giọng nói: “Mộ Dung Thánh Anh, tôi biết anh có thể nghe được, anh không muốn tỉnh lại, tra tấn mình như vậy chẳng lẽ có thể xóa bỏ quá khứ sao? Mặc kệ quá khứ xảy ra cái gì, bây giờ anh còn sống, miễn là còn sống thì còn có hy vọng không phải sao?” Cô chậm rãi vuốt ve bàn tay của người đàn ông, tay cô nóng bỏng ở cùng bàn tay lạnh lẽo của hắn lại rất hài hòa, “Tôi chưa từng cảm thấy anh bẩn, ngược lại, khi anh cười lên trông rất tinh khiết, răng của anh rất trắng, mắt rất sáng, nếu như thật lòng mỉm cười, sẽ rất đẹp!”


Noãn Noãn hơi nhướng mày, đột nhiên hạ quyết tâm, kiên quyết nói: “Nếu bây giờ anh tỉnh lại, được, vậy tôi liền đồng ý với anh, giải độc cho anh, giúp anh đạt được tham vọng của mình, thậm trí….” Noãn Noãn cười một tiếng: “Anh không cho phép sẽ không rời khỏi anh, được không?”


Đột nhiên, hai mắt khép chặt của nam tử mở ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm Noãn Noãn, bất động.



Đi là tốt rồi! Noãn Noãn mệt mỏi xông về phía giường đệm, day day trán, cô chỉ cảm thấy hàng loạt cơn đau đánh tới, cô nằm ở trên giường, muốn ngủ một giấc thật tốt nhưng trong đầu lại rất hỗn loạn, nụ cười kinh hoảng của hoàng đế lang sói vẫn ở trong đầu, còn có lão vu bà áo đỏ và cả cặp mắt kỳ dị kia của Lệ phi.


Mê man thiếp đi.


Sáng sớm, Noãn Noãn bị những tiếng khóc ấm ức trầm thấp làm tỉnh, cô ngồi trên giường, cẩn thận nghe một hồi, sau khi xác định có người khóc thút thít liền lập tức xuống giường đi giày ra khỏi cửa.


Ngoài cửa có mấy cung nữ đã khóc đến sưng đỏ cả mắt, Quế ma ma cũng đứng đó, tinh thần hoảng hốt.


“Đã xảy ra chuyện gì?” Noãn Noãn đứng ở cửa thấp giọng hỏi.


Những cung nữ kia thấy Noãn Noãn, ánh mắt có chút tránh né.


“Rốt cuộc thế nào?” Thanh âm của Noãn Noãn cao lên, nghiêm khắc không ít: “Quế ma ma, bà nói đi!”


Quế ma ma nhìn mấy cung nữ một cái, đột nhiên chạy tới trước mặt Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Nương nương, vào trong rồi nói!”


Noãn Noãn nhíu mày, có chút không vui, cho rằng Quế ma ma lại muốn giở trò nhưng cuối cùng vẫn đi vào.


Quế ma ma cảnh giác khép cửa phòng lại.


“Nói đi!” Noãn Noãn ngồi trước gương trang điểm, chải tóc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


“Nguyệt Quý, Thược Dược, Hải Đường, Tô Mi, tất cả bọn họ đều đã chết!” Giọng của Quế ma ma đã run lên.


Cây lược trên tay Noãn Noãn lập tức dừng lại, không dám tin xoay người: “Bà nói cái gì?”


“Tối qua bọn họ đều đã chết trong phòng ngủ của mình, thất khiếu [1'> chảy máu, đầu lưỡi còn bị cắt xuống, trạng thái khi chết rất khinh khủng!” Cả người Quế ma ma đều đang run rẩy: “Bốn người bọn họ hôm qua đều theo nương nương xuất cung, bây giờ chỉ còn lại mình nô tài…”


[1'> Thất khiếu: là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.


Noãn Noãn sững sờ, đột nhiên hiểu ra ý tứ của Quế ma ma.


Ngày hôm qua vì để chuyện giống như thật, cô đã dẫn bốn cung nữ và Quế ma ma ra ngoài cung đi dạo một vòng nhưng cũng không làm gì, chỉ phân phó Thược Dược đi mua mấy hộp phấn rồi trở lại, chẳng lẽ….


“Chuyện lớn như vậy, đã bẩm báo

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bé lại anh nói nè! Anh yêu em!

Truyện Ngày Ấy Và Bây Giờ... 10 Năm...! Full

Những gã chồng thú tính…

Hãy Yêu Một Anh Chàng Không Chơi Pokemon Go!

Mất 2 tỷ để rước em về nhưng đêm tân hôn phải van lạy rồi mướn xe rước đi