lớp vừa kể.
–Ha hahahahahaaaaaaa… _ hai cậu cùng cười phá lên khi nghe xong chuyện.
-Thảo nào hôm qua Bảo nhà ta mạnh mồm thế. _ Hoàng Lâm nói.
Vừa lúc nói xong thì cô và Kì Lâm bước vào, thấy Hoàng Lâm đang cười hơ hớ nó bực mình gườm Hoàng Lâm đến cháy mắt rồi mới vào chỗ ngồi.
Những đứa khác thì không thể rời mắt khỏi cô nhìn cô như người thời Babilon cổ vậy.
*Đầu thì ướt nhẹp bết lại, không biết cô kiếm đâu ra bộ đồ mà… quần thì ngắn tủn cộc ngốc lại là đồ thể dục nữa, còn đóng thêm một áo khoác thể dục trong cái thời tiết nóng hực hực TB từ 35 – 37oC này chưa kể là lúc cao độ vào buổi trưa…*
(Không chịu khuất phục nên cô nhất quyết không chịu về nhà bởi nếu về thì coi như cô sợ cậu, vì vậy cô đã mượn đồ Kì Lâm và gội đầu tại phòng tắm của phòng chức năng trường. Khổ cái Kì Lâm thấp hơn cô cả tấc lận bảo cô mặc đồ của nó sao không cộc cho được haiz…)
Đứa nào cũng phá lên cười làm cô ngượng chín cả mặt.
-Có gì mà cười? Im ngay! _ cô thét ra lửa.
Cũng có đứa im nhưng còn lại chiếm đa số thì vẫn đang nắc nẻ không thể kìm chế cảm xúc (đương nhiên là không thiếu cậu rồi).
-Mày ăn mặc kiểu gì mà mắc cười vậy Na? Ha, ha mày định tạo “mốt” mới cho trường mình ah? _ một đứa trong đám lên tiếng.
-Kệ tao, nhiều chuyện! _ cô hằn giọng. –Tao mới tập thể dục xong được chưa? _ cô bào chữa.
-Ồ… hốhố, có ai thấy người nào tập thể dục mà lại đi dép lê chưa? _ một đứa khác chọc ngoáy.
-Ờ, lạ nhỉ? _ cả đám không hẹn mà cùng đồng thanh rồi lại phá lên cười tiếp.
T_T >o thật chặt…
1 giây… 2 giây… 3 giây…
không có luồng điện nào chạy dọc người cô cả, cô hé một mắt nhìn ra… và… hai mắt… mặt cậu chỉ còn cách mặt cô 1cm…
- Mà là tớ rất thích! _ cậu nói rồi đứng thẳng lên.
Ửng hồng > tái > đỏ > cực đỏ… _ đó là giai đoạn biến sắc của cô.
…
“Cầm cây đàn trong tay anh đấy
Anh đàn lên tình ca mới viết
Tặng em tình yêu nhỏ bé là.. là la la lá
Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)”
Cậu bấm máy gọi vào số cô từ lúc nào, đến khi chuông đổ cô mới giật mình…
- Hihi… _ cậu tụm tịm.
*Thì ra là cùng nhạc chuông, cô bé này… hihi* _ cậu đang rên lên vì sướng.
…
Từ trước đến giờ chỉ có cậu biểu lộ tình cảm và là người chủ động nhưng hôm nay có thể thấy tình cảm trong cô đã hoàn toàn lên ngôi, hôm nay cô mới là người dành thế chủ động.
Muốn nhìn cô hoài nhưng nếu nhìn nữa sẽ trễ học mất
- Đi nào! _ cậu khoác qua vai cô đi.
Nếu không có cậu “lôi” đi chắc cô phải ngây ra đó vài tiếng nữa là ít, vốn dĩ cô đã hay thẹn thùng rồi mà.
…
#####
Tan trường…
- Kì Lâm! _ cô gọi.
Không trả lời
- Kì Lâm!
Không trả lời, không thèm ngoái nhìn
- Kì Lâm!
Kì Lâm cứ thế chạy đi không thèm đếm xỉa tới lời cô gọi.
- Hôm nay nó bị sao vậy?
- Chịu.
- A Hoàng Lâm! _ cô thấy Hoàng Lâm liền “tóm” lại.
- Bỏ ra! _ Hoàng Lâm lạnh lùng ra lệnh.
- Ơ… _ cô cứng họng.
Hoàng Lâm giật tay cô ra, có lẽ đang rất giận giữ.
Không nói thêm một câu Hoàng Lâm đã bỏ đi.
- Hai đứa này có chuyện gì vậy? _ cậu vuốt cằm suy nghĩ.
- Chắc là có chuyện rồi. _ cô đoán.
- Ôi dào… ghen tuông con bọ xít đó mà. _ thằng Phát Xêkô khoanh tay trước ngực.
- Ghen?
- Ai ghen? _ cậu hỏi.
- Hoàng Lâm à không Kì Lâm… mà không… là cả hai.
- Vì cái gì?
- Ơ ghít! _ Phát trả lời.
- Là cái gì? _ cô không hiểu.
- Là không biết.
- Rõ khổ, tiếng Việt không nói còn bày đặt nói tiếng Tây với Tàu. _ cậu mắng.
- Tây Tàu hồi nào, đó là tiếng một dân tộc thiểu số đấy, tao mới học lỏm được của bà cô địa nghe cũng hay nhỉ?
- Ơ ghít. _ cậu trả lời.
- Vậy mà còn nói tao, thôi tao về đây bye!
…
- Đang nghĩ chuyện của song Lâm à? _ đi cùng nhưng thấy cô “tắt đài” cậu hỏi.
- Ưhm!
- Nghĩ ra gì chưa?
Lắc đầu
- Vậy đừng nghĩ nữa kẻo ngộ độc suy nghĩ đó.
- Sao không được, hai đứa nó là…
- Biết rồi, tớ có cách rồi đừng nghĩ nữa.
- Cách gì? _ cô mừng rỡ.
- …Tạm thời… chưa nghĩ ra.
- Ôi trời!
- Chậc đã bảo đừng có nghĩ nữa nghe lời đi, bọn nó đã giúp hai đứa mình rất nhiều bây giờ là lúc bọn nó cần mình giúp đỡ sao tớ có thể bỏ mặc được.
Cô bỉu môi, gật gù, bật ngón cái lên.
- Không cần khen, có gì Bảo này không biết chứ. _ cậu vênh mặt.
- Cậu đang chém đấy à?
- Chém gì?
- Bão đến rồi kìa. _ cô ngửa cổ lên trời “phán”.
- Cái con người này. _ cậu bóp mũi cô thật mạnh.
- Ui đau thả ra.
- Không thả.
- Đau tớ mà, thả đi.
- Không thả.
- …
- …
♥♥♥ + ♥♥♥
Tối đến…
“Cầm cây đàn trong tay anh đấy
Anh đàn lên tình ca mới viết
Tặng em tình yêu nhỏ bé là.. là la la lá
Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)”
Màn hình điện thoại cô sáng hiện lên tên “Đồ khốn!”
- Yes! _ cô bắt máy.
- “Cậu ngủ chưa?”
- Ngủ sao nghe được điện thoại cậu, à mà cậu nghĩ ra cách gì chưa?
- “Xítttttt…”
- Sao?
- “Ưm… có.”
- Cách gì?
- “abcdefgh$$$$…”
- Có chắc là được không?
- “May be”
- Dù sao cũng phải thử, mai gặp nha bye!
- “Na!”
- Ưhm!
- “Ngoài chuyện đó cậu không có gì để nói với tớ ah?”
- Ưm… tớ… _ cô gãi đầu.
- “Vậy thôi, chúc cậu ngủ đừng ngon! Gặp ác mộng để tớ đến cứu.”
- Mi tu.
“Tút tút tút”
- Tớ mà được ngủ thì có gặp ác mộng chục lần cũng được. _ cậu chán nản.
- Thưa cậu, bà lớn cho gọi cậu! _ một chị giúp việc kính cẩn.
- … _ cậu không trả lời chỉ bước thẳng lên phòng theo lời chị nói.
“Cốc cốc”
- Vào đi!
“Cạch”
- Gia Bảo hả con.
- …
- Sao con chưa chuẩn bị gì? Đừng nói là con định mặc thế này đến đó nha Gia Bảo?
Cậu nhìn lại mình từ chân lên một lượt… giày > quần jean > áo thun.
- Vâng!
- Chỗ đó là chỗ nào mà con định mặc thế này đến đó hả Gia Bảo?
- Vậy con phải mặc thế nào? Con thấy như vầy là quá ok rồi, con thấy thoải mái là được.
- Không lẽ con muốn con bé sau bao nhiêu năm gặp lại con trong bộ dạng này sao?
- Trước đây vẫn thế bây giờ vẫn vậy.
- Con đúng thật là…
- Là con yêu nội! _ cậu ôm bà xoay một vòng.
- Thôi thôi nội xin, thả nội xuống.
- Hì
- Chỉ được cái miệng là không ai bằng. _ bà dí nhẹ trán cậu.
…
Ngồi cùng xe bà đến biệt thự Family Rose, xuống xe cậu liền tách khỏi bà và đi một mình.
Qua cách bài trí cũng biết chủ của nó là một người thế nào, âm nhạc nhẹ nhàng nhưng đủ để người ta thấy phấn khích, đồ ăn thức uống,.. tất cả đều mang tính chất nhẹ nhàng nhưng rất sang trọng và tao nhã.
Cậu đút tay vào túi quần đứng một chỗ nhìn một vòng xung quanh mình…
Không thấy người muốn thấy đâu cậu lấy điện thoại ra bấm số gọi đi…
…
- Anh hai đến chưa?
- “…”
- Gì?
- “…”
- Hai cho em đu dây à?
- “…”
- Hai! Anh hai! Anh…
“Tút tút tút”
- Lại bẫy em, sao lần nào cũng mắc bẫy vậy hả Bảo? _ cậu nhìn màn hình điện thoại đã tắt mà tự chửi mình.
Bỗng có một bàn tay đặt lên vai cậu… cảm giác không lành…
- Hậy!
- Ai da… _ giọng một cô gái la lên đau đớn. – Ta nè, huuuu thả ra.
- Ta? Ta nào?
- Hu… thằng ranh này, thả ra coi.
- Giám chửi tôi thằng ranh nữa, cô giỏi nói lạy coi? _ cậu xiết chặt tay hơn.
- A ha… ta cứ chửi đấy, nhà ngươi nhanh quên quá nhỉ? Đáng ghét mờ.
- Nói! _ trời tối, ánh điện mập mờ cộng với mái tóc xõa của cô gái nên cậu không nhận ra
–Ha hahahahahaaaaaaa… _ hai cậu cùng cười phá lên khi nghe xong chuyện.
-Thảo nào hôm qua Bảo nhà ta mạnh mồm thế. _ Hoàng Lâm nói.
Vừa lúc nói xong thì cô và Kì Lâm bước vào, thấy Hoàng Lâm đang cười hơ hớ nó bực mình gườm Hoàng Lâm đến cháy mắt rồi mới vào chỗ ngồi.
Những đứa khác thì không thể rời mắt khỏi cô nhìn cô như người thời Babilon cổ vậy.
*Đầu thì ướt nhẹp bết lại, không biết cô kiếm đâu ra bộ đồ mà… quần thì ngắn tủn cộc ngốc lại là đồ thể dục nữa, còn đóng thêm một áo khoác thể dục trong cái thời tiết nóng hực hực TB từ 35 – 37oC này chưa kể là lúc cao độ vào buổi trưa…*
(Không chịu khuất phục nên cô nhất quyết không chịu về nhà bởi nếu về thì coi như cô sợ cậu, vì vậy cô đã mượn đồ Kì Lâm và gội đầu tại phòng tắm của phòng chức năng trường. Khổ cái Kì Lâm thấp hơn cô cả tấc lận bảo cô mặc đồ của nó sao không cộc cho được haiz…)
Đứa nào cũng phá lên cười làm cô ngượng chín cả mặt.
-Có gì mà cười? Im ngay! _ cô thét ra lửa.
Cũng có đứa im nhưng còn lại chiếm đa số thì vẫn đang nắc nẻ không thể kìm chế cảm xúc (đương nhiên là không thiếu cậu rồi).
-Mày ăn mặc kiểu gì mà mắc cười vậy Na? Ha, ha mày định tạo “mốt” mới cho trường mình ah? _ một đứa trong đám lên tiếng.
-Kệ tao, nhiều chuyện! _ cô hằn giọng. –Tao mới tập thể dục xong được chưa? _ cô bào chữa.
-Ồ… hốhố, có ai thấy người nào tập thể dục mà lại đi dép lê chưa? _ một đứa khác chọc ngoáy.
-Ờ, lạ nhỉ? _ cả đám không hẹn mà cùng đồng thanh rồi lại phá lên cười tiếp.
T_T >o thật chặt…
1 giây… 2 giây… 3 giây…
không có luồng điện nào chạy dọc người cô cả, cô hé một mắt nhìn ra… và… hai mắt… mặt cậu chỉ còn cách mặt cô 1cm…
- Mà là tớ rất thích! _ cậu nói rồi đứng thẳng lên.
Ửng hồng > tái > đỏ > cực đỏ… _ đó là giai đoạn biến sắc của cô.
…
“Cầm cây đàn trong tay anh đấy
Anh đàn lên tình ca mới viết
Tặng em tình yêu nhỏ bé là.. là la la lá
Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)”
Cậu bấm máy gọi vào số cô từ lúc nào, đến khi chuông đổ cô mới giật mình…
- Hihi… _ cậu tụm tịm.
*Thì ra là cùng nhạc chuông, cô bé này… hihi* _ cậu đang rên lên vì sướng.
…
Từ trước đến giờ chỉ có cậu biểu lộ tình cảm và là người chủ động nhưng hôm nay có thể thấy tình cảm trong cô đã hoàn toàn lên ngôi, hôm nay cô mới là người dành thế chủ động.
Muốn nhìn cô hoài nhưng nếu nhìn nữa sẽ trễ học mất
- Đi nào! _ cậu khoác qua vai cô đi.
Nếu không có cậu “lôi” đi chắc cô phải ngây ra đó vài tiếng nữa là ít, vốn dĩ cô đã hay thẹn thùng rồi mà.
…
#####
Tan trường…
- Kì Lâm! _ cô gọi.
Không trả lời
- Kì Lâm!
Không trả lời, không thèm ngoái nhìn
- Kì Lâm!
Kì Lâm cứ thế chạy đi không thèm đếm xỉa tới lời cô gọi.
- Hôm nay nó bị sao vậy?
- Chịu.
- A Hoàng Lâm! _ cô thấy Hoàng Lâm liền “tóm” lại.
- Bỏ ra! _ Hoàng Lâm lạnh lùng ra lệnh.
- Ơ… _ cô cứng họng.
Hoàng Lâm giật tay cô ra, có lẽ đang rất giận giữ.
Không nói thêm một câu Hoàng Lâm đã bỏ đi.
- Hai đứa này có chuyện gì vậy? _ cậu vuốt cằm suy nghĩ.
- Chắc là có chuyện rồi. _ cô đoán.
- Ôi dào… ghen tuông con bọ xít đó mà. _ thằng Phát Xêkô khoanh tay trước ngực.
- Ghen?
- Ai ghen? _ cậu hỏi.
- Hoàng Lâm à không Kì Lâm… mà không… là cả hai.
- Vì cái gì?
- Ơ ghít! _ Phát trả lời.
- Là cái gì? _ cô không hiểu.
- Là không biết.
- Rõ khổ, tiếng Việt không nói còn bày đặt nói tiếng Tây với Tàu. _ cậu mắng.
- Tây Tàu hồi nào, đó là tiếng một dân tộc thiểu số đấy, tao mới học lỏm được của bà cô địa nghe cũng hay nhỉ?
- Ơ ghít. _ cậu trả lời.
- Vậy mà còn nói tao, thôi tao về đây bye!
…
- Đang nghĩ chuyện của song Lâm à? _ đi cùng nhưng thấy cô “tắt đài” cậu hỏi.
- Ưhm!
- Nghĩ ra gì chưa?
Lắc đầu
- Vậy đừng nghĩ nữa kẻo ngộ độc suy nghĩ đó.
- Sao không được, hai đứa nó là…
- Biết rồi, tớ có cách rồi đừng nghĩ nữa.
- Cách gì? _ cô mừng rỡ.
- …Tạm thời… chưa nghĩ ra.
- Ôi trời!
- Chậc đã bảo đừng có nghĩ nữa nghe lời đi, bọn nó đã giúp hai đứa mình rất nhiều bây giờ là lúc bọn nó cần mình giúp đỡ sao tớ có thể bỏ mặc được.
Cô bỉu môi, gật gù, bật ngón cái lên.
- Không cần khen, có gì Bảo này không biết chứ. _ cậu vênh mặt.
- Cậu đang chém đấy à?
- Chém gì?
- Bão đến rồi kìa. _ cô ngửa cổ lên trời “phán”.
- Cái con người này. _ cậu bóp mũi cô thật mạnh.
- Ui đau thả ra.
- Không thả.
- Đau tớ mà, thả đi.
- Không thả.
- …
- …
♥♥♥ + ♥♥♥
Tối đến…
“Cầm cây đàn trong tay anh đấy
Anh đàn lên tình ca mới viết
Tặng em tình yêu nhỏ bé là.. là la la lá
Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)”
Màn hình điện thoại cô sáng hiện lên tên “Đồ khốn!”
- Yes! _ cô bắt máy.
- “Cậu ngủ chưa?”
- Ngủ sao nghe được điện thoại cậu, à mà cậu nghĩ ra cách gì chưa?
- “Xítttttt…”
- Sao?
- “Ưm… có.”
- Cách gì?
- “abcdefgh$$$$…”
- Có chắc là được không?
- “May be”
- Dù sao cũng phải thử, mai gặp nha bye!
- “Na!”
- Ưhm!
- “Ngoài chuyện đó cậu không có gì để nói với tớ ah?”
- Ưm… tớ… _ cô gãi đầu.
- “Vậy thôi, chúc cậu ngủ đừng ngon! Gặp ác mộng để tớ đến cứu.”
- Mi tu.
“Tút tút tút”
- Tớ mà được ngủ thì có gặp ác mộng chục lần cũng được. _ cậu chán nản.
- Thưa cậu, bà lớn cho gọi cậu! _ một chị giúp việc kính cẩn.
- … _ cậu không trả lời chỉ bước thẳng lên phòng theo lời chị nói.
“Cốc cốc”
- Vào đi!
“Cạch”
- Gia Bảo hả con.
- …
- Sao con chưa chuẩn bị gì? Đừng nói là con định mặc thế này đến đó nha Gia Bảo?
Cậu nhìn lại mình từ chân lên một lượt… giày > quần jean > áo thun.
- Vâng!
- Chỗ đó là chỗ nào mà con định mặc thế này đến đó hả Gia Bảo?
- Vậy con phải mặc thế nào? Con thấy như vầy là quá ok rồi, con thấy thoải mái là được.
- Không lẽ con muốn con bé sau bao nhiêu năm gặp lại con trong bộ dạng này sao?
- Trước đây vẫn thế bây giờ vẫn vậy.
- Con đúng thật là…
- Là con yêu nội! _ cậu ôm bà xoay một vòng.
- Thôi thôi nội xin, thả nội xuống.
- Hì
- Chỉ được cái miệng là không ai bằng. _ bà dí nhẹ trán cậu.
…
Ngồi cùng xe bà đến biệt thự Family Rose, xuống xe cậu liền tách khỏi bà và đi một mình.
Qua cách bài trí cũng biết chủ của nó là một người thế nào, âm nhạc nhẹ nhàng nhưng đủ để người ta thấy phấn khích, đồ ăn thức uống,.. tất cả đều mang tính chất nhẹ nhàng nhưng rất sang trọng và tao nhã.
Cậu đút tay vào túi quần đứng một chỗ nhìn một vòng xung quanh mình…
Không thấy người muốn thấy đâu cậu lấy điện thoại ra bấm số gọi đi…
…
- Anh hai đến chưa?
- “…”
- Gì?
- “…”
- Hai cho em đu dây à?
- “…”
- Hai! Anh hai! Anh…
“Tút tút tút”
- Lại bẫy em, sao lần nào cũng mắc bẫy vậy hả Bảo? _ cậu nhìn màn hình điện thoại đã tắt mà tự chửi mình.
Bỗng có một bàn tay đặt lên vai cậu… cảm giác không lành…
- Hậy!
- Ai da… _ giọng một cô gái la lên đau đớn. – Ta nè, huuuu thả ra.
- Ta? Ta nào?
- Hu… thằng ranh này, thả ra coi.
- Giám chửi tôi thằng ranh nữa, cô giỏi nói lạy coi? _ cậu xiết chặt tay hơn.
- A ha… ta cứ chửi đấy, nhà ngươi nhanh quên quá nhỉ? Đáng ghét mờ.
- Nói! _ trời tối, ánh điện mập mờ cộng với mái tóc xõa của cô gái nên cậu không nhận ra