Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? (xem 4616)

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

mấy hôm đi chung với lớp đó mày nhớ không? Sau đó có tình cờ gặp ở ngoài mấy lần, rồi dần dần thành bạn. Mày biết thừa hoàn cảnh của tao, tiền đâu tao đi học thêm chứ? Tao nhờ anh ấy kèm môn Anh cho tao nên tao hay đến quán kem học vào những giờ anh ấy rảnh.
- Thảo nào điểm của mày gần đây tiến bộ thế, nhưng… sao tao làm ở đó mà không nghe Johnny nói cũng chưa bao giờ thấy mày đến?
- Mày làm ca đêm, còn tao đến ca chiều lúc đi học về thì gặp sao được.
- Nhưng sao mày không nói với tao?
- Tao có gì mờ ám đâu mà phải nói chứ.
- Đó, mày thấy chưa? Mày không có gì nhưng người khác nhìn vào lại thấy gì cũng giống như chuyện của Hoàng Lâm vậy, giữa cậu ấy và cô gái kia chỉ là chị em họ nhưng mày nhìn vào lại ra… chậc.
- … _ Kì Lâm suy nghĩ về lời cô nói. – Chị em họ sao?
- Ưhm! Chị em họ.
- Nhưng tại sao cậu ấy không nói với tao chứ?
- Cũng như mày nghĩ chả có gì mờ ám thì sao phải nói.
- …
- Bây giờ thì hiểu hết rồi chứ gì?
- … Tao… tao không biết nữa.
- Mày còn cần gì nữa mới chịu tin Hoàng Lâm?
- … Một lời xác nhận từ cậu ấy!
- Vậy mày nhìn đi! _ cô hất mặt về phía cánh cổng nhà thờ.
Kì Lâm quay lại nhưng chỉ là cánh cửa, nó vẫn đóng. Kì Lâm quay sang cô nhưng cũng chỉ nhận được một cái hất mặt của cô về cánh cửa.
Kì Lâm dè dặt bước tới, cầm núm khóa nhưng không chắc lắm nó quay lại nhìn cô lần nữa nhưng chả còn lại gì ngoài màn đêm đen, cô đã đi từ lúc nào.
Hơi sợ nhưng cuối cùng Kì Lâm cũng quyết định đến mở cánh cửa này.
“Cạch”
Có phải là mơ?
Nếu là mơ thì quả là một giấc mơ đẹp, một người cầm đóa hoa hồng thật lớn đứng giữa một con đường ngập tràn ánh nến và sắc hoa đang nở nụ cười tỏa nắng với nó…
- Mơ?
- Không phải mơ mà là thật! Tôi là thật.
- Hoàng Lâm?
Hoàng Lâm bước đến gần nó, tay cầm đóa hoa đưa ra trước mặt Kì Lâm.
- Làm bạn gái mình nha Kì Lâm?
- …
- Hãy là một nửa con đường còn lại của mình!
- …
- Được không Kì Lâm?
- … _ đôi mắt Kì Lâm trở nên ướt từ bao giờ.
- Cậu đừng khóc! Tớ xin lỗi!
- Huhuhuhu… _ Kì Lâm chạy lại ôm chặt lấy Hoàng Lâm. – Không! Tớ mới là người phải xin lỗi cậu! Hức… Xin lỗi vì đã không tin cậu! Xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu! hứchức.
- Khờ quá, đó là chị họ của mình thôi nếu cậu không thích mình sẽ hạn chế lại. Đừng giận Hoàng Lâm nữa nghen!
Gật gật
- Còn Johnny…
- Mình nghe rồi! Cậu không cần phải nói thêm nữa, từ nay chúng mình hãy sống mà quên đi những ngày của một tuần qua nhé!
Gật gật
- Và… hãy làm bạn gái Lâm nhé!
… gật gật
Hoàng Lâm ôm Kì Lâm xoay vòng vòng tròn vòng tròn hạnh phúc của hai đứa nó.

Từ phía xa… một ánh mắt theo Kì Lâm từ lúc nó mới đến…
- Anh đã thấy hạnh phúc là gì rồi chứ? _ cô bước đến cạnh Johnny và nói.
Thay cho câu trả lời của anh là sự lặng thinh và quay gót bước đi.

- Johnny đi rồi sao? _ cậu hỏi.
- Ưhm!
- Một kết quả đáng mong đợi.
- Nhưng không trọn vẹn.
- … Có thể.
- Hy vọng Johnny sẽ tìm được một nửa còn thiếu của anh ấy vào một ngày không xa.
- Chắc chắn rồi, anh ấy xứng đáng mà.
Chương 34
Thời gian trôi thật nhanh, mới đó đã gần hết học kì II và kết thúc năm học chuẩn bị cho năm học cuối cấp với những tháng ngày đầy bận rộn phía trước.
Công viên…
- Yahoooo! Em thắng rồi. _ cô nhảy cẫng lên vì vui.
Trận đấu cầu lông 1:1 ngang tài ngang sức cuối cùng cũng phân thắng bại, tốn bao công sức thắng cuộc là phần thưởng xứng đáng dành cho cô.
- Hôm nay tâm trạng em rất tốt! _ Quốc cầm chai nước uống rồi nói.
- Chứ không phải em chơi tốt hả?
- May be.
- Xời…
- Còn không lâu nữa thôi là đến nghỉ hè rồi em nhỉ?
- Dạ sắp rồi anh, thôi hai anh em mình về đi vừa đi vừa nói.
- Ưhm!

- Em đã xác định được khối học và ngành học chưa?
- Dạ… _ cô lắc đầu.
- Sao vậy? Anh nghĩ em đã có chuẩn bị hết rồi chứ?
- Em không tìm được ngành nào phù hợp với mình cả, trong một khối thì được môn này mất môn kia, khối tạm ổn thì em không thích ngành nào haizzz.
- Vậy em thích làm gì?
- Làm bánh. _ cô không ngần ngại mà trả lời ngay.
“Cốc”
- Ái u…
- Em nói lại anh nghe nào!
- Em biết! Em biết ý anh rồi, chính vì vậy em mới đang tìm trường thi vào nè.
- Em nghĩ được vậy thì tốt còn bây giờ đi dằn cái bụng đã nào.
- Ok! Quy tắc cũ.
Hai con người giữa phố quắc mắt nhìn nhau…
- – Oẳn tù tì ra cái gì ra bữa ăn nè… _ cả hai cùng đọc câu “thần chú”
- Ô hô hô… anh thắng nè, cảm ơn em gái nhiều nhé!
- Grư grư grư… _ cô tức xịt khói, lần nào cũng để thua. – Không có giề.
- …
Đã đi một đoạn mà không thấy Quốc đi cùng, cô quay lại gọi:
- Anh muốn mất xuất không hở?
- Em đi trước gọi cho anh luôn đi anh bận chút việc sẽ tới ngay.
Quốc nói rồi vẫy tay ý bảo cô đi trước.
…###…
- Hự _ một tên thanh niên bị Quốc ghì cổ dồn vào tường.
- Tôi đã nói hãy để cho cô ấy yên mà. _ Quốc rít qua kẽ răng.
- Tôi không thích. _ vẫn tên mũ đen với giọn điệu ngạo mạn.
- Cậu muốn gì?
- Cậu không thả sao tôi nói.
Quốc từ từ nới lỏng tay và buông hẳn.
- Nói!
- Tôi chỉ làm theo sứ mệnh được giao, nếu cậu muốn biết thêm điều gì đó hãy tự mình tìm hiểu. _ vừa nói xong hắn đã vụt đi đến Quốc cũng không kịp trở tay.
*Cậu vẫn còn tin vào hai chữ sứ mệnh sao?*
…+…
Hôm nay là ngày cuối tuần nên theo lịch sẽ có hoạt động ở tu viện Maria của cô và cậu.
Siêu thị…
- Cậu mua gì mà lắm đồ vậy Bảo?
- Cho mấy nhóc chứ làm gì nữa.
- Có rinh nổi hông đó?
- Đợi tớ lát. _ cậu nói rồi thả tay khỏi xe đẩy.
Tay áo ngắn nên không tốn nhiều thời gian để cậu xắn cao nó lên.
- Cậu làm gì đấy?
- Thấy cái gì đây không? _ cậu gồng tay lên.
- Cái gì? _ cô hỏi.
- Chuột.
- Rồi sao?
- Cậu thấy sao?
- … _ cô bỉu môi, nhíu mày suy nghĩ. – Tạm.
- Đây mới chỉ là chuột con thôi nhé, chuột mẹ đi vắng rồi đó.
- A hahahaha… _ cô cười nắc nẻ như chưa bao giờ được cười, tự biến mình thành nhỏ mắc bệnh khìn khìn trong mắt những người khác.
- Chị này bị động kinh hả mẹ? _ một nhóc giật tay mẹ nó hỏi.
- Hợ… _ cô cháy mặt.
- Hi hi híhíhí… _ cậu kìm chế đến đỏ cả mặt để không cười to. – Hahaha… _ nhưng không nhịn nổi.
- Cậu muốn chết không? _ cô trợn mắt.
- A chạyyyy.
Lúc này cậu mà để cô tóm được thì chết là cái chắc
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Điện thoại cô đổ chuông, có thể nói nó là anh hùng của cậu.
- Alo!
- “…”
- Dạ?
- “…”
- Nhưng…
- “…”
- Khoan đã!
“Tút tút tút”
- Có chuyện gì vậy? _ thấy cô lạ cậu hỏi.
- Không kịp mất, lẹ lên. _ cô nói rồi bỏ chạy.
- Ơ khoan, còn đồ ở đây…
- Tính sau, bây giờ có việc gấp hơn. _ cô vừa chạy vừa nói.
Nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến tu viện Maria…
Mới tới cô đã mở cửa vội chạy vào trong
- Đợi tớ lát. _ cô bắt cậu ngồi ngoài xe chờ.

Cô chạy vào tìm Kì Lâm
- Hộc hộc hộc… Kì Kì Lâm. _ cô thở không ra hơi.
- Gì mà gấp vậy Na? _ Kì Lâm vẫn tỉnh bơ phơi đồ.
- Đi với tao nhanh lên! _ cô nắm tay Kì Lâm tiếp tục chạy.
- Nhưng đi đâu? _ Kì Lâm kéo cô lại.
- Chậc… hộc hộc… Johnny…
- Có chuyện gì?
- Lên xe rồi tao nói.
Cô kéo Kì Lâm ra tới xe đã thấy Hoàng Lâm đứng đó, nhưng không còn thời gian để thắc mắc mấy chuyện đó, cả bốn cùng yên vị trên xe để bác tài làm phần việc còn lại.

Hôm nay là ngày cuối cùng Johnny ở Việt Nam, anh đã kết thúc khóa học của mình và bâ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

Bế giảng

Chồng nghi ngờ vợ mới sinh xong 2 tháng đã có bầu

Tưởng giả vờ hóa ra thành chồng của bạn thân thật

“Anh đền đời con gái cho em đi!”