Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? (xem 4611)

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

đi đây, ông bận thì đi làm việc của ông đi hen. _ Hoàng Lâm nói xong nối gót theo Kì Lâm.
Cậu đút tay vào túi quần xách cặp lên vai trông rất ngông, nhưng trong đầu cậu lại đang băn khoăn điều gì đó thì không ai biết.
=v=v=v=v=
Vì đôi chân vẫn đang “giận” chủ bởi sự hành hạ của chủ mà vẫn chưa chịu đi nên cô phải nghỉ học mấy bữa nay, song Lâm thay phiên chép bài rồi lại giảng lại bài cho cô (đúng là có hoạn nạn mới biết ai là bạn chân tình của mình) Cô thì không chịu đi khám cũng không cho chị Trâm Anh gọi bác sĩ đến; nội rất lo vì mấy bữa nay cô không ra khỏi phòng rồi vốn dĩ cô là người rất hiếu động mà giờ lại chịu ngồi một chỗ như vậy.
Cốc cốc
Có tiếng gõ cửa phòng cô.
Nội vào đi, cửa không khóa! _ cô nói.
Cánh cửa mở ra nhưng không phải là nội mà là chị Trâm Anh.
-Chị, sao chị đến sớm vậy? _ cô đặt quyển báo trên tay xuống.
Chị ngồi xuống cạnh cô nói:
-Chị đi ngang qua đây tiện ghé qua xem em thế nào rồi.
-Vẫn vậy thôi chị ạ. _ cô xụ mặt xuống.
-Em có tập đi không vậy?
-Em cố hết sức rồi.
-Thực chất em đâu cần phải cố. _ câu nói của chị khiến cô giật nảy người.
-Ý chị là sao? _ cô vờ không hiểu.
-Em hiểu ý chị mà, đúng không? _ chị đưa ánh mắt dò xét nhìn cô nhưng đã biết trước được câu trả lời nên chị hỏi để thay cho lời khẳng định đấy thôi.
Cô ngượng đến chín mặt *Không lẽ chị…*
Thấy cô lúng túng chị đành thả cửa, lái chèo đi chỗ khác.
-Chị đã bảo em là để bác sĩ khám cho mà cứ bướng. Mình đã dùng hết biện pháp đâu mà nói cố hết sức.
*Phù…*_ cô thở phào. *Vậy mà mình tưởng*
-Không, chị đừng gọi bác sĩ nha! _ cô xua tay.
Chị Trâm Anh thở dài, chịu thua cô:
-Tùy em! Thôi chị có việc bận phải đi rồi, trưa chị lại ghé.
-Vâng. _ cô đáp nhẹ.
Chị Trâm Anh xuống nhà chào nội nhưng không thấy nội nên chị đi luôn (nội đang đi thăm “người tình bé nhỏ” của nội rồi mà sao thấy được. Khekhe)

Tối hôm ấy
-Bé Na ơi! _ nội mở cửa gọi cô.
-Dạ
-Con đi với nội không?
-Đi đâu hả nội?
-Qua nhà bà Ba ăn chè, nay bả nấu chè rồi gọi hai ông cháu mình qua ăn.
-Thôi con không đi đâu, nội đi đi.
-Con cứ ngồi trong phòng cả ngày vậy sao chịu nổi, đi cho khuây khỏa hít thở khí trời mới mau khỏi bệnh chứ con!
-Con không thích. _ cô nhìn ra pgiá cửa sổ, nói.
Hiểu ý nên nội không ép nữa.
¬-Vậy nội cũng không đi nữa. _ nội buồn bã định xuống nhà.
-Sao vậy nội? _ cô gọi với.
-Haiz… để con ở nhà một mình, con gái con đứa, lại còn đang bệnh nội không yên tâm.
-Chậc… nội không phải lo cho con đâu con lớn rồi chứ bé bỏng gì nữa đâu, hơn nữa lát có chị Trâm Anh ghé qua chơi với con mà nội (nổ); nội cứ yên tâm đi ăn món chè ngọt ngào đang nghi ngút khói ở nhà ngoại đi! _ cô nói rồi nháy mắt tinh nghịch.
-Con nhỏ này. _ nội gườm yêu.
-Thôi nội đi đi kẻo ngoại monggggg. _ cô cố tình kéo dài ra.
-Con không sao thật chứ?
-Thật, nội yên tâm! _ cô vừa nói vừa hất hất tay về phía nội.
-Ừ… vậy con ở nhà cẩn thận, nội đi nghen.
-Vâng, nhớ để phần con nha nội! hihi.
-Ờ
Nội đóng cửa phòng lại, trong phòng một mình cô lại ngẩn người nhìn ra phía cửa sổ ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời xa xôi và tự kỉ.
Được một lúc thì điện thoại cô rung lên
Có tin nhắn
Cô cầm điện thoại lên mở tin, đọc xong dòng tin nhắn tim cô lại như bị ai bóp chặt nhói lên.
“Em đã quên lời anh dặn rồi sao?
Mạnh mẽ … là em gái của anh”
Là số của anh Tuấn, đã bao lần cô gọi lẫn nhắn tin đều không bao giờ trả lời, nhưng tại sao giờ lại có tin của anh gửi đến.
Những ngón tay run rẩy vội vã, cố gắng bấm số gọi lại nhưng … “ò í e… thuê bao…” kết quả nhận lại là giọng nói “thỏ thẻ” của chị tổng đài chứ không phải của anh trai.
-Anh thật tàn nhẫn anh biết không? _ cô rít qua kẽ răng, mắt nổi lên những tia đỏ au. –Hực… em ghét anh. _ cô nghẹn ngào, nhưng nước mắt thì không. Cô đánh vào mặt con gấu của anh tặng vào sinh nhật của cô trước hôm anh đi vài ngày.
Sau khi cô khóc tầm tã lúc anh đi, kể từ đó đến nay cô không hề rơi thêm một giọt lệ nào cho chuyện gì, cho ai.
-Anh đang ở đâu?… Em

nhớ anh. _ cô thốt lên, ôm lấy con gấu vùi mặt vào bộ lông nó rồi thiếp đi từ lúc nào cũng không hay.
Sáng hôm sau cô dậy, làm về sinh cá nhân chuẩn bị cặp sách đến trường từ sớm. Lúc ấy nội đang khò khò nên cô để lại lời chào trên tờ giấy ghi chú rồi dong xe đạp đi.
Cô đi sớm cũng chỉ muốn đi dạo lâu hơn dưới hàng cây trên vỉa hè từ nhà đến trường rợp bóng mát rượi. Vừa dạo vừa nghe những bản hòa tấu piano êm dịu, tiếng piano từng bước đi vào tâm hồn giúp thanh lọc mọi ưu tư đưa ta về chốn bình yên.
Cuối cùng cũng đến trường, bước vào lớp hầu như đứa nào cũng bu quanh cô, từ lúc nghe tin cô bệnh ngày nào bọn nó cũng đến chơi làm loạn mê cung của nội vậy mà giờ gặp vẫn như đã xa cách lâu năm vậy cứ nhặng cả lên.
-CHÚNG MÀY CÓ IM KHÔNG THÌ BẢOOOOOOOO? _ Kì Lâm quát như sấm làm đứa nào cũng sợ bà la sát mà tránh ra hai bên để nó đi vào giữa.
-Mày đi học được rồi hả? Mà mày đỡ chưa? Ờ mà đỡ rồi mày mới đi học chứ nhỉ! Hihi… _ lại gần cô lập tức nó đổi sắc mặt, nắm tay cô nói không ngớt, làm cô nhức cả tai. Bọn nó thì đứng nhìn lắc đầu ngán ngẩm rồi tản ra ai về chỗ nấy.
Cô không chịu nổi cái mồm lia tia của nó nữa, đưa hai tay hình chữ X ra trước miệng Kì Lâm.
-Xịt tóp ngay. Mày cho tao xin phút bình yên cái, có gì lát tao với mày tâm sự tiếp, OK?
Kì Lâm phụng phịu nhưng cũng thôi không tia miệng nữa.
Cô ngồi ngả người dựa đầu vào tường phía sau, mở to volume tiếp tục nghe nhạc.
Đang du dương tâm hồn theo từng nốt nhạc thì một bên phone bị giật ra, cô giật mình, lẫn tức giận *tên khốn nào giám chọc tức chị vậy, ngươi tới số rồi…* cô mở mắt thì một khuôn mặt đập vào mắt cô, chỉ cách mặt mình khoảng 5cm và đang dần tiến sát lạ. Nhưng nhờ phản xạ nhanh cô giật lùi mạnh về phía Kì Lâm.
-Cậu điên ah, định hù ma tôi sao?
-Cậu điên ah, định hù ma tôi sao?
Cậu lùi lại địa phận của mình, nói mà không thèm nhìn cô:
-Tôi tưởng cậu không giám đi học nữa.
-Sao tôi lại không giám?
-Vì sợ tôi.
-Ha ha hahahahahaaaaa… _ cô ôm bụng cười lấy cười để làm ai cũng đưa mắt nhìn cô như nhìn một “bệnh nhân”. –Tôi? Tôi sợ cậu ư… ha ha… _ cô chỉ vào mình rồi chỉ lại vào cậu.
-Buồn cười vậy sao? _ cậu hơi có thái độ.
-Ưhm! _ Hoàng Lâm trả lời nho nhỏ vào tai cậu thay cô.
Cậu xám mặt, tức giận nhìn Hoàng Lâm.
-Nhỏ nổi tiếng không biết sợ là gì đấy anh bạn! _ Hoàng Lâm lại nho nhỏ vào tai cậu lần nữa.
Hoàng Lâm thỏ thẻ vậy mà cô vẫn nghe được, cứ rúc rích cười
-Vậy sao? Vậy tôi sẽ là người làm cô ta biết sợ. _ cậu cố tình nói to để cô nghe.
-Mời, trước giờ người để tôi nể thì có chứ người để tôi sợ thì chưa. Để xem cậu độc tài tới đâu. _cô lên giọng.
*Được, cô đã thích thì tôi sẽ nhích. Chuyện mình để tối tôi tính, haha* _ cậu tự đắc.
-Cô cứ chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đi, kẻo đến lúc loạn thần thì tội nghiệp chết được.
Cô khẽ nhếch mép
-Tô

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người đến đúng thời điểm sẽ là người cuối cùng…

“Em lừa mẹ chồng hay gã chồng ngốc của em thì được…” (P2): Đi bắt vạ, tôi gặp cảnh tượng đau đớn hơn mình

Gửi đại ca của ba…

Cô Vợ Nhí 18 Tuổi

Bạn Trai Tôi Là Gangster-boss Đại Nhân