Định Mệnh Nghiệt Ngã…. - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Định Mệnh Nghiệt Ngã…. (xem 1826)

Định Mệnh Nghiệt Ngã….

thì không sao rồi…..
Như theo cảm xúc, tôi đứng dậy ôm chầm lấy con Thảo khóc. Cả đám sửng sờ nhìn tôi khóc, vì trước giờ tôi chưa bao giờ khóc vì một người con trai. Bọn nó ngạc nhiên như vậy cũng đúng. Vì sao vậy? Người tôi thương là nó chứ không ai hết !!! Trường ơi tôi muốn nói tôi thương Trường nhiều……..!
Tối hôm đó tôi với V.A cùng xin mẹ ở lại bệnh viện. Mẹ tôi đồng ý vì có cả nhóc V.A ở đây nữa. Tôi kêu nhóc V.A về nhà thằng Tuấn ngủ, còn để tôi ở lại ngó thằng Trường giúp Cô Anh với chú Lợi. Họ rất tin tưởng tôi nên không hỏi nhiều.
____________________________________________________________
12h đêm……
Tôi thấy có một bàn tay ai đó đang nắm chặt tay tôi. Yên bình và ấm áp lắm, chính thằng Đỏ đã làm tôi ra nông nỗi này. Nhưng ai đã đem tôi vào bệnh viện, ai đang ở cạnh tôi lúc này. Tôi mở mắt dậy. Không tin vào mắt mình đó chính là con nhóc HQ, nó ngồi và nằm ngủ gục lên giường tôi. Bàn tay của nó như truyền hơi ấm cho tôi vậy. Nhìn nó ngủ thật dễ thương làm sao. Đầu tôi đau như búa bổ vậy. Tôi đánh liều đưa tay lên vuốt tóc nhóc. Bỗng nó bật dậy :- Làm gì nhìn tôi ghê vậy? – Nó nói
– Nhìn D ngủ buồn cười, chảy nước dãi, còn nghiến răng nữa – Tôi cười
– Ê giỡn hả? không có đâu – Nhỏ biện hộ thật dễ thương.
Tôi liền hỏi nó :
– Ai đưa Trường đến đây? Sao D lại ở đây?
– Tôi chứ ai – Nhỏ trả lời bằng giọng nói sắc lạnh


– Cảm ơn D nha
– Khỏi cần
– Nhưng sao D đem Trường lên bệnh viện. Hay…….- Tôi định nói thì nhỏ cắt lời
– Tôi không muốn mang tiếng thấy chết không cứu, mất công tốn 2000 nhang nữa. – Nhỏ vẫn trả lời với bộ dạng như vậy.
Nhóc HQ giống như buồn ngủ lắm. Dụi dụi mắt, mặt thì nhăn nhó, miệng cứ lủm bủm cái gì đó. Tôi ôm bụng cười. Nó liền lườm tôi và nói :
– Khuya để cho người khác ngủ, đừng làm ồn
– Nhìn D buồn cười quá haha
– Biết thế tôi không ở lại đây
– Ủa mà sao D ở lại đây
– Àh vì tôi thấy ba mẹ Trường lo với lại lần trước Trường cũng chăm tôi nên tôi muốn trả nợ. Coi như từ nay tôi không nợ gì Trường nữa nhé.
Thì ra là vậy. Trong trái tim nhỏ tôi là gì??? Sao nhỏ có thể nói như vậy?? Dù tôi biết nhỏ là một con người sòng phẳng nhưng mà chẳng lẽ những gì tôi làm không thể làm rung động trái tim của nhỏ sao??? Lớp băng này dày quá, tôi không phá vỡ được. Có thể tôi chưa đủ nóng để phá nó??? Buồn thật đấy. Bỗng :
– Trường sao vậy? mệt àh hay sao thẩn thờ vậy? thôi ngủ đi.
– Chứ D ngủ đâu?
– Tôi ngồi đây được rồi
– Trời lạnh lắm, hay lên đây ngủ đi. Giường rộng mà ! Trường xích ra ngoài cho D nằm nhé
– Cảm ơn, tôi không có thói quen đó.
Nói rồi nhỏ đẩy cái ghế ra chổ cửa sổ và nhìn ra ngoài. Nhìn qua cửa sổ tôi thấy trời đầy sao. Đẹp nhưng lạnh lắm. Nhưng không lạnh bằng trái tim của người con gái kia. Khuôn mặt hiện lên thánh thiện, như thiên thần hộ mệnh vậy ! ước gì thiên thần ấy chỉ hộ mệnh cho tôi……..
– D nè ! D thích ngắm sao lắm àh?
– Ùhm, ngủ đi, lắm chuyện
– D ngủ đi rồi Trường ngủ
– Tôi chưa ngủ
– Vậy Tr thức với D luôn nha
– Tuỳ, nhưng tôi không nói chuyện nữa đâu
– Tại sao vậy?
– Tôi không thích
– Tại sao D không cười nhiều? D cười rất đẹp
Bất chợt nhỏ im lặng một lúc lâu. Rồi nhỏ nói :
– Tôi không còn nụ cười
– Trường hỏi D 1 câu được không?
– Cứ hỏi
– D thương Đỏ đến vậy àh? vậy sao 2 người không quay lại với nhau
– Có lẽ yêu nhau quá nên hok quay lại.
– Có như thế nữa sao?
– Ùhm, mà đừng hỏi nhiều nữa
– Trời đã lạnh mà D còn lạnh giá hơn nó nữa.
– Vậy sao? Tôi xin lỗi vì tôi mà Trường bị liên luỵ
– Không sao, vì D Trường bị sao cũng được. D đừng lo cho Trường. Để xem thằng Đỏ làm gì
– Đừng có khùng. Trường không đấu lại nó đâu – Nhỏ gắt lên
– Trường sẽ đấu tới cùng dù có ra sao
– Tôi không phải con rối mà 2 người dành qua dành lại
– Trường không coi D là một con rối, Tr không dành D vì tình cảm không ai lấy của ai được. Trường chỉ muốn cho nó biết Trường cũng thật lòng thương D như nó.
– Tôi…….Hnmmmmmmmmmm
Nhỏ im lặng một lúc lâu rồi nói với tôi :
– Tôi không thể để liên luỵ tới Trường được. Tr nghỉ ngơi cho khoẻ, chắc mai Phượng lên đó.
……………
**************************************************
Mới nói chuyện 1 tý mà nó đã ngủ rồi. Thằng này thiệt là……Nhìn nó ngủ hay thiệt. Mắt con trai gì mà y chang con gái, lông mi cong vút. Mà giống lúc thằng Đỏ ngủ thiệt. Tôi lại nhắc tới đỏ rồi. Sao người con trai này giống người con trai đó thế kia???khuôn mặt điển trai này làm chết bao nhiêu cô gái đây. Ngày mai chủ nhật, về rồi lại cùng bọn kia lên thăm nó.
Sáng hôm sau….Trời đang mưa
Tôi với nhóc V.A về nhà. Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt ” sát khí ” tôi liền lên tiếng :
– Mẹ làm gì vậy?
– Tối qua 2 chị em con đi đâu
– Thì con nói có bạn bị tai nạn ở bệnh viện nên ở lại
” Bốp ”
Một cái tát giáng trời in hằn lên má tôi. Tôi không khóc. Tôi vẫn đứng đó ôm mặt. Thằng nhóc V.A liền nói :
– Mẹ làm gì vậy? Tối qua chị với con ở bệnh viện coi thằng Sáu con Cô Anh với chú Lợi làm cùng cơ quan với mẹ đó. Sao mẹ đánh chị?
– Ủa hôm qua mẹ với chú Toản thấy chị con ở Bar Blue mà
– Mẹ sai rồi. Mẹ quá đáng với chị quá. – Thằng nhóc V.A luôn lên tiếng
– Chưa hỏi con cái rõ ràng mà sao làm như vậy rồi Long? Làm như thế tổn thương cháu nó. – Cô Ba lên tiếng
– Nhưng rõ ràng hôm qua cháu thấy nó ở quán Blue mà chị – Người đàn ông ấy nhấn mạnh.
Lại là người đàn ông ấy. Lại chính lời nói của ông ấy khiến tôi ăn trọn 1 cái tát của mẹ. Đau lắm, giờ tim quặn thắt. Tôi liền nói :
– Ùh, cứ coi tôi là như vậy đi, cứ nghe theo lời người đàn ông này đi
Nói rồi tôi lao ra ngoài đường, cứ đi thất thểu giữa trời mưa. Nhóc v.A đuổi theo tôi. Tôi kêu nó về nhà xíu nữa tôi về. Nó thì nghe lời tôi, thương tôi lắm, nó liền đi về. Tôi không ganh tỵ, tôi không tức nó, tôi không coi nó là đứa con của người đàn ông kia mà tôi coi nó như một đứa em trai thực thụ. Cớ sao mẹ tôi làm thế với tôi? cái tát đầu đời mẹ dành cho tôi đấy ! Mẹ ơi ! mẹ ngày xưa đâu rồi……..
Lúc này thật sự nước mắt tôi chan hoà với nước mưa. Nó không có vị mặn của nước mắt, nó không có vị nhạt của nước mưa mà chỉ chen lẫn đắng cay của cuộc đời. Trời lạnh quá. Tôi đói nữa……Tôi thấy tôi như dần quỵ xuống………..
Tôi lờ mờ tỉnh dậy. Một màu trắng toát, tinh khiết lắm…Giờ không còn lạnh mà ấm rồi. Tôi chợt ngồi dậy. Bỗng một tiếng nói quen thuộc :
– Đang chuyền dịch đấy, nằm yên đi Lỳ
Là Đỏ ! Tại sao tôi lại ở bệnh viện? Tôi nhớ tôi đang đi trong mưa cơ màh. Tôi liền hỏi :
– Sao tôi ở đây?
– Té ra đường ngay trời mưa mà còn hỏi, mặt mày trắng bệch. Làm Đỏ lo lắm biết không?
– Àh thế àh? cảm ơn
– Mà sao ra nông nỗi đó. Trời thì lạnh, nhờ mấy c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chiếm Đoạt Vợ Yêu

Chồng để lại toàn bộ tài sản đi theo gái

Người hôm nay ta từ bỏ là người ngày mai ta muốn tìm lại nhất

Truyện Bao Nhiêu Cũng Không Đủ EduNguyen Full

Chuyện Của Bun