Định Mệnh Nghiệt Ngã…. - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Định Mệnh Nghiệt Ngã…. (xem 1827)

Định Mệnh Nghiệt Ngã….

ô y tá thay đồ cho đó. Thằng nhóc em Lỳ đi mua đồ ăn rồi
Giọng nói ngày xưa. thái độ ngày xưa, khác hẳn trên lớp. Đúng ! đây là người tôi đã yêu và từng yêu. Đúng là con người này rồi. Vẫn khuôn mặt này, vẫn những lời nói này với tôi. Nhưng lúc này người tôi nghĩ tới đang là mẹ tôi. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi lúc này. Bất chợt giọt nước mắt tôi lại rơi lần nữa, lòng thì đau nhói. Lúc đó thằng Đỏ lại gần tôi và nói :
– Thiên thần mang tên băng giá, nhưng ấm mãi trong tim Đỏ. Lỳ biết là ai không?
Tôi vẫn im lặng để những giọt n’c mắt rơi xuống.
– Là Lỳ, luôn là Lỳ. Mãi chỉ có một mình Lỳ thôi. Muốn khóc hãy khóc hết đi. Trong lòng không còn muộn phiền, lo âu nữa đâu.
– Tôi cảm ơn – Tôi nói trong tiếng khóc nấc
Và nó ngồi xuống giường và đưa tay đẩy đầu tôi vào vai nó. Bờ vai vững chắc ấy, luôn là nơi để tôi dựa vào. Nhưng sao cảm giác không còn như xưa nữa. Nhưng tôi vẫn muốn nó quay trở về. Tôi không phản ứng. Tôi vẫn khóc. Tôi chưa bao giờ khóc trước mặt một người con trai nào nhiều bằng khóc trước mặt Đỏ……
– Tại sao Đỏ làm thế với Trường
– Vì Trường cướp mất Lỳ của đỏ
– Tôi có thích Trường đâu
– Những cử chỉ và lời nói cũng như ánh mắt của Lỳ nói lên điều đó. Đừng giấu Đỏ
– Tôi……..
Tôi chưa kịp nói gì nó đã cắt lời :
– Dù rằng biết Lỳ chưa quên được Đỏ nhưng trong tim Lỳ lúc này hình bóng ai lớn hơn??? Ai là cái bóng của ai? Đỏ biết được rồi.
– Vì sao Đỏ chuyển về đây?
– Vì sức chịu đựng con người có hạn. Ký ức ngày xưa quay về, Đỏ muốn bên cạnh Lỳ mãi mãi.
– Không thể được đâu
– Chỉ có Đỏ yêu Lỳ là đủ
– Vậy Đỏ đừng làm tổn thương đến Trường
– Không thể
– Đỏ khác rồi, Đỏ khác con người trước kia Lỳ thương – Tôi bất chợt nói lớn và đổi cách xưng hô như ngày nào.
– Đúng, đỏ khác rồi. Cũng vì một người mà ra thôi – Nó nói và nhìn ra xa.
Đúng là tôi làm đau lòng rất nhiều người. Bỗng nó nói tiếp :
– Phải chi ngày đó Đỏ không ghen quá đáng thì không tuột mất Lỳ rồi


– Đỏ đừng nhắc lại. Qúa khứ mãi là quá khứ. Hãy để nó là kí ức đẹp của chúng ta
– Quay về bên Đỏ như ngày xưa được không?
– Tôi…….
” cạch ”
Tiếng mở cửa làm tôi với thằng Đỏ giật mình. Thì ra là nhóc V.A. Nó lườm thằng Đỏ rồi đưa cho tôi đồ ăn :
– Chị ăn đi, nhìn chị nhợt nhạt quá đó.
– Em ăn gì chưa? mà mấy giờ rồi
– 2h chiều rồi đó chị
– Vậy àh?
– Chị àh
– Cái gì?
– Cho ba em với mẹ vào nhé
– Thôi chị không muốn gặp họ. Đừng cho họ vào
Chưa kịp gì mẹ tôi với người đàn ông đó bước vào. Tôi liền nói :
– Mẹ với chú đi ra, con cần sự yên tĩnh. Đừng làm phiền con
– Bé ! mẹ….
Tôi không đợi bà nói tôi cắt lời :
– Con không muốn nghe mẹ nói gì hết. Mẹ với chú ra ngoài đi
Ngay lập tức bà đi ra ngoài. Còn tôi bên trong, ăn cháo mà nuốt không qua nữa. Tôi cố gạt nước mắt. Nghẹn ứ ở cổ họng. Tôi liền nói với V.A và Đỏ :
– 2 người ra ngoài. Tôi không muốn ai ở trong này
– Thôi để Đỏ ở trong với Lỳ
– Em cũng ở với chị
– Àh ! Trường sao rồi? em qua thăm nó chưa? – Tôi hỏi nhóc V.A
– Bọn thằng Tuấn xíu nữa cùng với thằng Trường qua đây đó chị ạh
– Vậy àh? sao em cho bọn nó biết?
– Thì bọn nó không thấy chị nên bọn nó hỏi, em chẳng biết nói sao nên nói ra luôn.
– Thôi được rồi, khi nào bọn nó đến em với Đỏ cùng vào luôn. Giờ 2 người đi ra ngoài đi.
– Ùhm – 2 người nói đồng thanh
Tôi nhìn trong mắt của V.A có vẻ không ưa thằng Đỏ cho lắm……..Thật sự tôi lo cho nó lắm. Nhưng sao nó lại bị lên bệnh viện? Bệnh tái phát hay sao? Không đâu. Nhưng sao hỏi thằng V.A nó không chịu nói?? Bác sĩ không cho tôi xuất viện. Nhưng tôi đã xin ba mẹ rồi. Ba mẹ tôi cũng quý nhóc HQ lắm. Tôi kiếm phòng vip 1 nhỏ đang nằm thì thấy cô Long với chú Toản đứng đó. Có cả thằng Đỏ ở đó nữa…. Cả đám chúng tôi liền lại chào 2 cô chú và xin phép vào phòng thăm nhóc HQ. Bỗng thằng Đỏ đứng ngay cửa nói :
– Ai vào thì vào thằng Trường ở ngoài
– Cái gì? – Cả đám há hốc
– Thì Thịnh nói rồi, ai vào thì vào thằng Tr ở ngoài
– Đừng vô duyên – con Thảo cố gạt tay nó ra
Bỗng cánh cửa mở ra. Nhóc đứng đó cầm cái bình chuyền gì đó và nói với vẻ mệt mõi :
– Đừng có khùng nữa. Để Trường vào luôn đi.
Rồi đám chúng tôi hất tay thằng nhóc Đỏ ra và đi vào. Thấy nhỏ nằm đó với cái bịch truyền dịch thì phải. Thằng Tin hỏi :
– 2 vợ chồng mày hay nhỉ? ngày trước chồng vào bệnh viện. Ngày sau vợ lẽo đẽo vào……..luôn.
– Tin ! – Thằng Bon gắt lên
– nói đùa thôi mà
– Nhưng sao mày ra nông nỗi này D? – thằng tuấn hỏi nhóc HQ
– Đúng đó, người tái nhợt àh – con Thảo tiếp lời
……..
Nó vẫn giữ sự im lặng chết người. Tự dưng thằng Đỏ bước vào nói :
– Do mày đó Trường
– Mắc gì do tao? – Tôi hỏi
Nhóc HQ liền cắt lời nó :
– Đỏ ra ngoài. Đừng ở trong này, im đi không được nói.
– Lỳ im đi mới đúng. Nói để nó biết chứ ? Do tối qua ở lại bệnh viện chăm mày mà nó về bị mẹ nói đi chơi rồi tát cho nó 1 cái. Nó chạy ra ngoài trời mưa tầm tã, té ngay giữa đường đó. Mày thấy sướng không?
D liền nói lớn :
– ĐỪNG NÓI NỮA
Lúc này trong tôi cảm giác là gì? chính vì do tôi mà nó bị như vậy? Tôi chẳng làm được gì cho nó mà khiến nó bị liên luỵ. Tôi muốn xin lỗi nó nhiều lắm.Mắt nó như muốn khóc vậy, tôi thương nó nhiều lắm. Nhưng vì ai khiến tôi bị té xe? là thằng chó này . Nhóc V.A liền nói:
– Do ai mà chị tao như vậy? Do ai mà thằng Sáu bị té xe? mày nói đi thằng chó
– Tao…..
Thằng Đỏ ấp úng không nói ra lời. Nhóc HQ liền cứu vãn tình thế :
– Đỏ ở đây sáng giờ rồi, đi về đi. Đừng lên nữa, có ba mẹ tôi rồi. Cảm ơn vì hôm qua đem tôi lên bệnh viện.
– Chiều Đỏ lên với Lỳ
– Sao cũng được – Nhỏ buông lời lạnh lùng nhưng pha chút mệt mõi.
Nói rồi thằng Đỏ đi về. Ai cũng nhìn nhóc HQ với con mắt ái ngại. Thằng Thành bức xúc nói :
– Thằng chó đó đốn mạt thiệt. Mẹ ! nó nghỉ nó là ai? con nhà giàu mà kiêu như dog
– Đúng đó, chó gặm cũng không xứng mà
– Sao tao ghét nó kinh khủng
– Chắc phải biểu tình kêu thầy chuyển nó qua lớp khác
Cả đám nhao nhao. Con D bực mình lên tiếng :
– ĐỪng nói nó vậy
______________________________________________________________
Về với suy nghĩ của con D thì…….
Tôi không biết phải nói sao. Thằng Đỏ tự nhiên nói ra làm gì. Tôi không muốn ai biết ả màh, thật sự không muốn. Nhưng mọi người biết rồi thì làm sao đây? Chẳng lẽ kêu họ không biết àh? Đang chưa kịp nói gì với cái đám đang ngồi nhao nhao thì :
– Sáu ! Sao sáu xuất viện sớm làm gì vậy? đang mệt mà
Ôi trời ạh ! con Thư Phượng ở đâu ra mà xuất hiện vậy nè? Thật khó chịu. tôi liền lên tiếng :
– Đây là phòng bệnh của tôi chứ không phải phòng bệnh của Sáu. Đến đây làm gì?
– Àh xin lỗi D nha ! D khoẻ chưa? P hỏi vì P lo cho S

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Anh ơi tỉnh dậy đi! Hôm qua anh mới cưới em mà…”

Mệt rồi thì cứ nghỉ đi!

Thầy, Em Yêu Thầy!

Người hôm nay ta từ bỏ là người ngày mai ta muốn tìm lại nhất

Đọc Truyện Nhật Ký Chia Tay Online